Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 34: Nam nữ thụ thụ bất thân
Tim Tô Cẩn đột nhiên nhảy một cái, nhìn về phía hắn. Vẻ mặt Lữ Mặc Ngôn vẫn như thường, hắn bỏ tay nàng ra, thản nhiên nói: "Để ta làm..."

Tô Cẩn bỏ bùn vào trong tay hắn, nghĩ thầm, nhất định vừa rồi không phải hắn cố ý, chỉ là trùng hợp mà thôi. Để chuyện lúng túng như thế này không xảy ra một lần nữa, nàng chuyển bùn loãng trên mặt đất đến gần cửa hang để chính hắn lấy.

Đợi hắn trét cho phần ven hang trở nên vuông vức, Tô Cẩn lại cọ rửa sạch sẽ phần bùn còn lại ở cửa hang. Thấy hắn còn ngồi xổm ở cửa hang, trên hai cánh tay dính bùn, nàng múc một bầu nước cho hắn rửa tay.

Lữ Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, chờ hai tay được rửa sạch sẽ thì vẫy tay với nàng: "Đến đây..."

"Làm gì?" Tô Cẩn có chút không hiểu, nhưng thân thể đã tự giác xích lại gần cửa hang.

"Lại gần thêm chút nữa."

Tô Cẩn lại xích lại gần thêm một chút, đầu chui qua cái hang.

Một tay Lữ Mặc Ngôn nâng cằm nàng, ngón cái tay kia nhẹ nhàng lau sạch bùn đất trên mặt nàng.

Vẻ mặt Tô Cẩn cứng lại, vô ý thức muốn tránh tay hắn đi lại bị tay đang giữ cằm của hắn nắm chặt lại.

"Đừng nhúc nhích." Giọng hắn khàn khàn mang theo chút gì đó bá đạo.

Tô Cẩn khóc không ra nước mắt, đại ca, chẳng lẽ ngươi không biết cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân sao?

Lỡ như ngươi làm thế này bị người khác thấy được, nhất định sẽ hiểm lầm chúng ta có một chân với nhau, đến lúc đó có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Mặc dù Lữ Mặc Ngôn chưa từng nghe qua cụm từ "có một chân" này nhưng cũng có thể đoán được nó có ý gì, không hiểu sao tâm trạng đột nhiên trở nên vui vẻ.

Ánh mắt của hắn vô tình rơi vào trên môi nàng, sắc môi nàng như hoa anh đào, tản ra ánh sáng mê người.

Hầu kết của hắn nhấp nhô lên xuống, trong lòng sinh ra xúc động muốn âu yếm.

Nhưng đúng lúc này cửa sân nhà Tô Cẩn lại bị ai đó đẩy ra, Tô Thúy Lan đến.

"Biểu tỷ..."

Trong lòng Tô Cẩn hoảng hốt, miệng nàng thiêng như vậy sao, nói chuyện gì là chuyện đó xuất hiện.

Nàng vội vàng tránh tay nam nhân ra, đứng thẳng lên, nhưng lại quên mất đầu mình vẫn còn trong cái hang, "bốp" một tiếng, nàng bị cụng đầu đến nổ đom đóm mắt.

Lữ Mặc Ngôn thấy vậy cũng cảm thấy đau thay nàng, thầm nghĩ trong lòng: Đúng là một nữ nhân ngốc.

Lúc này Tô Cẩn đâu quan tâm đến đau hay không, nàng luống cuống tay chân đứng lên, sợ Tô Thúy Lan thấy Lữ Mặc Ngôn ở bên kia hang nên theo bản năng đứng chắn trước cửa hang.

"Thúy Lan, sao muội lại đến đây?"

Tô Thúy Lan nghi ngờ nhìn về phía cái hang kia: "Biểu tỷ, cái hang này là sao?"

"À! Cái hang này là do chuột nhà tỷ đào, tỷ đang lấp lại!" Tô Cẩn xoay người nhặt bầu nước lên, nhân cơ hội nhìn thoáng qua bên kia hang, người đã rời đi.

Nàng âm thầm thở ra một hơn, đi đến trước mặt Tô Thúy Lan, thấy trên tay nàng ấy cầm theo một miếng thịt thì hỏi: "Thúy Lan, muội đến tìm tỷ có chuyện gì sao?"

"Biểu tỷ, là thế này, hôm nay phụ thân muội đi mổ heo ở thôn Lý gia, mang về hai cân thịt. Mẫu thân muội nói thịt trong nhà vẫn chưa hết nên nói muội mang miếng thịt này đến cho biểu tỷ."

Tô Cẩn nghe xong thì trong lòng hiểu rõ, từ trước đến nay Tô Hoa Quế đều không chào đón nàng, hôm nay lại vô duyên vô cớ cho nàng thịt, nhất định là có chuyện muốn nhờ, nàng cũng không quanh co lòng vòng, nói: "Thúy Lan, nhất định muội đến tìm tỷ là vì chuyện khác! Có chuyện gì muội nói thẳng đi."

Tô Thúy Lan có chút ngượng ngùng nói: "Muội... Muội đến tìm biểu tỷ đúng là vì chuyện khác, tỷ cũng biết mẫu thân chỉ sinh ra mình muội, những năm gần đây bà ấy vẫn muốn sinh thêm cho muội một đệ đệ nữa, nhưng mãi vẫn không mang thai được. Mẫu thân muội đã tìm đại phu khắp nơi, uống không ít thuốc, cũng gặp không ít đau khổ nhưng vẫn không có hiệu quả. Chuyện tỷ đỡ đẻ cho Ngọc Mai tẩu tử mẫu thân muội cũng nghe qua, người trong thôn đều biết rõ y thuật của tỷ là tốt nhất. Mẫu thân muội muốn tỷ qua xem giúp bà ấy một lần, nhưng bà ấy lại không dám tìm tỷ nên để muội đến mời tỷ qua."

Tô Cẩn nghe xong gật đầu: "Được, vậy tỷ đi theo muội về xem qua một chút, nhưng thịt này muội vẫn nên mang về đi!"

Tổ phụ của Tô Cẩn am hiểu nhất là điều trị bệnh nam nữ không sinh nở được, trong nhà cũng có rất nhiều cách trị liệu phương diện này. Từ nhỏ Tô Cẩn đã theo chân tổ phụ học Trung y, mưa dầm thấm đất, nàng cũng có chút hiểu biết về chuyện này.

Mặc dù Tô Hoa Quế không chào đón nàng nhưng dù sao bà ta cũng là nhị cô của nguyên chủ. Huống hồ quan hệ của Tô Thúy Lan và nguyên chủ đã tốt từ nhỏ, Tô Cẩn cũng rất thích tiểu cô nương này, nàng ấy đã đến tìm nàng thì nàng cũng không muốn khiến nàng ấy khó xử.

Tô Thúy Lan vui vẻ nói: "Tạ ơn biểu tỷ, nhưng thịt này muội đã mang đến rồi sao có thể mang về được chứ, muội treo lên cho biểu tỷ."

Tô Thúy Lan nói rồi treo miếng thịt kia lên cây trúc trong sân, sau đó mỉm cười kéo tay Tô Cẩn: "Biểu tỷ, chúng ta đi."

Ha người đi về nhà Tô Thúy Lan, Tô Hoa Quế và Tô Đại Tráng đang lo lắng đứng trong sân chờ các nàng.

"Phụ thân, mẫu thân, biểu tỷ tới."

Vẻ mặt hai người vui mừng, khuôn mặt Tô Đại Tráng tươi cười tiếp đón: "Tô Cẩn, con đã đến rồi, nhanh vào trong phòng ngồi đi."

"Cô phụ." Tô Cẩn chào Tô Đại Tráng một tiếng, sau đó nhìn Tô Hoa Quế, cũng gọi một tiếng: "Nhị cô..."

Tô Hoa Quế nghĩ đến thái độ ngày trước của mình với Tô Cẩn, có chút không tươi cười được, nhẹ giọng lên tiếng: "Ừm, vào nhà đi!"

"Biểu tỷ, đi nào." Tô Thúy Lan kéo Tô Cẩn vào phòng, rót cho nàng một chén trà: "Biểu tỷ, lá trà này là do mẫu thân muội đi hái rồi tự xào đó, rất thơm, tỷ mau nếm thử đi."

Tô Cẩn bưng chén trà lên uống một ngụm rồi cười nói: "Lá trà nhị cô xào đúng là rất thơm."

Tô Hoa Quế thấy thái độ của nàng với mình vui vẻ hòa nhã như vậy, lo lắng trong lòng cũng biến mất, cũng cười nói: "Nếu con đã thích lá trà nhị cô xào thì lát nữa ngươi mang về một ít đi."

"Được, vậy con không khách khí với nhị cô nữa." Tô Cẩn uống cạn chén trà, trực tiếp vào chủ đề chính: "Nhị cô, tình huống của ngài Thúy Lan đã nói với con rồi, bây giờ con muốn kiểm tra cho ngài một chút."

"Được, được, chúng ta vào phòng ngủ." Tô Hoa Quế vội vàng dẫn Tô Cẩn vào phòng ngủ.

Tô Cẩn làm kiểm tra cho bà ta rồi bắt mạch, sắc mặt có chút nghiêm trọng, Tô Hoa Quế nhìn mà trong lòng bất ổn.

"Tô Cẩn, thế nào, bệnh này của ta còn có thể chữa được không?"

Tô Cẩn ăn ngay nói thật: "Hơi khó giải quyết, nhưng cũng không phải không có cơ hội, con sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho nhị cô."

Tô Hoa Quế nghe vậy thì có chút không dám tin, bà ta khẩn trương nắm chặt lấy tay nàng: "Thật sự có cơ hội sao?"

"Ửm!" Tô Cẩn gật đầu: "Nhưng con chỉ chắc bảy phần, đến lúc đó lỡ như..."

"Không sao, từ đầu ta đã không ôm bất kì hi vọng gì, bây giờ có cơ hội ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Con cứ trị liệu cho nhị cô đi, lỡ như không chữa hết được nhị cô cũng sẽ không trách con."

"Được, vậy con về nghĩ một cách chữa trị và chuẩn bị chút dược liệu, qua hai ngày nữa con sẽ đến chữa trị cho ngài."

"Được được được." Tô Hoa Quế nắm chặt tay Tô Cẩn, trên mặt là sự hổ thẹn: "Tô Cẩn, thái độ của nhị cô đối với con trước kia không tốt, con không quan tâm đến hiềm khích trước đó mà vẫn nguyện ý chữa bệnh cho nhị cô, nhị cô cảm thấy thật hổ thẹn."

"Nhị cô, ngài đừng nói vậy, những chuyện trước kia con không để trong lòng."

Ngoài chuyện không cho nguyên chủ sắc mặt tốt ra thì Tô Hoa Quế cũng không làm chuyện gì tổn thương đến nguyên chủ, Tô Cẩn là người ân oán rõ ràng, nàng cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tính toán chi li với bà ta.

"Được, thật là một đứa nhỏ ngoan." Vẻ mặt Tô Hoa Quế vô cùng vui mừng.

"Vậy nhị cô, con về trước." Lúc Tô Cẩn rời đi, Tô Hoa Quế cho nàng một bao lá trà.

Về đến nhà nàng thấy Lữ Thịnh và Lữ Hân đã đang trong sân nhà mình chơi đùa với mấy động vật nhỏ.

Tô Cẩn đột nhiên hiểu chuyện, hóa ra Lữ Mặc Ngôn giữ cái hang kia lại chính là vì muốn hai đứa nhỏ có thể tiện bò sang sân nhà nàng chơi!

Chương kế tiếp