Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 35: Tiểu ca ca, chúng ta chơi vòng tròn ma thuật tình yêu nha
"Cô cô, cô cô." Hai đứa bé chạy đến trước mặt Tô Cẩn, Lữ Hân ôm lấy đùi nàng, ngẩng đầu lên vui vẻ nói: "Cô cô, phụ thân nói sau này con và ca ca có thể đến sân nhà cô cô chơi đó!"

Quả nhiên là thế...

Tô Cẩn xoa đầu Lữ Hân: "Được, vậy sau này con và ca ca nhớ thường xuyên qua nhà cô cô chơi, nhưng các con không nên đến lồng có con rắn bên trong nha, nó sẽ cắn người đó."

Tiểu Thanh Thanh trong lồng nghe nàng nói thì lập tức kêu oan.

[Ta cắn người lúc nào chứ, ngươi đừng có nói oan cho ta.]

[Chẳng lẽ ngươi quên hôm đó ngươi còn cắn phụ thân của hai đứa nhỏ rồi sao?]

[Ta... Đó là ngày trước, hiện tại ta là một con rắn tốt. Hơn nữa nọc độc của ta cũng bị ngươi ép khô rồi, sức lực đâu mà cắn người nữa.]

[Ồ! Đúng nha! Ngươi nói có lí.]

Thấy mặt trời đã về phía Tây, Tô Cẩn đến phòng bếp nấu cơm. Nàng lấy miếng thịt Tô Thúy Lan cho nấu thành thịt kho tàu, sau đó lại xào thêm một đĩa rau xanh, cuối cùng còn gọt thêm dưa chuột.

Tô Cẩn bê thức ăn lên bàn, nàng thấy hai đứa bé đứng ở xa không lại gần cái bàn, nàng vẫy tay với hai đứa nhỏ: "Thịnh, Hân Nhi, sao vậy? Mau đến đây ăn cơm đi!"

Lữ Thịnh lắc đầu: "Cô cô, chúng con không thể luôn ăn cơm ở nhà ngài được."

"Không sao, các con nhìn đi, cô cô nấu nhiều món ăn như vậy, một mình cũng không ăn hết được, các con cứ coi như ăn cùng với cô cô được không?"

Tô Cẩn kéo hai đứa bé đến bàn ngồi xuống, lau tay cho hai đứa nhỏ xong lại xới cơm, gắp vào bát hai đứa trẻ mỗi đứa một miếng thịt kho tàu: "Đây là thịt kho tàu sở trường cô cô làm cho hai đứa, mau ăn thử xem có ngon hay không."

Hai đứa nhỏ gắp thịt kho tàu bỏ vào miệng, ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ.

Lữ Thịnh nói: "Thịt kho tàu cô cô ăn thật ngon, đây là món thịt kho tàu ngon nhất con từng được ăn."

Lữ Hân nói: "Nếu như cha cũng được ăn món thịt kho tàu ngon như vậy thì tốt biết bao."

Lữ Mặc Ngôn ở nhà bên cạnh đang bê đồ ăn từ trong bếp ra, nghe nữ nhi nói vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp.

Đứa nhỏ này đi ăn chực ở nhà khác vẫn không quên người phụ thân là hắn, thật là một đứa nhỏ hiếu thuận.

Tô Cẩn cũng cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị với Lữ Mặc Ngôn, nàng cũng rất muốn có một áo bông nhỏ tri kỉ như thế này.

Nàng suy nghĩ một chút rồi vào bếp lấy một cái bát ra, gắp mấy miếng thịt đặt vào trong bát, bưng bát đứng lên ghế đặt cạnh tường, nói với nam nhân sát vách: "Này, Lữ Mặc Ngôn, ta nấu thịt kho tàu, ngươi có muốn ăn thử không?"

Lữ Mặc Ngôn nâng mắt nhìn thoáng qua bát đựng thịt kho tàu trên tay nàng, không vui nhíu mày.

Nàng đang đuổi ăn mày sao? Nếu như nàng thật sự muốn mời hắn ăn thịt kho tàu thì sao không mời hắn qua nàng ăn chứ?

Hắn mới không cần đồ bố thí.

"Không cần." Lữ Mặc Ngôn nói xong thì tự ngồi xuống ăn cơm mình nấu.

Tô Cẩn vốn có lòng tốt, đối phương lại không có ý đón nhận, nàng cũng không muốn tự chuốc nhục vào người đâu.

Không ăn thì dẹp đi, tỷ đây không hầu hạ nổi vị đại gia này đâu!

Nàng nhảy xuống ghế, đi đến bàn ngồi xuống, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, vừa ăn vừa cố ý lớn tiếng nói: "Ừm, thịt kho tàu béo mà không ngán, bỏ vào miệng đã tan ra, đúng là cực phẩm nhân gian mà, ăn thật ngon."

Nam nhân sát vách đang gắp một miếng khoai tây bỏ vào miệng, nghe Tô Cẩn nói vậy thì cảm thấy khoai tây trong miệng mình không có mùi vị gì cả, nhạt như nước ốc vậy.

Hắn bỏ bát đũa sang một bên, bữa cơm này không thể ăn được nữa.

Ba người sát vách ăn uống ngon lành khiến hắn thậm chí còn xuất hiện một suy nghĩ trong đầu, hay là hắn cũng mặt dày sang nhà cách vách ăn chực?

Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, hắn không thể không biết xấu hổ như vậy được.

Rạng sáng ngày hôm sau, Tô Cẩn vào trấn mua một chút lương thực, nàng còn đến y quán để mua thuốc về phối.

Trên đường trở về nàng có cảm giác như có người đang theo dõi mình, nhưng đến khi nàng quay lại thì lại không thấy ai cả.

Trong lòng nàng có chút hoảng sợ, mãi đến khi về đến nhà mới bình tĩnh lại.

Một ngày này Tô Cẩn đều ở trong nhà điều chế phương thuốc cho Tô Hoa Quế. Nhà sát vách cũng không có tiếng động nào, chắc người một nhà đều không có ở nhà.

Sau khi trời tối, Tô Cẩn đang định về phong nghỉ ngơi thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, đến khi nàng mở cửa thì ngay cả bóng người cũng không có.

Lông tơ trên người nàng lập tức dựng đứng lên, nàng cầm lấy cái búa sau cửa, tinh thần đề phòng cao độ đi ra cửa: "Ai, là ai đang giả thần giả quỷ, ra đây cho ta."

Bốn phía lặng ngắt như tờ, đừng nói là bóng người, ngay cả bóng quỷ cũng không có.

"Chẳng lẽ mình nghe nhầm?"

Tô Cẩn nghi ngờ quay người đi vào sân, vừa đặt búa xuống thì đột nhiên có người xông đến, trong tay người đó là một cái khăn, lập tức bịt kín miệng nàng từ phía sau.

Không tốt, thuốc gây ảo giác.

Phản ứng đầu tiên của Tô Cẩn là nín thở, nhưng đã không kịp rồi, thuốc gây ảo giác kia đã bị nàng hít vào khoang miệng và khoang mũi.

Loại thuốc gây ảo giác này cũng không phải thuốc độc mà là một loại thuốc khiến người ta vô cùng hưng phấn và sinh ra ảo giác, cho dù Tô Cẩn bách độc bất xâm cũng không có cách chống lại tác dụng của loại thuốc này.

Người phía sau thấy nàng đã trúng chiêu thì điên cuồng ngang ngược cười to: "Ha ha ha, Tô Cẩn, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta. Ngươi hại ta thân bại danh liệt, có nhà nhưng không thể trở về, đêm nay nhất định ta sẽ khiến ngươi phải trả giá thật đắt."

Là Tô Nhị Cẩu...

Tô Cẩn cảm thấy kinh hãi, từ ngày đó đến nay nàng vẫn luôn đề phòng trường hợp hắn ta sẽ đến trả thù mình, lại không ngờ vẫn khó mà đề phòng được.

Nàng sờ về phía độc châm giấu ở bên hông nhưng lại không thấy. Lúc này nàng mới nhớ ban ngày nàng ngâm độc châm vào trong độc rắn, đến giờ vẫn chưa lấy ra.

Tác dụng thuốc phát tác rất nhanh, Tô Cẩn cảm giác trước mặt xuất hiện hình ảnh đan xen nhau, tứ chi cũng không nghe theo sai khiến của nàng, nàng bắt đầu khoa tay múa chân.

Tô Nhị Cẩu thấy nàng không những không ngất mà ngược lại còn bắt đầu khua chân múa tay thì đần mặt.

"Mẹ nó, không phải tên bán thuốc kia nói thuốc này rất mạnh, chỉ cần hít một ít là sẽ ngất sao? Sao nàng ta không choáng còn nhảy nhót tưng bừng thế này?"

"Kệ đi, nếu đã không choáng thì lão tử sẽ đánh ngươi ngất xỉu." Tô Nhị Cẩu nâng tay lên muốn bổ xuống gáy Tô Cẩn.

"Dừng tay." Giọng nói nam tử la to truyền đến từ ngoài sân, Tô Nhị Cẩu kinh hãi, hắn ta nhanh chóng nhảy qua tường chạy trốn.

Lữ Mặc Ngôn xông vào sân nhỏ, đang định đuổi theo thì bị Tô Cẩn giữ tay lại.

"Tiểu ca ca, đừng đi nha!"

Lưng Lữ Mặc Ngôn cứng đờ, hắn xoay người lại nhìn nàng, chỉ thấy hai gò má của nữ tử phiếm hồng, hai mắt mê ly, nở một nụ cười quyến rũ với hắn.

"Tiểu ca ca, đi, chúng ta khiêu vũ nha!" Tô Cẩn kéo hai cánh tay hắn, ở trong sân xoay vòng.

Vẻ mặt Lữ Mặc Ngôn ngẩn ra, nàng như thế này nhất định là do bị Tô Nhị Cẩn hạ thuốc, nhưng rốt cuộc là thuốc gì lại khiến nàng thay đổi thành dạng này rồi?

Chẳng lẽ là thuốc gây ảo giác?

Hắn vội vàng ngăn cản hành động xoay vòng của nàng lại, hai tay vỗ vào mặt nàng: "Tô Cẩn, tỉnh."

"Ừm, được, đừng đánh mặt của ta." Tô Cẩn không vui đẩy tay của hắn ra rồi lại nắm lấy hai tay hắn tiếp tục xoay vòng, vừa di chuyển vừa vui vẻ nói: "Tiểu ca ca, chúng ta chơi vòng tròn ma thuật tình yêu nha!"

Chương kế tiếp