Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 36: Ngươi hát nữa ta sẽ hôn ngươi
Năm con vật nhỏ trong phòng bếp cũng ngẩn người, chúng đơn giản là không tin vào mắt mình.

Tiểu Tán: [Lão đại uống nhầm thuốc sao?]

Tiểu Hôi Hôi: [Không phải, nam nhân vừa bỏ trốn ban nãy hạ thuốc với nàng.]

Tiểu Thanh Thanh: [Thuốc gì mà lại khiến nàng điên khùng thành cái dạng kia rồi?]

Đại Mao và Nhị Mao run rẩy ôm lấy nhau.

[Thật đáng sợ, thật quá đáng sợ, thật sự đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả thuốc diệt chuột.]

Lữ Mặc Ngôn bị Tô Cẩn xoay đến đầu cũng choáng, nhưng đối phương vẫn vô cùng hưng phấn.

Hắn vội vàng khống chế nàng lại: "Được rồi, đừng xoay nữa, ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi, được không?"

"Không được." Tô Cẩn tránh tay của hắn, bò lên mặt bàn, hát vang với bầu trời đêm: "Biển cười, thủy triều dâng hai bên eo biển... (1)"

(1) Trích bài hát "Biển cười", nhạc phim "Swordsman"

Mặt Lữ Mặc Ngôn đen lại, sợ nàng đánh thức người trong thôn dậy nên nhanh chóng ôm nàng từ mặt bàn lên, lấy tay mình che miệng nàng lại.

Tô Cẩn cắn một cái lên tay hắn.

"Đau!" Lữ Mặc Ngôn kêu đau, vội vàng rút tay về, tay hắn đã bị cắn chảy máu: "Nữ nhân này, ngươi là chó sao?"

Tô Cẩn lại hang say hát: "La la la, la la la..."

Lữ Mặc Ngôn đau đầu xoa trán, hận không thể đánh nàng ngất xỉu, đáng lẽ vừa rồi hắn không nên ngăn cản Tô Nhị Cầu đánh nàng ngất xỉu mới đúng.

Tô Cẩn càng hát càng hăng, Lữ Mặc Ngôn thật sự hết cách, hắn cắn răng uy hiếp nói: "Nếu ngươi hát tiếp ta sẽ hôn ngươi."

Chiêu này vẫn có tác dụng, Tô Cẩn lập tức không hát nữa, ngơ ngác nhìn hắn.

Lữ Mặc Ngôn âm thầm thở ra một hơi, cuối cùng cũng yên tĩnh. Nào ngờ hắn mới thở được một hơi nhẹ nhõm thì đột nhiên Tô Cẩn bĩu môi, hôn lên miệng hắn.

Hô hấp Lữ Mặc Ngôn dừng lại, đôi mắt dưới mặt nạ vô cùng chấn động, tim đập ngày càng nhanh, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mấy động vật nhỏ trong phòng bếp mở lớn mắt, tinh thần lập tức phấn chấn.

Tiểu Hôi Hôi: [Không ngờ lão đại lại chủ động đi hôn một nam nhân, thật xấu hổ!]

Tiểu Tán: [Không hổ là lão đại của chúng ta, thật dũng mãnh!]

Hai mắt của Đại Mao và Nhị Mao tràn đầy trái tim.

[Thật lãng mạn!]

Tiểu Thanh Thanh khịt mũi coi thường bọn chúng.

[Đây có là gì đâu, so với loài rắn chúng ta còn kém xa, thật phiền phức.]

Hai người trong sân vẫn còn duy trì tư thế kia, Lữ Mặc Ngôn nhìn nữ tử gần sát mình, trong lòng đấu tranh tư tương vô cùng kịch liệt.

Môi của nàng còn thơm mềm ngon ngọt hơn cả tưởng tượng của hắn khiến hắn không nỡ tách ra. Nếu nàng chủ động hôn hắn thì không thể trách hắn chiếm tiện nghi của nàng được.

Hắn ôm nàng vào lòng, hai mắt từ từ nhắm lại, muốn đảo khách thành chủ, nào ngờ đột nhiên đầu nữ nhân trong lòng lệch đi, đâm thẳng vào lòng hắn nằm ngáy o o.

Lữ Mặc Ngôn có cảm giác giống như bị ai đó tạt cho một chậu nước lạnh, chút xúc động trong lòng cứ như vậy bị giội cho tắt ngóm, thật lạnh.

Hắn hết cách thở dài một hơi, ôm ngang nàng bế lên, đi vào phòng ngủ của nàng, đặt nàng lên giường, đắp kín chăn cho Tô Cẩn. Lữ Mặc Ngôn đứng cạnh giường nhìn nàng một lúc lâu mới rời đi.

Hắn lao vào bóng đêm, đi về hướng Tô Nhị Cẩu chạy trốn, đi đến sườn đồi bên cạnh phía sau núi.

Trên sườn đồi có hai người áo đen đang đứng, họ rất cung kính mà thi lễ một cái với Lữ Mặc Ngôn: "Thuộc hạ tham kiến chủ tử."

"Người đâu?"

"Lúc thuộc hạ đuổi theo hắn ta đã không cẩn thận mà ngã xuống vách đá, sống chết không rõ."

"Chủ tử, ngài có muốn thuộc hạ xuống dưới nhìn một chút không?"

"Không cần, ngã từ độ cao như vậy dù không chết thì hắn ta cũng mất nửa cái mạng, các ngươi không cần phải mạo hiểm xuống dưới đó, để hắn ta tự sinh tự diệt đi!"

Lữ Mặc Ngôn chắp tay đứng trước vách đá, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía đáy vực, đáy vực đen như mực, sâu không thấy đáy.

Hắn xoay người nhìn về phía hai người: "Ở kinh thành có động tĩnh gì không?"

"Tạm thời không có, nhưng có tin tức truyền ra vị ở kinh thành thành kia ít hôm nữa sẽ đến U Châu thị sát, đến lúc đó sẽ đi qua nơi này, chúng ta có nên nhân cơ hội hành động không?"

"Đừng vội, trước tiên các ngươi đi điều tra xem tin tức này có phải thật hay không, sau đó chúng ta lại bàn bạc kĩ hơn."

"Vâng, chủ tử, vậy ngài bảo trọng, thuộc hạ cáo từ." Hai nam tử mặc áo đen nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

...

Hôm sau khi Tô Cẩn tỉnh lại cảm giác đầu mình đau như muốn nứt ra, cảm giác giống như tỉnh lại sau khi say rượu vậy.

Nàng xoa huyệt thái dương, mở to mắt thì thấy năm động vật nhỏ đang xếp hàng từ cao đến thấp đứng bên giường nhìn nàng chằm chằm.

Nàng không hiểu nhìn chúng nó: "Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy? Ta ngủ chảy nước miếng sao?"

Nói rồi nàng lấy tay sờ khóe miệng mình: "Không có nha!"

Tiểu Tán nhảy lên trên người nàng, nhìn chằm chằm nàng ở khoảng cách gần.

[Lão đại, ngươi thật sự không nhớ rõ chuyện tối hôm qua sao?]

"Tối hôm qua?" Đột nhiên Tô Cẩn nhớ ra: "Đúng rồi, tối hôm qua Tô Nhị Cẩu đến, hắn ta hạ thuốc gây ảo giác với ta, sau đó... Sau đó ta cái gì cũng không nhớ được?"

Tim Tô Cẩn nhảy thình thịch, theo bản năng nâng chăn lên nhìn y phục trên người mình, may mắn y phục vẫn còn, trên người cũng không có cảm giác đau đớn khác thường, nàng thở phào một hơi may mắn.

"Các ngươi mau nói cho ta biết, sau đó thế nào? Tô Nhị Cẩu đâu?"

[Tô Nhị Cẩu trổn rồi, là nam nhân sát vách kia cứu được ngươi.]

"Lữ Mặc Ngôn?"

[Đúng thế! Lão đại, tối hôm qua ngươi đúng là chơi đến điên rồi. Lôi kéo Lữ Mặc Ngôn gọi hắn là tiểu ca ca, lại còn kéo hắn nhảy, cùng hắn chơi cái gì mà vòng tròn ma thuật tình yêu nữa.]

"Phụt..." Tô Cẩn thiếu chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài: "Không thể nào, sao ta lại có thể ngây thơ như vậy được chứ? Tiểu Tán, ngươi đừng có vu oan cho ta như vậy chứ?"

[Lão đại, nếu ngươi không tin có thể hỏi bọn chúng.]

Bốn động vật nhỏ còn lại không hẹn mà cùng nhau gật đầu.

Tô Cẩn đỡ trán: "Lữ Mặc Ngôn không cản ta lại sao?"

[Có cản, nhưng mà cản không được nha! Sau đó ngươi lại trèo lên bàn hát một bài nữa, Lữ Mặc Ngôn muốn cản lại nhưng cuối cùng lại bị ngươi cắn.]

[Nhưng chuyện này chưa là gì cả, chuyện thú vị nhất còn ở phía sau cơ!]

[Lão đại, ngươi còn chủ động hôn hắn nữa.]

"Cái gì? Ta hôn hắn?" Tô Cẩn kêu lên một tiếng sợ hãi.

Tiểu Tán gật đầu, còn thêm mắm thêm muối.

[Đúng vậy, hơn nữa còn là kiểu mạnh mẽ hôn người ta nữa.]

Tô Cẩn chỉ cảm thấy cuộc sống mình không còn gì để luyến tiếc, nàng hận không thể đào một cái hố chôn mình, lần này mặt mũi đúng là ném đến nhà bà ngoại luôn rồi.

Tô Cẩn ôm mặt: "Các ngươi đi ra ngoài trước đi! Ta muốn yên tĩnh một mình một chút."

Căn bản là nàng không dám đi ra ngoài, nàng không biết nên đối mặt với nam nhân sát vách kia như thế nào. Nàng làm chuyện này với hắn thì sao còn mặt mũi để gặp hắn nữa.

Đều do tên Tô Nhị Cẩu kia, vậy mà hắn ta lại hạ thuốc gây ảo giác với nàng, làm hại nàng làm điên làm khùng trước mặt Lữ Mặc Ngôn, đúng là xấu hổ chết nàng rồi.

Tô Cẩn ở trong phòng lề mề nửa ngày, lúc sau đói không chịu nổi nữa mới ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi phòng đã đối mặt với Lữ Mặc Ngôn, nàng lập tức lúng túng dùng chân đá đất.

Lữ Mặc Ngôn: "Tối hôm qua..."

"Ta không nhớ chuyện gì tối hôm qua cả." Tô Cẩn cướp lời của đối phương, lao vào phòng bếp, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, bắt đầu làm bữa sáng.

Lữ Mặc Ngôn tức giận không nhẹ, nàng đây là muốn giả ngốc, không muốn thừa nhận chuyện tối qua nàng làm với hắn sao?

Tốt, rất tốt.

Nàng nghĩ là trêu chọc hắn rồi có thể chỉ quan tâm đến bản thân thôi sao?

Đúng là ngây thơ.

Chương kế tiếp