Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 39: Nếu ngươi muốn ta thành thân với ngươi thì ngươi bỏ mặt nạ của ta xuống đi
Tô Cẩn đặt gà rừng đã được tẩm gia vị và nấm mình hái được vào trong nồi đất rồi mang đi hầm, sau đó nàng xào thêm một đĩa rau và nấu một nồi cơm.

Nửa giờ sau thức ăn được bày lên bàn.

Trời đã tối, Tô Cẩn thắp một ngọn đèn trong sân.

"Thịnh, Hân Nhi, hai đứa đói rồi phải không! Mau đến đây ăn cơm đi!"

Tô Cẩn đang do dự có nên gọi vị sát vách kia đến ăn cùng không thì nam nhân sát vách kia đã vượt qua tường, đường hoàng đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống.

A! Cái này...

Hắn thật đúng là không khách khí.

Khóe miệng Tô Cẩn giật một cái, nàng xới cơm cho hai đứa trẻ, tiện thể xới luôn cho phụ thân hai đứa trẻ một bát nữa.

Lữ Mặc Ngôn lại đặt bát cơm kia vào trước mặt nàng: "Ngươi trước..."

Tô Cẩn nhìn hắn một cái, khong nói gì, lại lần nữa xới cho hắn bát khác. Sau đó nàng cầm đũa gắp cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một cái đùi gà: "Đến đây, Thịnh, Hân Nhi, mỗi đứa một cái đùi gà."

"Tạ ơn cô cô." Hai đứa bé ngoan ngoãn vùi đầu gặm đùi gà.

Tô Cẩn vừa bưng bát mình lên thì phát hiện trong bát đột nhiên có thêm một miếng thịt gà, nàng nâng mắt lên nhìn về phía nam nhân gắp thịt gà cho mình.

Ánh mắt Lữ Mặc Ngôn quét qua thân thể bằng phẳng của nàng: "Gầy giống như rễ giá đỗ vậy, ăn nhiều thịt một chút để bồi bổ."

Tô Cẩn: "..."

Dù nàng không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể phủ nhận thân thể này của mình đang gầy như giá đỗ. Nhưng hắn cũng đâu cần phải nói thẳng ra như vậy chứ, nàng cũng cần mặt mũi mà?

"Tự ta có thể gắp." Trong giọng của Tô Cẩn có chút tức giận, nàng gắp miếng thịt gà kia lên mạnh mẽ cắn một miếng.

Sau đó nàng lại phát hiện Lữ Mặc Ngôn chỉ ăn rau và nấm mà không ăn thịt gà, nàng nghi ngờ hỏi: "Sao ngươi không ăn thịt? Chẳng lẽ ngươi không thích ăn thịt gà?"

Đôi đũa trong tay Lữ Mặc Ngôn dừng lại, hắn lập tức gật đầu: "Ừm!"

Lữ Hân ngồi bên cạnh ngây thơ nói: "Phụ thân, không phải ngài thích ăn thịt gà nhất sao?"...

Không khí đột nhiên yên tĩnh, bầu không khí có chút xấu hổ.

Tô Cẩn liếc nam nhân bên cạnh, khóe miệng hơi nâng lên, nàng gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát hắn: "Mặc dù ngươi khỏe như trâu nhưng cũng không cần phải nhường hết thịt cho chúng ta, con gà rừng này rất béo, ba người chúng ta cũng không ăn hết được."

Hắn so sánh nàng với giá đỗ, nàng so sánh với với con trâu cũng đâu quá? Ít nhất còn đỡ hơn là so với huynh đệ của Trư Bát Giới nha.

Lữ Mặc Ngôn không nói gì thêm, hắn gắp miếng thịt gà lên nhai kĩ nuốt chậm, từ từ thưởng thức.

Tô Cẩn nhìn tướng ăn ưu nhã của hắn, nàng lại cảm thán một lần nữa, tướng ăn của nam nhân này thật đẹp mắt.

Cơm nước xong xuôi, Tô Cẩn đứng dậy thu dọn bát đũa lại bị Lữ Mặc Ngôn đoạt mất: "Để ta làm!"

Tô Cẩn có chút xấu hổ, dù sao hắn cũng là khách, nào có chuyện để khách rửa bát bao giờ: "Vẫn nên để ta làm đi!"

Lữ Mặc Ngôn không nói thêm gì, thu dọn bát đũa rồi đi vào phòng bếp. Tô Cẩn cũng không tiện tranh với hắn, vậy để hắn rửa đi.

Hai đứa bé trở về nhà của mình, Tô Cẩn ngồi trong sân nhàm chán nhìn nam nhân đang chăm chú rửa bát trong bếp.

Mặc dù nam nhân này nhìn qua rất lạnh lùng nhưng thật ra đôi khi vẫn rất ấm áp, ít nhất cảm giác hiện tại hắn mang đến cho nàng là cảm giác này.

Lữ Mặc Ngôn rửa sạch bát, cảm giác trên cổ rất ngứa, lại còn hơi đau, hắn đưa tay lên sờ, hình như bị sưng.

Tô Cẩn phát hiện ra sự khác thường của hắn: "Cổ ngươi sao vậy?"

"Hơi ngứa, giống như bị sưng lên vậy, chắc là bị ong mật đốt."

"Để ta nhìn thử." Tô Cẩn chạy đến trước mặt hắn, nàng nhón chân lên nhìn về phía cổ hắn, quả nhiên chỗ đó đã bị sưng đỏ: "Đúng là bị thật..."

Có một số người bị ong đốt sẽ lập tức có phản ứng, một số người lại cần một thời gian mới có phản ứng, xem ra hắn thuộc vế sau.

"Ngươi chờ một lát, ta sẽ xử lí giúp ngươi." Tô Cẩn nói rồi chạy vào phòng tìm một cái kim khâu.

Nàng hơ qua kim khâu trên lửa để tiêu độc, sau đó cầm ngọn đèn trong sân đặt lên mặt bàn,

Thấy hắn vẫn còn đứng đó thì cạn lời nói: "Ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau ngồi xuống."

Lúc này Lữ Mặc Ngôn mới đi đến bàn ngồi xuống.

Tô Cẩn cầm kim khâu kia lên: "Ta muốn lấy gai độc của ong mật để lại ra, sẽ hơi đau, ngươi nhịn một chút."

"Không sao." Lữ Mặc Ngôn nghiêng mặt ra để chỗ sưng ra ngoài ánh sáng.

Tô Cẩn đến gần hắn, hơi cúi người xuống. Vì ánh sáng không tốt lắm nên Tô Cẩn nhất định phải cách hắn rất gần mới có thể nhìn thấy kim sau đuôi của ong mật để lại.

Nàng lại gần mang theo hơi thở thiếu nữ nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi hắn, vô cùng dễ ngửi.

Hắn liếc mắt nhìn nàng, không biết có phải ảo giác không, hắn cảm thấy bây giờ nhìn nàng ngày càng thuận mắt.

Tô Cẩn lấy kim sau đuôi của ong mật đi, lấy thảo dược tiêu sưng hết ngứa ban ngày đã hái được chế biến thành thuốc nước rồi bôi lên chỗ sưng của hắn. Nàng cẩn thận kiểm tra xem còn chỗ khác sưng hay không, cuối cùng ánh mắt rơi lên trên mặt nạ của hắn.

Nàng nghĩ thầm, nếu như nàng nhân lúc hắn không chú ý lấy mặt nạ của hắn xuống, nhìn được mặt của hắn thì không biết hắn có tức giận không nhỉ?

Hắn có thể tức giận nhưng hắn sẽ làm gì chứ? Cũng không thể đánh nàng được!

Nghĩ như vậy ngón tay nàng ngo ngoe định động, nàng còn chưa kịp hành động đã bị Lữ Mặc Ngôn túm lấy cổ tay.

Đôi mắt sâu thẳm của Lữ Mặc Ngôn nhìn nàng, khóe miệng nâng lên tạo thành một nụ cười lạnh: "Người nào nhìn mặt ta cũng sẽ bị dọa chết, ta khuyên ngươi vẫn nên sớm bỏ suy nghĩ này đi."

Cmn (1), nam nhân này biết thuật đọc tâm sao? Vậy mà hắn lại biết nàng đang nghĩ gì trong lòng.

(1) nguyên bản là 卧槽, nghĩa là ngọa tòa, tương đương với từ cmn ở Việt Nam

Còn nữa, cái gì mà ai nhìn thấy mặt hắn cũng bị dọa chết chứ? Chẳng lẽ hắn lớn lên thật sự rất xấu sao, nhưng dù xấu như thế nào cũng không thể dọa chết người được chứ?

Hắn nhất định là đang nói quá để dọa nàng.

Hừ, tỷ cũng không phải là người dễ bị dọa, ngươi càng dọa tỷ đây thì tỷ đây càng nhất định phải thấy được mặt của ngươi.

Lữ Mặc Ngôn nghe được tiếng lòng của nàng, ấn đường nhảy lên thình thịch.

Nữ nhân này đúng là không dễ lừa.

Một tiểu nha đầu cũng dám ở trước mặt hắn xưng tỷ, đúng là không biết ngượng.

Nếu chiêu này đã không lừa được nàng thì hắn sẽ đổi chiêu khác.

"Đương nhiên gan ngươi lớn, có thể sẽ không bị dọa chết. Nhưng ta đã thề, chỉ cần có một nữ nhân nhìn thấy mặt ta mà không bị dọa chết thì ta sẽ thành thân với nàng. Nếu ngươi muốn ta thành thân với ngươi thì ngươi bỏ mặt nạ của ta xuống đi!"

Tô Cẩn rất là im lặng nhìn hắn, nam nhân này đọc nhiều tiểu thuyết của Kim Dung quá rồi à?

Dùng cái chiêu này với nàng, xem nàng là tiểu hài ba tuổi sao, nghĩ nàng dễ lừa như vậy à?

Chẳng qua nếu nàng lấy mặt nạ của hắn xuống, hắn nhân cơ hội này lừa bịp nàng thì làm sao bây giờ?

Tuy rằng nàng chỉ là một quả phụ nhưng nàng cũng không muốn gả cho một nam nhân đã thành thân đâu!

Huống hồ bây giờ nàng thích trạng thái sinh hoạt một người ăn no, cả nhà không đói này, nàng không có ý định tái giá nha!

Lữ Mặc Ngôn nghe tiếng lòng của nàng, tức đến tím gan.

Mặc dù hắn cũng không nghĩ đến chuyện cưới nàng nhưng một quả phụ như nàng mà còn ghét bỏ một nam nhân đã từng thành thân như hắn.

Còn sợ hắn lừa nàng nữa, nàng thật sự coi mình là mỹ nhân người gặp người yêu sao? Đúng là một nữ nhân không tự biết lượng sức mình.

Hắn tức hổn hển hất tay của nàng ra, đứng lên nhảy qua tường rồi đi vào nhà.

Chương kế tiếp