Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 40: Đợi ngày nào đó tỷ khôi phục lại dáng người ma quỷ sáng mù cặp mắt của ngươi
Tô Cẩn đã không còn cảm thấy kinh ngạc với chuyện này, nam nhân này sẽ thường xuyên động kinh, nàng cũng đã quen rồi.

Nhưng hắn lại so sánh nàng với giá đỗ, chuyện này thật sự khó chịu.

Hừ, đợi ngày nào đó tỷ khôi phục lại dáng người ma quỷ sáng mù cặp mắt của ngươi.

Từ trước đến nay Tô Cẩn là người thuộc phái hành động, đến tối nàng lập tức vạch ra một kế hoạch có thể nhanh chóng khôi phục dáng người ma quỷ, chủ yếu là dựa vào xoa bóp và dược để trị liệu, kết hợp với thêm chất dinh dưỡng để thân thể phát dục.

Nàng hong khô bạch chỉ mài thành phấn, sau đó dùng mật ong tạo thành mặt nạ để thoa lên mặt, nó có tác dụng cải thiện da.

Tổ ong cũng là đồ tốt, có thể nấu thành sáp ong. Công dụng của sáp ong rất nhiều, quan trọng là có thể chống nước phòng ẩm, nàng có thể dùng sáp ong làm vỏ ngoài của dược, ngăn việc bay hơi của thuốc.

Nàng chế biến thuốc của Tô Hoa Quế thành từng viên một mới có tác dụng tốt hơn, cho nên mới dùng đến sáp ong.

Nhưng quá trình chế thuốc viên rất phức tạp, dược liệu cần cũng rất nhiều, nàng hái một giỏ trúc đầy thảo dược cũng chỉ có thể chế được bảy viên thuốc, một ngày dùng một viên, vừa đủ một đợt trị liệu.

Bệnh của Tô Hoa Quế phải qua ba đợt trị liệu mới có thể thấy được hiệu quả.

Tô Cẩn chế xong thuốc viên thì dùng sáp ong bọc ra ngoài, sau đó nàng đến nhà Tô Hoa Quế.

Nàng lấy bảy viên thuốc đặt trên bàn trước mặt Tô Hoa Quế: "Nhị cô, hôm nay con làm cho ngài bảy viên thuốc, mỗi ngày ngài uống một viên trước khi ngủ, bảy ngày là một liệu trình, thuốc những liệu trình tới con sẽ chế đúng hạn. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì bệnh của ngài sau ba đợt trị liệu sẽ nhìn thấy kết quả. Nếu như sau ba đợt trị liệu mà không có hiệu quả thì con sẽ điều chế một phương thuốc khác cho ngài."

"Được, được, Cẩn Nhi vất vả." Tô Hoa Quế cẩn thận cất bảy viên thuốc kia đi: "Cẩn Nhi, con chờ chút, nhị cô đi lấy tiền cho con."

Tô Cẩn vội vàng ngăn cản: "Nhị cô, thuốc này không đáng mấy đồng, ngài không cần lấy tiền cho con."

Chi phí làm ra viên thuốc này khá cao, nếu như mang đến tiệm thuốc trên trấn bán thì có thể thu về không ít tiền. Nhưng dù sao Tô Hoa Quế cũng là nhị cô của nguyên chủ, nàng cũng không thể lấy tiền của người một nhà được.

Huống hồ những thảo dược kia nàng gần như là hái ở trên núi, ngoài tốn chút công sức ra thì cũng không tốn tiền gì.

"Sao có thể như vậy được? Con vất vả trị bệnh cho nhị cô, sao nhị cô có thể để con chịu thiệt được? Cẩn Nhi, con không cần khách khí với nhị cô, cô phu của con mỗi ngày làm đồ tể có thể mang về không ít tiền, trong nhà có thừa tiền, nhị cô đi lấy cho con."

"Nhị cô, thật sự không cần, con cũng không khách khí với ngài, thảo dược để chế thuốc con đều lên núi hái, không tốn tiền."

"Hóa ra là vậy! Vậy lần sau con hái thuốc mang Thúy Lan đi cùng để nó hỗ trợ con hái, như vậy con cũng đỡ vất vả hơn."

Tô Thúy Lan vội tiếp lời: "Đúng vậy, biểu tỷ, muội cũng biết một số loại thảo dược, muội cũng có thể hái giúp tỷ."

"Được, vậy lần sau tỷ lên núi hái thuốc sẽ gọi muội." Tô Cẩn cười rồi đứng lên: "Vậy con về trước."

"Cẩn Nhi, từ hãy đi! Ở nhà nhị cô ăn cơm xong hãy về, để nhị cô đi nấu cơm."

"Nhị cô không cần đâu, con còn muốn qua nhà Ngọc Mai tẩu tử nên không thể ở lại ăn cơm được."

"Vậy con mang ít trứng gà về đi, nhà nhị cô nuôi mấy con gà đẻ trứng rất tốt, trứng gà trong nhà ăn cũng không hết, để ta đưa cho con mấy quả mang về."

Tô Hoa Quế vừa nói vừa nháy mắt với Tô Thúy Lan: "Thúy Lan, mau vào trong xách giỏ trứng gà ra để biểu tỷ con mang về. Đúng rồi, con ra chuồng gà nhìn xem hôm nay gà có đẻ trứng không."

"Được, biểu tỷ, tỷ chờ một chút! Muội rất nhanh." Tô Thúy Lan chạy vào bếp lấy ra một cái giỏ trúc nhỏ, trong giỏ trúc có một nửa rổ trứng gà, ít nhất cũng phải khoảng hơn ba mươi quả.

Nàng ấy lại lấy trong chuồng gà ra hai quả trứng gà bỏ vào trong giỏ trúc rồi đưa giỏ trúc đến trước mặt Tô Cẩn: "Biểu tỷ, cho tỷ."

"Chỗ này quá nhiều rồi, một mình tỷ cũng không ăn hết, tỷ chỉ lấy mấy quả là được rồi."

Tô Cẩn nhìn trong chuồng gà cũng chỉ có hai con gà mái, dù cho hai con gà này có ngày nào cũng đẻ thì một ngày cũng chỉ có thể đẻ được hai quả trứng gà.

Hai quả trứng gà sao lại không ăn hết được chứ, rõ ràng là không nỡ ăn vẫn để dành thì mới có nhiều trứng gà như vậy. Sao nàng lại không biết ý mà lấy hết trứng gà được chứ?

"Không nhiều không nhiều, con mang về để từ từ ăn. Nếu con vẫn khách khí với nhị cô, nhị cô sẽ giận đấy." Tô Hoa Quế giả vờ tức giận.

Tô Cẩn đành phải nhận lấy: "Được, vậy con mang về vậy."

"Như vậy mới đúng!" Tô Hoa Quế tươi cười đưa nàng đến cửa chính: "Cẩn Nhi, rảnh rỗi nhớ đến đây chơi."

"Được, nhị cô, ngài vào phòng đi!" Tô Cẩn rời nhà Tô Hoa Quế đến nhà Tô Trường Sinh.

Thê tử của Tô Trường Sinh đang trong tháng ở cữ, nàng đang lo không biết tặng gì cho tốt, giỏ trứng gà này đúng lúc phát huy tác dụng.

Nhìn giỏ trứng gà nàng mang theo, sắc mặt Tô Trường Sinh hổ thẹn: "Tô Cẩn, muội nói xem muội cứu Ngọc Mai và đứa nhỏ, ta còn đang không biết nên cảm tạ muội thế nào muội đã mang nhiều trứng gà đến như vậy, trứng gà này chúng ta không thể nhận được, lát nữa muội mang về đi."

"Ôi, Trường Sinh đại ca, huynh không cần khách khí với ta, hiện tại tẩu tử đang ở cữ, cần ăn nhiều trứng gà để bồi bổ. Huống hồ trứng gà này cũng là nhị cô của ta tặng, ta cũng chỉ mượn hoa hiến Phật mà thôi, huynh nhanh cất đi! Ta vào xem tẩu tử." Tô Cẩn sợ y sẽ từ chối nên trực tiếp đặt giỏ trứng gà kia vào tay hắn rồi vào phòng của Lý thị.

Lý thị đang cho hài tử bú, thấy nàng vào thì vui mừng chào đón: "Tô Cẩn, muội đến rồi, nhanh ngồi xuống đi."

Tô Cẩn ngồi xuống bên giường, nhìn về phía đứa bé đang bú sữa trong ngực nàng ấy. Mấy ngày không gặp mà đứa bé mập lên không ít, gương mặt trắng trẻo mũm mĩm vô cùng đáng yêu, xem ra được ăn sữa đủ.

"Tẩu tử, tên của hài tử là gì vậy?"

"Phụ thân bé nói hài tử sinh trên đường nên gọi là Lộ Sinh."

Khóe miệng Tô Cẩn giật một cái, cái tên này cũng thật hạ phàm. Nhưng người ở một thói quen khi đặt tên, đó là tên của hài tử càng quê mùa thì càng nuôi dễ.

Tô Cẩn đưa tay ra nhẹ nhàng sờ khuôn mặt trắng nõn nà của đứa bé: "Tiểu Lộ Sinh, con phải vui vẻ khỏe mạnh mà lớn lên đấy!"

Đứa bé bị người khác quấy rầy bú sữa, khuôn mặt nhỏ nhăn lại thành một nắm, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không khóc được, sau đó lại dùng sức để ăn sữa.

Tô Cẩn buồn cười thu tay lại rồi nhìn về phía Lý thị, khí sắc của nàng ấy cũng không tệ lắm.

"Tẩu tử, mấy ngày hôm nay tẩu có cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"

"Ta ổn, nhưng vẫn không thể xuống giường đi được."

"Hôm đó lúc tẩu sinh đẻ bị thương nặng, khôi phục chậm một chút cũng là chuyện bình thường, tẩu không cần lo lắng, chờ hài tử ăn sữa xong ta sẽ kiểm tra cho tẩu một chút."

Hài tử ăn sữa xong đi ngủ, Tô Cẩn tiến hành kiểm tra cho Lý thị.

"Tẩu tử yên tâm, khôi phục rất tốt. Hai ngày nữa tẩu có thể thử xuống giường đi lại một chút, tẩu đừng khẩn trương, từ từ sẽ quen."

"Ừm." Lý thị gật đầu, cảm kích nhìn nàng: "Tô Cẩn, đa tạ muội, chờ hài tử đầy tháng chúng ta nhất định sẽ mời muội đến ăn tiệc đầy tháng của bé."

"Được, đến lúc đó không cần tẩu tử mời ta cũng sẽ mặt dày mà đến."

Tô Cẩn đùa giỡn với Lý thị mấy câu rồi cáo từ rời đi, lúc ra cửa nàng gặp Tô Trường Trạch.

Tô Trường Sinh đang đi cùng với y, xem ra là Tô Trường Sinh gọi y đến.

Chương kế tiếp