Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 43: Lữ Mặc Ngôn, ngươi đáng chém ngàn đao
"Phụ thân đã đến tửu phường ở trấn, mẫu thân ta cũng đã mang theo tiểu muội về nhà ngoại tổ mẫu, mấy hôm nay chắc sẽ không trở về." Tô Uyển nhìn nam tử đang hôn mê, suy nghĩ một lát rồi nói: "Chờ hắn tỉnh lại để hắn lập tức rời đi à được, ta tin những người kia cũng sẽ không tìm ra chúng ta nhanh như vậy đâu."

"Vậy được! Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy." Tô Cẩn nhìn về hai người bịt mặt, giờ phút này hai người đang ôm lấy nhau hăng say nhảy nhót.

Mắt nàng đảo một vòng, một suy nghĩ xấu đột nhiên xuất hiện trong lòng, nàng cười không có ý tốt với hai người kia: "Nhưng để ta cho họ thêm chút dược nữa, để bọn họ nhảy ba ngày ba đêm, cho họ nhảy mệt lả đi xem họ còn có sức để tìm chúng ta gây phiền phức không."

Tô Cẩn vừa nói vừa lấy một gói thuốc bột lớn ở bên hông ra, nàng kéo khăn che mặt của hai người kia xuống, trực tiếp hất thuốc bột vào mặt bọn họ. Hai người hắt xì mấy cái, thuốc bột kia lập tức bị hai người hít vào.

Toàn thân hai người lắc một cái, một giây sau hai người họ giống như bị điên, càng hăng say nhảy hơn, dáng múa kia căn bản không thấy được ở đâu.

Tô Cẩn nhìn dáng vẻ này của hai người thì không khó để tưởng tượng ra đêm hôm đó mình điên đến mức nào, nàng không nhịn được mà run lên một cái, toàn thân nổi da gà.

"Đi mau, đi mau." Nàng nhanh chóng cùng Tô Uyển đỡ nam tử đang hôn mê kia về.

Đợi các nàng đi xa, một nam tử áo đen từ chỗ tối đi ra, trên mặt nam tử mang theo một chiếc mặt nạ, đôi mắt đen lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

Hắn đi vào miếu hoang, nhìn hai người đang điên cuồng khiêu vũ, ấn đường nhảy lên một cái, hắn nắm lấy cổ áo của hai người rồi mang hai người ra khỏi miếu hoang đi đến bờ sông, nhấn mặt hai người vào nước sông.

Hai người bị nước sông tràn vào khoang mũi không thở được, liều mạng giãy dụa, mãi đến khi hai người bọn họ sắp ngạt thở, nam nhân mới kéo bọn họ từ trong nước lên ném lên bờ.

"Tỉnh táo chưa?" Lữ Mặc Ngôn lạnh lùng nhìn hai người.

Tác dụng của thuốc bị nước sông làm trôi đi, hai người đã tỉnh táo lại, quỳ trên mặt đất nói: "Thật xin lỗi chủ tử, lúc đầu chúng thuộc hạ dựa theo phân phó của ngài, chỉ hù dọa hai nữ tử kia một chút để các nàng chủ động rời đi. Nhưng không ngờ nàng lại hạ dược với chúng thuộc hạ. Là thuộc hạ làm việc tắc trách, thuộc hạ sẽ lập tức đuổi theo bọn họ."

"Không cần, các nàng đã vào thôn, việc này không thể làm người trong thôn kinh động được."

"Nhưng chủ tử, đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, muốn giết người kia sẽ khó như lên trời vậy!"

"Ta biết, nhưng nếu các ngươi ra tay trong thôn, nhất định sẽ liên lụy đến người trong thôn, đến lúc đó thân phận của ta rất dễ bị lộ, được không đủ bù mất, cho nên chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ."

"Vậy chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho hắn sao?"

"Trước mắt chỉ có thể như vậy, chờ hắn rời khỏi thôn chúng ta sẽ tùy cơ hành động."

"Vâng, chủ tử." Hai nam tử liếc mắt nhìn nhau một cái, một người can đảm hỏi: "Chủ tử, có phải ngài có ý với vị tiểu nương tử sát vách kia không?"

Lông mày Lữ Mặc Ngôn nhíu lại: "Đây là chuyện riêng của ta, các ngươi cũng muốn quản sao?"

"Thuộc hạ không dám, chẳng qua thuộc hạ cảm thấy một mình chủ tử chăm sóc hai đứa bé quá vất vả, tiểu nương tử sát vách lại đối xử với hai đứa bé rất tốt, nếu chủ tử cưới nàng nàng có thể giúp ngài chăm sóc hai đứa nhỏ, chủ nhân sẽ đỡ vất vả hơn rất nhiều!"

Lữ Mặc Ngôn cười khổ nói: "Nàng đối xử với hai đứa bé tốt nhưng dù sao nàng cũng không phải mẫu thân thân sinh của hai đứa bé, sao ta lại có thể vì muốn nàng chăm sóc hai đứa bé giúp ta mà cưới nàng được? Huống hồ thân phận của ta như vậy, cưới người ta cũng chỉ hại người ta mà thôi."

"Nhưng mà..."

Lữ Mặc Ngôn cắt lời y: "Được rồi, việc này ta tự có sắp xếp của mình, các ngươi không cần nói nhiều. Hành động tiếp theo ta sẽ báo cho các ngươi sau, các ngươi về trước đi!"

"Vâng chủ tử."

Sau khi hai người rời đi, Lữ Mặc Ngôn quay về thôn, hắn không lập tức về nhà mà đột nhập vào sân trong nhà Tô Uyển, đứng ngoài cửa sổ nghe lén.

Tô Cẩn và Tố Uyển tốn rất nhiều công sức mới có thể mang theo Lý Đình Hiên đang hôn mê vào nhà. Cũng may đêm đã khuya, trên đường cũng không đụng phải người nào trong thôn.

Hai người đỡ hắn ta lên giường Tô Uyển, mệt đến mức thở hổn hển.

"Được rồi, vậy ta giao hắn cho ngươi, ta đi về trước." Tô Cẩn nói xong thì muốn phủi mông rời đi.

Tô Uyển vội vàng kéo nàng lại: "Tỷ, tỷ đừng đi! Một mình ta ở cùng chỗ với hắn rất sợ hãi, tỷ ở lại với ta có được không?"

"Hắn bị thương nặng như vậy cũng đâu thể làm gì ngươi? Ngươi sợ cái gì?"

Tô Cẩn vừa nói vừa chửi thầm trong lòng.

Nếu như hắn ta làm gì ngươi thì lại càng tốt hơn, dù sao sau này hắn ta cũng là phu quân của ngươi! Gạo nấu thành cơm sớm một chút, không chừng các ngươi còn có thể bên nhau sớm hơn đấy.

Nếu ta ở chỗ này thì các ngươi còn có thể nói chuyện yêu đương được sao, ta cũng đâu có nhu cầu làm bóng đèn chứ.

Khuôn mặt nhỏ của Tô Uyển đỏ lên: "Tỷ, ý ta không phải như vậy, ý của ta là hắn bị thương nặng như vậy, lỡ như đột nhiên xảy ra chuyện gì thì một mình ta không ứng phó nổi."

"Hắn bây giờ đúng là rất dễ phát sốt vào nửa đêm. Như vậy đi, ta để lại cho ngươi một viên thuốc hạ sốt, lỡ như hắn ta phát sốt, ngươi đút cho hắn ta ăn là được."

Tô Cẩn lấy ra một viên thuốc hạ sốt để lên tay nàng ta, nghĩ một chút rồi lại nói: "Nếu như hắn ta lúc lạnh lúc nóng thì chỉ sợ viên thuốc hạ sốt này cũng vô dụng, nhưng có một cách cũ có thể có tác dụng."

"Cách cũ gì?"

Trong mắt Tô Cẩn hiện lên ánh sáng giảo hoạt, nàng nói nhỏ bên tai nàng ta: "Ngươi có thể dùng người mình để sưởi ấm cho hắn ta, đảm bảo bệnh đến thuốc trừ."

Trên sách không phải viết như vậy sao? Nam chính sốt, nữ chính dùng người của mình sưởi ấm cho hắn, sau đó hai người lập tức gạo nấu thành cơm.

Nàng đưa ra ý kiến này đúng là thần trợ công mà!

Mặt Tô Uyển đỏ bừng, nàng ta gắt giọng: "Tỷ, tỷ nói linh tinh cái gì vậy?"

Mặt Tô Cẩn không đỏ, tim cũng không đập mạnh: "Ôi chao, nơi này không có người ngoài, ngươi còn xấu hổ cái gì chứ! Dù sao cách ta cũng đã nói cho ngươi biết, có làm hay không thì ngươi tự cân nhắc đi, ta đi đây."

Nàng không biết rằng cuộc đối thoại của mình và Tô Uyển đã bị nam nhân đứng bên ngoài cửa sổ nghe lén nghe được hết, khóe miệng Lữ Mặc Ngôn hơi giật.

Chủ ý ngu ngốc này mà nàng cũng nghĩ ra được.

Đợi nàng ra khỏi sân nhỏ, hắn yên lặng không tiếng động đi sau nàng. Lúc gần đến nhà, hắn đưa tay lên vỗ lên vai nàng một cái.

Tô Cẩn bị dọa đến run cả người, đèn trong tay thiếu chút nữa rơi mất. Nàng tưởng rằng hai người kia đến tìm mình nên nhanh chóng rút kim may ra đâm về phía người đứng sau mình nhưng lại bị người phía sau nắm lấy cổ tay.

"Tô Cẩn, là ta."

Lại là tên nhóc này.

Hắn muốn dọa chết nàng mới bằng lòng bỏ qua sao?

Tô Cẩn giận không có chỗ phát tiết, nàng ném đèn trong tay xuống đất, dùng toàn bộ sức lực đánh vào ngực hắn: "Lữ Mặc Ngôn, ngươi đáng bị chém ngàn đao, ta đắc tội gì với ngươi mà ngươi cứ năm lần bảy lượt làm ta sợ vậy, ta... Hôm nay ta liều mạng với ngươi."

Lữ Mặc Ngôn nắm lấy tay nhỏ của nàng, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng chăm chú: "Sao ngươi lại giật mình như vậy, không phải là làm việc gì trái với lương tâm rồi chứ?"

Tim Tô Cẩn nhảy lên một cái, chẳng lẽ lúc nãy hắn nhìn thấy nàng và Tô Uyển cứu người rồi sao?

Nhưng không đúng nha! Cứu một người hơn xây bảy tòa tháp, đây là chuyện tốt mà! Tại sao nàng phải chột dạ chứ?

Thật là, thiếu chút nữa không đánh đã khai rồi.

Chương kế tiếp