Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 42: Nam chính trong sách long linh lên sàn
Tô Cẩn về phòng lấy chút dụng cụ và thuốc, mang theo ngọn đèn trong sân rồi đi theo Tô Uyển, Tô Uyển dẫn nàng đến một cái miếu hoang ở ngoài thon.

Căn miếu hoang này vốn là miếu thổ địa, nhiều năm trước có một đạo sĩ đến đây, nói thổ địa của căn miếu thổ địa này không tốt, đặt thần thổ địa ở đây không chỉ không thể phù hộ thôn Tô gia mà ngược lại còn mang lại tai họa cho thôn Tô gia.

Trưởng thôn và các thôn dân tin tưởng đạo sĩ nên mời đạo sĩ chọn một nơi có phong thủy tốt hơn để xây lại miếu thổ địa rồi mời thần thổ địa đến trong miếu mới xây.

Căn miếu thổ địa cũ này cứ như vậy bị vứt bỏ, vì lâu rồi không có người quét dọn, theo thời gian đã trở thành một cái miếu hoang.

Tô Uyển đẩy cửa căn miếu hoang ra, hai người đi vào trong miếu hoang, trước tiên Tô Uyển nhìn xung quanh bên ngoài một chút, xác định không có ai theo dõi mới đóng cửa lại rồi dẫn Tô Cẩn đến sau một cây cột.

Sau cây cột có một nam tử trẻ tuổi máu me đầy người đang nằm đó. Sắc mặt nam tử tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đã lâm vào hôn mê.

Mặc dù như vậy nhưng cũng có thể nhìn ra khuôn mặt vô cùng tuyết mỹ, một thân máu tươi cũng không làm giảm đi khí chất của hắn ta.

Trong lòng Tô Cẩn vô cùng kích động.

Vị này chính là nam chính trong sách, cũng chính là thái tử đương triều Lý Đình Hiên. Quả nhiên đúng như trong sách miêu tả, mặt như quan ngọc, khí chất phi thường.

Cuối cùng nam nữ chính cũng gặp nhau.

Trong sách không viết rõ tình tiết gặp nhau của nam nữ chính, chỉ nói nam chính đến U Châu thị sát, trên đường gặp phản tặc ám sát, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc được nữ chính cứu.

Hai người cứ như vậy mà nảy sinh tình cảm, tự định chung thân.

Nàng không ngờ rằng mình cũng đụng phải, chuyện này sao không thể khiến nàng kích động được chứ, nàng đã chuẩn bị tốt để gặm cp (1) này rồi.

(1) viết tắt của couple - cặp đôi

Tô Uyển thấy nàng đứng yên một chỗ, trên mặt còn là sự hưng phấn thì trong lòng nghi ngờ, nàng ta kéo tay áo nàng.

"Tỷ, tỷ sao vậy? Chẳng lẽ tỷ biết hắn sao?"

Tô Cẩn hoàn hồn lắc đầu: "Ta không biết hắn, đúng rồi, sao ngươi lại cứu được hắn?"

"Ta thấy hắn ở trước cửa thôn, lúc ấy hắn đã bị trọng thương rồi, đang nằm thoi thóp. Ta thấy dáng vẻ của hắn giống như bị người khác truy sát mà trốn đến đây. Ta không dám mang hắn về nhà nên cũng chỉ có thể giấu hắn trong cái miếu đổ nát này. Ta không biết y thuật, bên người cũng không có thuốc nên mới nghĩ đến tỷ."

Tô Uyển lo lắng nắm lấy tay áo Tô Cẩn: "Tỷ, thương thế của hắn rất nghiêm trọng, nếu kéo dài nữa sẽ không ổn mất, tỷ nhanh cứu hắn đi!"

"Ngươi đừng vội, hắn không chết được."

Nói đùa, vị này là nam chính trong sách, có ánh hào quang của nam chính, đâu dễ dàng chết như vậy chứ.

Tô Cẩn ngồi xổm xuống, không chút hoang mang kiểm tra vết thương trên người nam tử. Trên người nam tử có nhiều vết thương do kiếm gây nên, vết thương hơi sâu nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng.

Nàng lấy thuốc và dụng cụ ra cầm máu băng bó cho hắn ta. Giữa chừng nam tử vì đau mà tỉnh lại mấy lần nhưng lại nhanh chóng rơi vào hôn mê.

Khó khăn lắm mới xử lí xong vết thương của hắn ta, Tô Cẩn thở ra một hơi dài.

"Phanh", cửa đột nhiên bị ai đó một cước đá văng, hai người áo đen bịt mặt xông vào. Trong tay hai người cầm kiếm, toàn thân đều là sát khí.

Tô Cẩn và Tô Uyển kinh khác, Tô Uyển mạnh bạo hỏi: "Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì?"

Tô Cẩn không nhịn được mà chống trán, đại tỷ, ngươi chắc chắn mình không hỏi nhảm chứ? Hai người kia chính là đến để giết nam chính, bọn họ đã che mặt thì chắc chắn không muốn để cho người khác nhận ra mình, bọn họ sẽ ngốc đến mức độ nói cho ngươi biết mình là ai sao?

Nàng lặng lẽ sờ đến chỗ giấu kim may ở hông, trong lòng kêu khổ ngút trời, đối phương có hai người, nàng lại chỉ có một cây châm độc, nhiều nhất chỉ có thể hạ được một người.

Huống hồ trong tay đối phương còn có kiếm, chỉ sợ nàng còn chưa đến gần bọn họ đã trở thành vong hồn dưới kiếm bọn họ rồi.

Lý Đình Hiên và Tô Uyển là nam nữ chủ trong sách, chắc chắn sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Nhưng nàng không có ánh hào quang của nhân vật chính nha!

Nàng cũng không muốn trở thành pháo hôi như nguyên chủ, nếu không nàng chạy trước đi! Bảo vệ mạng nhỏ quan trọng hơn!

Nhưng cứ như vậy mặc kệ bọn họ thì có phải quá không coi trọng nghĩa khí rồi không?

Dù sao bọn họ cũng là cp mà nàng chèo thuyền.

Ngay lúc Tô Cẩn đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt thì một người áo đen bịt mặt đã nghiêm nghị nói: "Ngươi không cần thiết biết chúng ta là ai. Nơi này không có chuyện của hai người các ngươi, biết đường mau chóng rời khỏi đây đi, nếu không đừng trách kiếm của chúng ta không lưu tình."

Tô Cẩn nghe xong những lời này thật sự muốn lập tức rời đi.

Nhưng Tô Uyển lại không chịu rời đi, nàn ta đứng trước nam tử đang hôn mê, cố giả vờ bình tĩnh mà nói: "Nơi này chính là thôn Tô gia mà lại có thể để cho các ngươi giết người lung tung được sao? Chỉ cần chúng ta hét to lên thì người trong thôn sẽ lập tức chạy đến, đến lúc đó các ngươi đừng hòng trốn thoát."

Tô Cẩn biết nàng ta đang muốn dọa hai người kia, mặc dù rất can đảm nhưng cách này căn bản không dùng được đâu!

Đúng như Tô Cẩn dự đoán, người bịt mặt khịt mũi coi thường nói với Tô Uyển: "Hừ, nếu hai người các ngươi đã muốn tìm đến cái chết thì cũng không thể trách chúng ta được rồi."

Hai người cầm trường kiếm trong tay, từng bước một đến gần các nàng.

Tư thế này dù giờ có muốn đi cũng không được, chỉ có thể liều một phen mà thôi.

Tô Cẩn lấy kim may ra, lấy thêm một gói thuốc bột giấu ở bên hông ném về phía hai người bịt mặt.

Thuốc bột này chính là thuốc gây ảo giác do Tô Cẩn điều chế, đêm đó sau khi bị trúng thuốc gây ảo giác của Tô Nhị Cẩu rồi làm trò mèo trước mặt Lữ Mặc Ngôn khiến nàng cảm thấy vô cùng mất mặt.

Đồng thời nàng cũng nảy sinh hứng thú với thuốc gây ảo giác, cho nên nàng tự mình nghiên cứu ra một loại thuốc gây ảo giác khác, muốn tìm cơ hội để dùng trên người Lữ Mặc Ngôn, để hắn cũng xấu mặt một lần.

Nhưng chưa kịp dùng trên người Lữ Mặc Ngôn đã phải dùng trên người hai người này. Nhưng thuốc gây ảo giác này nàng cũng vừa nghiên cứu ra, cũng chưa biết hiệu quả của thuốc như thế nào, trong lòng nàng cũng không chắc.

Huống hồ mặt hai người này đều bịt kín, thuốc kia rất khó bị họ hít vào, chỉ sợ hiệu quả của thuốc sẽ giảm đi nhiều.

Đúng như những gì Tô Cẩn suy nghĩ, bột thuốc hai người hít vào không nhiều nhưng cũng đủ để hai người đó trúng chiêu.

Hai người bắt đầu khoa chân múa tay như bị động kinh, trên mặt còn lộ ra biểu cảm si mê.

Tô Uyển kinh ngạc trừng lớn mắt: "Tỷ, tỷ hạ thuốc gì cho bọn hắn vậy? Sao bọn hắn lại biến thành dạng này rồi?"

"Trước tiên ngươi đừng quản nhiều như vậy, không nên ở lại nơi này lâu, chúng ta mau đưa hắn rời khỏi nơi này đã!"

"Nhưng chúng ta mang hắn đi đâu được?"

Tô Cẩn giật mình, đây là một vấn đề khó.

Một người sống lớn như vậy, các nàng có thể giấu hắn ta ở chỗ nào chứ?

Hơn nữa hai người kia cũng đã gặp các nàng, cũng biết các nàng là người của thôn Tô gia, chờ bọn họ tỉnh táo lại nhất định sẽ tìm đến các nàng.

Nếu không dứt khoát thì đừng làm, đã làm thì làm cho xong, trực tiếp giết bọn họ?

Nhưng nàng chưa từng giết người, nàng không ra tay được!

Vả lại cũng không biết bên ngoài bọn họ có đồng bọn hay không, lỡ như đồng bọn bọn họ biết nàng giết hai người kia thì nhất định họ sẽ giết nàng để báo thù cho bọn họ.

Không được, không được, không thể giết bọn họ.

Tô Uyển cũng vô cùng rầu rĩ, cuối cùng hạ quyết tâm: "Mang hắn đến nhà ta đi."

"Hả?" Tô Cẩn giật mình nhìn nàng ta: "Hắn ta không rõ lai lịch, lại còn là một nam tử trẻ tuổi, mang hắn đến nhà ngươi, phụ thân ta, còn cả mẫu thân của ngươi nữa, họ sẽ đồng ý sao? Huống hồ những người này đã gặp ngươi, lỡ như họ tìm đến nhà thì ngươi sẽ làm gì?"

Chương kế tiếp