Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 48: Xem ra chúng ta đúng là một đôi trời sinh
Cổ họng hắn căng lên, cảm xúc chôn giấu trong lòng cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng. Hắn sợ dọa nàng nên không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng hôn.

Tô Cẩn ngây người, đôi mắt nhuốm men say nhìn hắn không chớp mắt, giống như một con nai lạc mất phương hướng vậy.

Lữ Mặc Ngôn không chịu được ánh mắt này của nàng, giọng nói hắn khàn khàn, nói khẽ bên tai nàng: "Ngoan, nhắm mắt lại."

Tô Cẩn cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Lữ Mặc Ngôn lại tìm đến môi nàng hôi xuống lần nữa, hoàn toàn để bản thân lạc lối.

Có lẽ do quá chìm đắm nên không cẩn thận đụng phải bàn. Vò rượu trên bàn bị rơi xuống đất chia năm xẻ bảy, mùi rượu đậm đặc bay vào không trung.

Lữ Mặc Ngôn lập tức tỉnh táo lại rời khỏi môi nữ tử.

Hai mắt nữ tử vẫn nhắm chặt như cũ, hô hấp đều đều, dường như đã ngủ.

Lữ Mặc Ngôn có chút không tin được, hắn đưa tay vỗ nhẹ mặt nàng, thấp giọng gọi: "A Cẩn..."

Nữ nhân trước mặt không chút phản ứng, nàng đúng là ngủ thiếp đi thật.

Một ngụm máu của Lữ Mặc Ngôn như bị tắc lại ở yết hầu, tức giận đến mức bật cười.

Không ngờ nữ nhân này bị hắn hôn mà lại ngủ thiếp đi.

Là do hắn biểu hiện không tốt sao?

Hay do nàng quá vô tâm rồi?

Lữ Mặc Ngôn thở dài một hơi, ôm nàng đi vào trong phòng ngủ, đặt nàng lên giường rồi đắp kín chăn cho nàng.

Hắn ngồi xuống cạnh giường nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn ngủ của nữ nhân trên giường, trong mắt là sự dịu dàng. Khớp xương ngón tay rõ ràng vuốt ve gương mặt ửng đỏ của nàng, khóe môi nâng lên tạo thành một độ cong rung động lòng người.

Bọn họ nói không sai, nếu có thể cưới nàng, dường nhưng cũng không tệ.

Một lúc lâu sau hắn đeo mặt nạ lên đứng dậy, ra khỏi phòng thì thấy ba chuột, một thỏ, một rắn nằm quanh mảnh vỡ vò rượu, nhìn qua giống như tắt thở vậy.

Lữ Mặc Ngôn giật mình, hắn bước nhanh lên trước xem xét, lập tức cảm thấy buồn cười, hóa ra năm tiểu tử này uống trộm rượu trên mảnh vỡ vò rượu, chúng nó uống say.

Ngày trước hắn không thể nào hiểu nổi một cô nương như nàng sao lại xem rắn và chuột như sủng vật, hôm nay biết nàng có thể nghe hiểu thú ngữ, dường như tất cả những chuyện này đều bình thường.

Hắn nhớ rằng bình thường Tô Cẩn đều coi chúng là bảo bối, nếu sáng mai tỉnh lại thấy chúng nằm trên đất nhất định sẽ đau lòng.

Hắn về nhà tìm dụng cụ và một tấm ván gỗ, ở trong sân nhà nàng dựng một cái lều nhỏ, dưới lều trải một lớp rơm rạ thật dày, sau đó đem năm tiểu tử kia chuyển vào trong túp lều.

Hắn quét sạch mảnh vỡ vò rượu trong sân, thu dọn bát đũa mang vào trong bếp rồi lau dọn sạch nồi niêu bát đũa trong đó.

Sau khi thu dọn sạch sẽ hắn mới nhảy qua tường trở về nhà.

Hôm sau Tô Cẩn ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh lại, khi tỉnh lại trong đầu trống rỗng.

Nàng giật mình lo lắng một lúc lâu mới nhớ ra tối hôm qua mình uống say, chỉ lơ mơ nhớ rằng nàng nói Lữ Mặc Ngôn bỏ mặt nạ xuống, hắn đúng là tháo xuống thật.

Nhưng như thế nào nàng cũng không thấy rõ mặt hắn, chỉ có thể thấy được một khuôn mặt lờ mờ.

Tô Cẩn vô cùng ảo não, cơ hội tối hôm qua tốt như vậy mà lại bị bỏ qua, thật là đáng tiếc ma.f

Sau này muốn hắn tháo mặt nạ xuống chỉ sợ không dễ như vậy.

Ôi, thời khắc quan trọng thì xe lại tuột xích.

Nhưng sau đó thế nào?

Tô Cẩn vắt óc suy nghĩ nhưng làm thế nào cũng không nhớ được chuyện sau đó.

Nhưng cũng may nàng còn có một đám tiểu tử làm nội gián, mấy đứa Tiểu Tán chắc thấy được mặt của Lữ Mặc Ngôn, nàng có thể hỏi lại chúng nó.

Tô Cẩn vội chạy ra khỏi phòng lại phát hiện trong sân có thêm một cái lều nhỏ, rắn chuột bên trong đang nằm cùng nhau, có thêm một con thỏ nữa.

Không cần đoán, chắc chắn cái lều nhỏ này là do Lữ Mặc Ngôn dựng, không ngờ hắn lại cẩn thận như vậy, thế mà hắn lại nghĩ đến chuyện dựng cho mấy tiểu tử này một căn lều.

Sao trước đó nàng không nghĩ đến chuyện này chứ?

"Ôi, Tiểu Tán, tỉnh."

Tô Cẩn chọc đầu Tiểu Tán, Tiểu Tán mở to mắt, trong đôi mắt nhỏ của nó hiện lên sự mê mang, đầu cúi xuống.

[Lão đại.]

"Ngươi sao vậy? Sao mặt mày lại ủ rũ thế?"

[Tối hôm qua chúng ta uống rượu say, bây giờ vẫn còn đau đầu đó!]

"Uống rượu?" Ánh mắt Tô Cẩn rơi vào chỗ mảnh vụn vò rượu trong góc sân hẻo lánh, lập tức dở khóc dở cười: "Ai bảo các ngươi uống trộm rượu chứ, uống say là đáng đời."

[Chúng ta không uống trộm, tối hôm qua ngươi và nam nhân nhà bên cạnh làm vỡ vò rượu.]

Tô Cẩn khẽ giật mình, sao nàng lại không có chút ấn tượng nào vậy? Xem ra quả thật uống say.

"Vậy ta hỏi ngươi, tối hôm qua ngươi có thấy mặt của nam nhân sát vách kia không?"

Tiểu Tán lắc đầu.

[Không có, tối hôm qua chúng ta đều đang ngủ thì bị âm thanh vỡ vò rượu đánh hức, lúc chúng ta ra ngoài nam nhân kia đã ôm ngươi về phòng rồi.]

Tô Cẩn nghe xong thì thất vọng, ảo não nâng trán. Mấy tiểu tử này sao cũng không đáng tin cậy như nàng vậy, lúc quan trọng cả tập thể đều như xe tuột xích.

Cũng không biết tối hôm qua nàng có giống như đêm hôm trước không, có làm hành động gì quá phận hay không?

Đều do nàng quá tùy hứng, lại dám uống say trước mặt một nam nhân.

Cũng không sợ hắn sẽ làm gì với mình.

Nàng chỉ sợ mình uống say khướt rồi làm gì người ta, đến lúc đó người ta muốn nàng phụ trách thì làm sao bây giờ?

Cửa sân sát vách bị người đẩy kêu một tiếng kẽo kẹt, Lữ Mặc Ngôn mang theo một thùng nước đi vào sân, cách một cái tường đứng nhìn nàng.

"Ngươi dậy..."

Nam nhân này lại chủ động chào hỏi nàng, chuyện này quá kì lạ rồi, nhất định tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng hắn là một đại nam nhân, nàng uống say phát điên thì cũng làm gì được hắn chứ, cùng lắm là hôn hắn mấy cái mà thôi.

Dù sao lần trước đã mất hết mặt mũi rồi, lần này nàng cũng không quan tâm nhiều.

Sau khi nghĩ như vậy, Tô Cẩn đã có sức mạnh.

Nàng đứng trên ghế, mặt không đỏ, tim không đập nhanh nhìn nam nhân đối diện: "Lữ Mặc Ngôn, ta hỏi ngươi, tối hôm qua ta không làm gì ngươi chứ?"

Lữ Mặc Ngôn không ngờ nàng sẽ hỏi thẳng như vậy, hắn vừa cảm thấy chột dạ lại vừa cảm thấy mất mác.

Quả nhiên nàng thật sự không nhớ rõ chuyện tối hôm qua.

Nhưng mạch não của nha đầu này cũng thật rõ ràng, không lo một đại nam nhân như hắn làm gì nàng mà còn lo ngược lại nàng có làm gì hắn không.

Xem ra nàng rất hiểu bản thân mình.

Hắn không trả lời mà hỏi lại: "Sao ngươi không hỏi tối qua ta có làm gì ngươi không?"

"Ha!" Tô Cẩn không tim không phổi cười: "Nếu như ngươi làm gì ta thì sao ta còn có thể bình yên đứng đây được chứ? Ngươi yên tâm, ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi. Nếu không ta cũng sẽ không làm bằng hữu với ngươi."

Câu nói của Tô Cẩn như một chậu nước lạnh tạt xuyên tim Lữ Mặc Ngôn.

Hóa ra nàng chỉ xem hắn là bằng hữu.

Ai muốn cùng nàng làm bằng hữu chứ?

Đúng là một nữ nhân tự cho mình đúng.

Nhưng nếu như để nàng biết hắn có ý xấu với nàng thì chỉ sợ ngay cả bằng hữu cũng không làm được.

Có câu dục tốc bất đạt (1), xem ra là hắn nóng vội rồi, muốn cưới được nàng vào cửa hắn còn phải tốn rất nhiều công sức mới được.

(1) nóng vội khó thành công

"Đã xem ta là bằng hữu thì ta có ý tốt muốn nhắc nhở ngươi một câu, đừng nên tùy tiện tin tưởng một nam nhân, bọn họ đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi."

"Vậy trong số nam nhân đó cũng bao gồm cả ngươi sao?"

"Đương nhiên, ta chưa từng nói mình là người tốt."

Tô Cẩn nở nụ cười vừa mê người vừa tự tin: "Vừa hay, ta chuyên trị các loại người xấu."

"Ồ!" Lữ Mặc Ngôn cười một tiếng: "Xem ra chúng ta đúng là một đôi trời sinh."

Chương kế tiếp