Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 49: Nhử cá đủ mồi


Tô Cẩn nhìn nụ cười tà mị của hắn, trong lòng càng chắc chắn hơn, hắn nhất định là một mỹ nam.

Tối hôm qua không thể thấy rõ mặt hắn, nàng thật thật không cam lòng.

"Lữ Mặc Ngôn, tối hôm qua ta uống quá nhiều, không thấy rõ mặt của ngươi, hay là bây giờ ngươi gỡ mặt nạ xuống để ta nhìn lại đi?"

Đương nhiên Lữ Mặc Ngôn sẽ không dễ dàng thỏa mãn nàng như vậy, chỉ có nhử cá đủ mồi cá mới có thể cắn câu.

"Tối hôm qua ngươi đã nói ngươi chỉ cần nhìn một chút, ta đã để ngươi nhìn rồi, sao ngươi có thể được một tấc lại muốn thêm một thước được chứ?"

"Ta... ta không thấy rõ mà! Không tính."

"Đó là vấn đề của ngươi, chuyện ta đồng ý ngươi ta đã làm được, cái này không trách ta được."

Lữ Mặc Ngôn nói năng hùng hồn chặt chẽ, hắn múc một bầu nước đổ vào chậu rửa mặt, hắn đưa lưng về phía Tô Cẩn rồi cởi mặt nạ ra, hai tay vốc một vốc nước lên rửa mặt.

Chuyện này khiến Tô Cẩn sốt ruột, hai tay nàng vịn vào tường, nghểnh cổ nhìn xung quanh.

"Này, một đại nam nhân như ngươi đừng có keo kiệt như vậy chứ! Để cho ta nhìn một chút cũng không mất miếng thịt của ngươi, mau quay lại đi."

Lữ Mặc Ngôn hơi quay đầu để lộ một phần ba gương mặt.

Hai mắt Tô Cẩn lóe sáng, có lẽ do thường xuyên đeo mặt nạ nên da mặt hắn rất trắng, đường cong gương mặt cứng rắn, hoàn mỹ không thể bắt bẻ.

Chỉ một bên mặt cũng khiến người khác không dời nổi mắt, Tô Cẩn hưng phấn đến mức mặt cũng ửng hồng: "Thêm một chút nữa đi."

Lữ Mặc Ngôn xoay mặt lại, dùng khăn lau mặt lau qua rồi lại đeo mặt nạ lên.

Tô Cẩn tức giận cào tường, nam nhân này rõ ràng đang cố ý.

Nàng ra vẻ thất vọng nói: "Ta còn cho rằng là đại mỹ nam gì, hóa ra chỉ là tiểu bạch kiểm! Không đáng nhìn, dù ngươi có cho ta nhìn ta cũng không lấy làm lạ."

Tô Cẩn dùng phép khích tướng, nhưng đối phương căn bản không bị nàng lừa, hắn xoay người đi vào bếp.

Tô Cẩn hít một hơi thật sâu, tức đến mức thiếu chút nữa nội thương.

Nàng phẫn nộ nhảy xuống ghế, giống một con gà trống thua cuộc.

Mấy ngày sau, ngoài việc lên núi hái thuốc ra thì Tô Cẩn đều ở nhà chế thuốc viên cho Tô Hoa Quế, mỗi ngày Tô Thúy Lan đều đến hỗ trợ nàng.

Tô Thúy Lan thông minh tài giỏi, có nàng ấy hỗ trợ, Tô Cẩn làm việc cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hai người ở trong sân cười cười nói nói lăn thuốc viên.

"Biểu tỷ, mẫu thân muội nói trong khoảng thời gian dùng thuốc tỷ chế, bà cảm thấy trong người thoải mái hơn không ít, bệnh lạnh người cũng đỡ hơn nhiều."

"Vậy sao? Vậy xem ra thuốc này đã bắt đầu có tác dụng. Sau khi dùng xong ba đợt trị liệu tỷ sẽ đến kiểm tra lại cho nhị cô."

"Được nha." Tô Thúy Lan nhìn nàng một cái rồi cười khẽ: "Biểu tỷ, gần đây người trong thôn đều đang đồn rằng quan hệ của tỷ và Tô đại phu rất tốt, có phải như vậy không?"

Mặt Tô Cẩn đen lại: "Đừng có nghe họ nói nhảm, tỷ và Tô đại phu trong sáng, chẳng có chuyện gì hết."

Tô Thúy Lan lại liếc mắt nhìn sang nhà bên cạnh, hạ giọng xuống hỏi: "Lữ tướng công sát vách thì sao? Có phải quan hệ của hắn và biểu tỷ cũng rất tốt không?"

"Muội..." Tô Cẩn ngạc nhiên nhìn nàng ấy: "Sao muội lại hỏi như vậy?"

Tô Thúy Lan đỏ mặt nói: "Hôm đó muội đến tìm biểu tỷ có thấy hắn lau mặt cho tỷ."

Quả nhiên nàng ấy thấy được.

Đột nhiên Tô Cẩn không biết giải thích cho nàng ấy như thế nào: "Muội hiểu nhầm rồi, tỷ và hắn là hàng xóm sát vách cho nên mới giao lưu khá nhiều, hôm đó cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, tuyệt đối không như những gì muội nghĩ đâu."

Tô Thúy Lan rõ ràng không tin lời giải thích của nàng, nàng ấy cười nói: "Biểu tỷ, muội hiểu, tỷ không cần giải thích."

Tô Cẩn bất lực đỡ trán, nàng ấy mới mười lăm tuổi mầ sao còn hiểu hơn cả nàng vậy?

Chẳng lẽ do EQ của nàng thấp sao?

Nhưng nghĩ như vậy cũng đúng, hành động hôm đó của Lữ Mặc Ngôn đúng là dễ khiến người khác nghĩ lệch, nàng ấy có hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.

"Thúy Lan, chuyện hôm đó muội không nói cho người khác đúng không?"

"Biểu tỷ yên tâm, muội biết miệng lưỡi người đời đáng sợ, chuyện này muội không nói cho ai cả, ngay cả phụ mẫu muội cũng không kể."

"Được." Tô Cẩn bỏ những viên thuốc đã làm xong vào hộp rồi đưa cho nàng ấy: "Chỗ này có tổng cộng mười bốn viên thuốc, vừa đủ hai đợt trị liệu, muội mang về cho mẫu thân muội dùng, hết hai đợt trị liệu ta sẽ đến nhà muội."

"Được, biểu tỷ, vậy muội về trước."

Sau khi Tô Thúy Lan rời đi, Tô Cẩn đi đến nhà Tô Uyển. Nàng tính nhẩm, Lý Đình Hiên đã ở nhà nàng ta năm sáu ngày rồi, thương thế chắc cũng tốt lắm rồi.

Cửa sân khép hờ, Tô Cẩn trực tiếp đẩy cửa đi vào, không ngờ lại thấy Lý Đình Hiên và Tô Uyển đang hôn nhau trong sân.

Nàng lập tức cảm thấy xấu hổ, vội vàng lùi ra ngoài, cũng tốt bụng đóng cửa sân lại vào cho hai người.

Lý Đình Hiên bị người khác quấy rầy chuyện tốt, hắn ta không vui nhíu mày buông nữ tử trong ngực ra.

"Ta... Ta đi mở cửa." Tô Uyển thẹn thùng, mặt mũi đỏ bừng, không dám nhìn nam tử trước mặt, nàng ta chạy ra mở cửa sân: "Tỷ, mau vào đi."

Tô Cẩn đi vào sân, thấy Tô Uyển không chỉ đỏ mặt mà ngay cả hốc mắt cũng hồng hồng, nhìn là biết đã khóc, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Chẳng lẽ chuyện thân mật vừa rồi không phải nàng ta tự nguyện mà do Lý Đình Hiên ép buộc sao?

"Tô Uyển, ngươi khóc, có phải hắn ta bắt nạt ngươi không?"

Mặc dù Tô Uyển không phải muội muội ruột của nàng nhưng dù sao cũng gọi nàng một tiếng tỷ. Nàng tuyệt đối không để người khác bắt nạt nàng ta, dù người này có là thái tử đi chăng nữa cũng không được.

Tô Uyển thấy nàng hiểu lầm thì vội vàng nói: "Không có, tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, hắn không có bắt nạt ta."

"Vậy sao ngươi lại khóc?"

"Ta..." Tô Uyển nhìn Lý Đình Hiên một cái, trong mắt là sự quyến luyến không rời: "Hắn nói sau khi trời tối hắn sẽ rời đi."

Hóa ra là không nỡ để hắn ta đi!

Tô Cẩn hiểu rõ, nàng kéo Tô Uyển lại, thấp giọng hỏi: "Vậy hắn ta có nói lúc nào thì đến đón ngươi không?"

Sắc mặt Tô Uyển trầm xuống, lắc đầu: "Hắn không nói..."

"Vậy thì ngươi hỏi hắn nha!"

Tô Uyển cắn môi: "Chúng ta mới quen nhau có mấy ngày, sao ta có thể không biết ý mà hỏi hắn chuyện này chứ?"

Tô Cẩn liếc mắt: "Các ngươi đã như vậy rồi còn ngượng ngùng cái gì?"

"Tỷ, vừa rồi chúng ta chỉ là..." Mặt Tô Uyển đỏ đến mức muốn bốc cháy, câu tiếp theo không nói ra khỏi miệng.

Chỉ là khó kìm lòng được mà thôi!

Tô Cẩn ở trong lòng bổ sung hoàn chỉnh cho nàng ta.

Cái bệnh động một chút là xấu hổ này của người cổ đại khiến nàng rất cạn lời, làm rồi còn sợ nói sao?

"Nếu ngươi đã ngại mở miệng thì để ta hỏi thay ngươi." Tô Cẩn nhìn về phía Lý Đình Hiên, nói luôn vào ý chính: "Lý công tử, ngươi đã tiếp xúc qua da thịt với muội muội ta, vậy ngươi tính khi nào thì cưới nàng?"

Lý Đình Hiên không ngờ nàng sẽ trực tiếp hỏi như vậy, trong lòng có chút không vui, trên mặt cũng không để lộ gì, hắn ta thâm tình nhìn Tô Uyển: "Xin Tô tiểu nương tử yên tâm, ta và Uyển Nhi hai bên tình nguyện, đời này ta nhất định sẽ không phụ nàng. Đợi ta trở lại kinh thành báo cáo với phụ thân chuyện này rồi sẽ phái người đến đón Uyển Nhi vào kinh thành."

"Được, nếu Lý công tử đã nói như vậy thì ta yên tâm rồi. Trời sắp tối rồi, ta không quấy rầy các ngươi tạm biệt nhau nữa, ta đi về trước."

"Tỷ, ta tiễn tỷ về." Tô Uyển đưa Tô Cẩn đến cửa sân, cảm kích nhìn nàng: "Tỷ, cảm ơn tỷ."

Chương kế tiếp