Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 55: Chuyện khác lạ, nhất định có quỷ
Nam tử đột nhiên nói xin lỗi khiến Tô Cẩn có chút ngạc nhiên, sự tức giận trong lồng ngực cũng giảm một nửa: "Đừng tưởng rằng ngươi nói xin lỗi thì ta sẽ tha thứ cho ngươi. Sau này ngươi cách ta xa một chút, cách ta năm bước."

"Được, tất cả đều nghe theo ngươi." Lữ Mặc Ngôn tự giác lùi về sau năm bước.

Tô Cẩn nheo mắt nhìn hắn, sao đột nhiên nam nhân này lại nghe lời như vậy chứ?

Chuyện khác thường, nhất định có quỷ, chắc chắn hắn lại muốn chỉnh nàng, nàng vẫn nên đề phòng hắn thì hơn.

Ánh mắt nàng nhìn về phía vai hắn, y phục ở chỗ bả vai đã bị nàng xé rách, nàng nhớ hắn còn một cái trường sam ở chỗ của mình, nàng vẫn quên không trả hắn, hôm nay đúng lúc có thể trả cho hắn.

Nàng lấy trường sam trong tủ và đai lưng trên đầu giường đưa cho hắn: "Đây là y phục của ngươi, ngươi thay y phục rách rưới trên người đi, sau đó ngươi có thể mượt mà đi rồi."

Lữ Mặc Ngôn hơi sững sờ, lập tức phản ứng kịp.

Nữ nhân này mắng chửi người không có chút thô tục nào, thật là một nữ nhân miệng lưỡi bén nhọn.

Hắn thay y phục trên người đi, buộc đai lưng vào, đeo mặt nạ lên, sau đó không rên một tiếng, "mượt mà" rời đi.

Để tránh phát sinh thêm phiền phức, Tô Cẩn nói hắn đừng giữ lại bộ y phục rách kia mà bỏ vào chậu than đốt.

Không bao lâu sau người của huyện nha chạy đến thôn Tô gia, huyện lệnh huyện Vĩnh Yên tự mình xuất mã, điều động hơn bốn mươi tên bộ khoái đến từng nhà điều tra, mang hết nam nhân từ mười bốn tuổi đến năm mươi tuổi ra sân phơi gạo trong sân.

Nữ nhân, hài tử và người già cũng bị triệu tập đến sân phơi gạo.

Người trong thôn chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, ai nấy đều kinh hoảng. Vẻ mặt trưởng thôn cũng vô cùng kinh sợ.

Tô Cẩn mang Lữ Thịnh và Lữ Hân đi theo, đứng cùng trong đám người. Lữ Hân thấy phụ thân nhà mình bị người ta bắt đi thì đã sớm bị dọa khóc. Tô Cẩn ôm bé vào trong ngực, dỗ dành bé: "Hân Nhi đừng sợ, phụ thân sẽ không sao."

Nàng nhìn nam nhân cao lớn đứng ở trong sân phơi gạo thôn kia, trong lòng cũng không khỏi lo lắng, quan trọng là hắn quá bắt mắt so với những nam nhân còn lại, cho người ta cảm giác hạc giữa bầy gà vậy.

Huyện lệnh nhanh chóng chú ý đến hắn, chỉ tay về phía hắn: "Ngươi, ra đây."

Có hai tên bộ khoái ra vẻ cáo mượn oai hùm lập tức áp giải hắn ra từ đám người.

Lữ Mặc Ngôn không phản kháng, mặc cho hai tên bộ khoái áp giải hắn đến trước mặt huyện lệnh.

Đôi mắt sắc bén của huyện lệnh nhìn hắn: "Ngươi chính là người duy nhất khác họ ở thôn Tô gia này?"

Trưởng thôn đứng bên vội vàng nói: "Huyện lệnh đại nhân, đúng vậy, hắn chính là người duy nhất khác họ ở thôn chúng ta, tên là Lữ Mặc Ngôn."

Huyện lệnh không vui lườm trưởng thôn một cái: "Bản quan không hỏi ngươi, ngươi chen miệng vào làm gì?"

"Là, là tiểu nhân lắm miệng." Trưởng thôn vội vàng lui sang một bên, không còn dám nhiều lời.

Huyện lệnh nhìn về phía Lữ Mặc Ngôn: "Bản quan hỏi người, tối hôm qua từ giờ tuất đến giờ tý, ngươi ở đâu, ở với ai?"

Lữ Mặc Ngôn không kiêu ngạo không tự ti nói: "Hồi huyện lệnh đại nhân, tối hôm qua ta vẫn luôn ở trong nhà, ở cùng với hai đứa nhỏ nhà ta."

"Mang hai đứa nhỏ nhà hắn ra đây."

Huyện lệnh ra lệnh, hai tên bộ khoái kia lập tức nói to về phía bọn nhỏ ở đây: "Ai là hai đứa bé nhà hắn, tự mình đi ra đây."

Bọn nhỏ bị dọa đến run cả người.

Lữ Hân trốn trong ngực Tô Cẩn, muốn khóc nhưng lại không dám khóc. Lữ Thịnh nắm chặt ống tay áo Tô Cẩn, trong lòng cũng rất sợ hãi, nhưng lúc bé nhìn thấy ánh mắt của phụ thân lại không sợ nữa.

Bé buông ống tay áo Tô Cẩn ra, đang định đi ra ngoài thì tay đã bị Tô Cẩn nắm lấy.

Tô Cẩn một tay ôm Lữ Hân, một tay nắm tay Lữ Thịnh, mang hai đứa bé đi ra ngoài, hơi cúi người thi lễ với huyện lệnh: "Tiểu nữ tử Tô Cẩn gặp qua huyện lệnh đại nhân."

Huyện lệnh cau mày nhìn nàng: "Ngươi là gì của hắn? Vì sao lại ra đây?"

Tô Cẩn không hoang mang trả lời: "Hồi huyện lệnh đại nhân, ta là hàng xóm cách vách của hắn, tối hôm qua chó trong thôn vẫn luôn sủa nên ta không ngủ được đã ra sân ngồi. Lúc ấy hắn và hai đứa nhỏ cũng luôn ở trong nhà, tiếng chó sủa mãi đến giờ tý mới dừng, sau dó chúng ta mới quay vào nhà của mình để nghỉ ngơi. Cho nên ta có thể làm chứng cho hắn, từ giờ tuất đến giờ tý, hắn và hai đứa nhỏ vẫn luôn ở trong nhà."

"Ừm!" Huyện lệnh cũng không hề hoàn toàn tin tưởng chứng cứ xác thực của Tô Cẩn, hắn ta nhìn về phía Lữ Mặc Ngôn: "Cởi áo của ngươi ra."

Lữ Mặc Ngôn không nói gì, cởi áo ra để lộ dáng người hoàn mỹ.

Các nữ nhân trẻ tuổi ở đây đều đỏ bừng mặt, ồn ào xoay mặt sang bên khác. Dù nữ nhân gan lớn đến đâu cũng chỉ dám lén nhìn vài lần, chỉ có duy nhất mình Tô Cẩn là quang minh chính đại nhìn lồng ngực rắn chắc của nam tử, không có chút dáng vẻ thẹn thùng nào.

Đùa sao, thân là một người hiện đại, có ai chưa từng nhìn qua mấy nam nhân có dáng người đẹp ở trên tivi chứ, nàng cần gì phải thẹn thùng?

Nhưng trong lòng của nàng thật ra cũng rất khẩn trương, mãi đến khi hai tên bộ khoái kiểm tra người Lữ Mặc Ngôn nói không phát hiện gì khác thường mới âm thầm thở ra một hơi.

Ánh mắt sắc bén của huyện lệnh lại nhìn về phía mặt nạ của Lữ Mặc Ngôn: "Bỏ mặt nạ của ngươi xuống."

Lữ Mặc Ngôn nghe lời lấy mặt nạ xuống, khi khuôn mặt sưng vù của hắn hiện ra trước mặt mọi người, tiếng hít hơi liên tiếp vang lên.

Những nữ nhân vốn không dám nhìn hắn cũng ồn ào nhìn sang, sau đó vẻ mặt đều trở nên thất vọng.

Không ngờ thân hình hắn tốt như vậy mà lại có khuôn mặt xấu xí, khó trách cả ngày hắn đều đeo mặt nạ

Khuôn mặt này không chỉ làm người khác ngán ngẩm mà chỉ sợ sẽ còn dọa bọn nhỏ khóc.

Quả nhiên có một đứa bé bị dọa khóc, trốn trong ngực mẫu thân ồn ào: "Yêu quái, yêu quái..."

Lữ Hân thấy bạn nhỏ mắng phụ thân nhà mình là yêu quái thì tức giận: "Phụ thân ta mới không phải là yêu quái, phụ thân ta rất ưa nhìn."

Câu nói của Lữ Hân đã khiến huyện lệnh cảm thấy nghi ngờ, may mà Tô Cẩn phản ứng nhanh, nàng giả vờ dỗ dành đứa nhỏ: "Hân Nhi nói rất đúng, phụ thân con không phải yêu quái, chẳng qua phụ thân con bị bệnh mà thôi."

Huyện lệnh nghi ngờ nhìn về phía nàng: "Ngươi nói cái gì?"

Tô Cẩn ra vẻ kinh ngạc nói: "Huyện lệnh đại nhân, ngài không biết sao? Có một loại bệnh tên là đầu heo điên, khuôn mặt người bị bệnh sẽ sưng thành đầu heo, ta thấy triệu chứng của hắn chắc là do bệnh này. Hơn nữa bệnh này còn truyền nhiễm, chỉ cần tiếp xúc gần có thể sẽ bị lây."

Huyện lệnh nghe vậy thì vội vàng lui về sau mấy bước, hai tên bộ khoái kia cũng vội vàng lui về sau.

Huyện lệnh cho miệng và mũi lại, phất tay nói với Lữ Mặc Ngôn: "Ngươi mau đeo mặt nạ lên, lui sang một bên đi."

Lữ Mặc Ngôn ung dung từ tốn đeo mặt nạ lên, lui sang một bên. Tô Cẩn cũng mang theo hai đứa bé đi đến bên cạnh hắn, ở góc độ mọi người không thấy được, đắc ý nháy mắt với hắn.

Ý của nàng là, may mà ta phản ứng nhanh! Nếu không thì ngươi cũng đâu có thoát thân dễ dàng như vậy chứ.

Khóe môi Lữ Mặc Ngôn hơi nâng lên, cho nàng một ánh mắt tán thưởng.

Sau đó huyện lệnh lại cho thuộc hạ tiến hành thẩm vấn cẩn thận những thôn dân khác, cũng yêu cầu nam nhân cởi áo kiêm tra, không phát hiện người khả nghi thì dẫn thuộc hạ rời thôn Tô gia, đi sang thôn bên cạnh điều tra.

Chương kế tiếp