Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 54: Má ơi, mãnh nam nũng nịu thật khiến người ta không thể chịu nổi mà
Tô Cẩn dùng khăn chấm nước thuốc bôi lên mặt hắn. Nước thuốc nhanh chóng thấm vào da, gương mặt vốn đang trắng nõn như ngọc, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy từng nốt đỏ li ti xuất hiện trên mặt, nhìn rất ngứa ngáy.

Lữ Mặc Ngôn không nhịn được mà đưa tay ra gãi, Tô Cẩn vội vàng ngăn cản: "Không thể gãi, gãi rất dễ để lại sẹo."

"Nhưng rất ngứa, ta chỉ gãi một chút thôi." Lữ Mặc Ngôn trong chốc lát không nhịn được, nhân lúc Tô Cẩn bỏ bát thuốc vào trong tủ lén lút gãi một chút. Nhưng không ngờ càng gãi càng ngứa nên cuối cùng không dừng lại được.

"Mẹ nó, ngươi không cần gương mặt này nữa sao?" Tô Cẩn giữ hai tay hắn lại, ánh mắt nhìn xuống thắt lưng của hắn, nàng không nói nhiều, trực tiếp giật thắt lưng hắn xuống, đem hai tay hắn trói ra sau lưng.

"Này, ngươi làm gì vậy?" Lữ Mặc Ngôn giãy dụa cổ tay.

"Đừng nhúc nhích, cử động nữa ta dùng châm độc đâm ngươi." Tô Cẩn uy hiếp.

Chiêu này vẫn rất có tác dụng, Lữ Mặc Ngôn thật sự không dám động đây, để mặc cho nàng trói hai tay mình ra sau lưng.

"Được rồi, xem lần này ngươi gãi như thế nào." Tô Cẩn trói chặt hai tay hắn, đi đến trước mặt hắn, đối mặt với ánh mắt u oán của hắn, trong lòng có chút run rẩy.

"Này, ngươi đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta đây cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi mà thôi. Ngươi cố nhịn đi, khoảng hai khắc sau thuốc sẽ hết tác dụng, đến lúc đó ngươi sẽ không ngứa nữa."

"Nhưng một khắc ta cũng không nhịn được." Lữ Mặc Ngôn cắn răng nghiến lợi nói, cảm giác ngứa ngáy này khiến người khác khó có thể chịu đựng được.

"Vậy... Vậy hay là trực tiếp ta đánh ngươi ngất xỉu nhé, như vậy ngươi sẽ không còn cảm giác ngứa."

"Ngươi dám." Lữ Mặc Ngôn gầm nhẹ, từng bước một đi lại gần nàng, toàn thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

"Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng có làm loạn." Trong lòng Tô Cẩn run lên, nàng theo bản năng lùi về sua, mãi đến khi lùi đến giường, không thể lùi nữa, đành phải ngồi xuống giường.

Lữ Mặc Ngôn nhân cơ hội áp người lên, ép người ngửa ra sau.

Lưng Tô Cẩn cứng ngắc, sau lưng gần như nằm xuống chăn trên giường, hơn nữa nam nhân trước mặt lại còn áp đến gần.

Nàng thẹn quá hóa giận, hai tay đẩy ngực hắn: "Tránh ra, đừng có nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của ta, coi chừng ta đâm cho ngươi một châm."

Lữ Mặc Ngôn không để ý đến câu uy hiếp của nàng, đột nhiên dán đầu lên cổ nàng, nhẹ nhàng cọ xát cần cổ của nàng, giọng nói trầm thấp mềm mỏng: "A Cẩn, rất rất ngứa, để cho ta cọ một chút thôi, được không?"

Má ơi, mãnh nam nũng nịu thật khiến người ta không thể chịu nổi mà!

Lông tóc gáy trên người Tô Cẩn dựng ngược hết lên, trên cổ cũng nổi một lớp da gà.

Nhưng đối mặt với dáng vẻ tội nghiệp này của hắn, Tô Cẩn thật sự không thể nhẫn tâm đẩy hắn ra được, hai tay đang đẩy cũng hạ xuống: "Vậy ngươi kiềm chế một chút, đừng cọ trầy da. Nếu khuôn mặt này của ngươi có bị hủy thì ta cũng không chịu trách nhiệm đâu."

Khóe miệng Lữ Mặc Ngôn nâng lên, tranh thủ cơ hội nàng đang nằm nghiêng, chôn cả khuôn mặt vào cổ nàng, nhẹ nhàng cọ xát da thịt của nàng, trong miệng còn phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.

Đối mặt với nam nhân được một tấc lại muốn tiến thêm một thước này, Tô Cẩn cũng hết cách với hắn, nàng chỉ có thể chịu đựng.

Nàng nghĩ thầm, nhịn hắn nhiều nhất hai khắc, sau hai khắc nàng sẽ lập tức đuổi hắn đi.

Trong lòng Tô Cẩn nghĩ vậy nhưng thân thể lại phản bội nàng, không bao lâu sau nàng đã ngủ gật.

Chủ yếu là do nam nhân bên cạnh nhẹ nhàng cọ vào cổ nàng, cảm giác giống như con mèo nhà nàng đang cọ vào vai nàng để tìm chỗ ngủ vậy, vô cùng dễ chịu, cũng đặc biệt khiến nàng mệt chỉ muốn ngủ.

Nàng trong mơ còn quen thuộc dùng tay xoa đầu hắn, thân thể Lữ Mặc Ngôn cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng. Hai mắt nữ tử nhắm nghiền, hô hấp đều đều, rõ ràng đã ngủ say.

Vậy còn nói hai khắc sau sẽ đuổi hắn đi, một khắc còn chưa hết đã ngủ mất, nàng thật đúng yên tâm về hắn.

Hai tay hắn bị trói sau lưng cử động mấy lần đã dễ dàng thoát khỏi sự trói buộc.

Trên mặt vẫn ngứa như cũ, hắn kiềm chế bản thân không gãi, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, sau đó kéo chăn đắp kín, ôm lấy nàng cùng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, mấy tia nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu lên giường, Tô Cẩn thoải mái tỉnh lại từ trong mộng đẹp, hai mắt nàng mở to, còn chưa kịp chuẩn bị đã đối mặt với một khuôn mặt sưng như đầu heo, nàng bị dọa kêu to một tiếng: "Mẹ nó..."

Lữ Mặc Ngôn bị đánh thức, hắn mở mắt, chỉ thấy Tô Cẩn đang nhìn mình giống như quái vật.

Hắn sờ lên mặt mình, cảm giác da thịt kéo căng, sưng lên giống như bị ai đó đánh một trận.

Trong lòng hắn xuất hiện cảm giác không tốt, hắn nhanh chóng xuống giường đi đến bàn trang điểm, vừa nhìn vào gương đồng cũng bị dọa cho giật mình. Hắn cắn răng cắn lợi nói với nữ nhân trên giường: "Tô Cẩn..."

"Có." Tô Cẩn phản xạ theo điều kiện, nàng nhảy từ trên giường xuống, đứng trước mặt hắn theo tư thế tiêu chuẩn trong quân đội.

Lữ Mặc Ngôn bị hành động của nàng làm cho ngẩn người, hắn lập tức nắm lấy cổ tay nàng: "Đây là chuyện gì?"

"Chuyện này chuyện này chuyện này... Đây cũng chỉ do tác dụng thuốc quá mạnh mà thôi, cho nên sưng hơi quá. Nhưng ngươi yên tâm, sau khi người huyện nha về ta sẽ lập tức bôi giải dược cho ngươi, bảo đảm sẽ khôi phục mặt ngươi lại như lúc đầu."

Tô Cẩn vừa nói vừa nhịn cười, khuôn mặt nhỏ vì nín cười mà đỏ bừng.

Nàng cũng không ngờ tác dụng thuốc lại mạnh như vậy, giờ mà lắp thêm mũi và tai heo cho hắn thì chính là hóa thân của Trư Bát Giới rồi!

Lữ Mặc Ngôn nghe được tiếng lòng của nàng, tức đến mức suýt chút nữa hộc máu.

Trư Bát Giới là yêu nghiệt phương nào? Mọc mũi và tai heo, chẳng lẽ là trư yêu?

Nữ nhân này dám so sánh hắn với trư yêu, quả thực là to gan bằng trời, nàng chắc chắn cố ý.

Nhìn vẻ mặt nín cười của nàng, cơn tức trong lòng hắn không có chỗ để phát tiết, nắm chặt tay nàng hơn: "Ngươi cố ý đúng không?"

"Ta... Ơ, không đúng! Không phải tay của ngươi bị trói sao? Sao lại mở được?"

Tô Cẩn bất giác phát hiện hai tay hắn đã được cởi trói, lại nhìn đai lưng nằm ở đầu giường kia, nút thắt nàng buộc vẫn không thay đổi, đột nhiên nàng phản ứng kịp: "Ngươi biết kỹ thuật thoát khỏi dây thừng sao?"

"Kỹ thuật thoát khỏi dây thừng là phương pháp tự cứu đơn giản nhất, không cần phải ngạc nhiên."

"Không phải, vấn đề là ngươi biết rõ đai lưng này không trói được ngươi, vì sao ngươi lại để cho ta trói? Còn cố ý giả vờ đáng thương trước mặt ta, ngươi nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta đúng không?"

Tô Cẩn cảm thấy mình tin nhầm nam nhân này rồi, hắn xấu xa hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng. Hiện tại nàng vô cùng nghi ngờ có phải hắn có mục đích nên mới tiếp cận mình không.

Ánh mắt Lữ Mặc Ngôn đảo qua ngực nàng: "Ta không có hứng thú với nữ nhân bằng phẳng."

"Ngươi..." Tô Cẩn thật muốn đánh người, miệng nam nhân này thực sự quá độc, chuyên chọn những điểm yếu để đả kích nàng.

Còn nữa, sau một thời gian xoa bóp và điều trị bằng thuốc, bộ ngực của nàng đã bắt đầu phát dục, ít nhất cũng từ sân bay thành bánh bao hấp.

Mắt hắn mù sao, như vậy cũng không nhìn ra được?

Sân bay?

Trong lòng Lữ Mặc Ngôn nghi ngờ, sân bay là thứ gì?

Sao trong đầu nàng lại có nhiều thứ li kì kì lạ như vậy chứ?

Nhưng hình dung bánh bao hấp lại là đúng.

Ánh mắt hắn không tự chủ được mà nhìn về phía hai chiếc bánh bao hấp kia, y phục trên người nàng đơn bạc, phác họa ra dáng người lung linh của nàng, hình như lớn hơn trước không ít

Hai tay hắn nóng lên, vội vàng dời mắt sang chỗ khác, cũng buông cổ tay của nàng ra. Hắn nhìn về mặt nàng, ánh mắt thành thật.

"Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý muốn khinh nhờn ngươi, nếu có gì mạo phạm đến ngươi, ta có thể giải thích, thật xin lỗi."

Chương kế tiếp