Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 59: Mỹ nam kế
Tô Cẩn nghi ngờ nhìn túi thuốc, người này thấy nàng để túi thuốc ở đầu giường lúc nào vậy?

Chẳng lẽ là đêm bôi thuốc cho hắn?

Nàng đè sự nghi ngờ trong lòng xuống, lấy một viên thuốc hạ sốt trong gói thuốc ở túi ra. Nàng điều chế thuốc hạ sốt dùng cho người lớn nên viên khá to, tiểu hài tử rất khó nuốt, hơn nữa cả một viên thuốc như thế này có tác dụng quá mạnh với một đứa nhỏ ba tuổi.

Thế là Tô Cẩn bóp nát viên thuốc, lấy một nửa cho bé uống. Sợ đứa nhỏ bị nghẹn, Tô Cẩn cũng không dám trực tiếp cho bé dùng mà ôm lấy đứa nhỏ vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ mặt hài tử, nhẹ giọng gọi: "Hân Nhi, tỉnh."

Khuôn mặt Lữ Hân nhăn lại thành một nắm, bé mở to mắt, thấy nàng thì nhào vào trước ngực nàng, oa oa khóc: "Mẫu thân, mẫu thân... Hân Nhi thật khó chịu..."

Khuôn mặt Tô Cẩn cứng đờ, có chút xấu hổ, theo bản năng nhìn nam nhân bên cạnh một chút.

Lữ Mặc Ngôn cũng nhìn nàng, trong mắt hiện lên ngọn lửa kì lạ: "Đứa nhỏ này mỗi lần phát sốt đều sẽ gọi mẫu thân."

Tô Cẩn không biết hắn đang nói sự thật hay là cho nàng bậc thang để đi xuống, nàng cũng thuận thế mà nhẹ nhàng dỗ dành hài tử trong ngực: "Hân Nhi ngoan, con uống thuốc đi, uống thuốc xong sẽ không khó chịu nữa."

Lữ Hân ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa nhìn nàng: "Ca ca nói mỗi lần huynh ấy uống thuốc mẫu thân sẽ đều hát cho huynh ấy nghe. Có phải Hân Nhi ngoan ngoãn uống thuốc thì mẫu thân cũng hát cho Hân Nhi nghe không?"

Hài tử này mở miệng đã gọi một tiếng mẫu thân khiến Tô Cẩn vừa xấu hổ vừa đau lòng: "Được, chỉ cần Hân Nhi ngoan ngoãn uống thuốc, cô cô sẽ hát cho con nghe."

"Được được!" Lữ Hân vui vẻ gật đầu.

Tô Cẩn bỏ nửa viên thuốc kia vào trong miệng bé, Lữ Mặc Ngôn đã sớm bê một bát nước sôi để nguội đứng bên, nàng nhận bát nước, cẩn thận đút cho đứa nhỏ.

Lữ Hân uống thuốc xong ngước mắt mong chờ nhìn nàng, đôi mắt ướt sũng của bé khiến người khác nhìn mà thương: "Mẫu thân, Hân Nhi uống thuốc xong rồi, ngài hát cho Hân Nhi nghe đi."

"Được." Tô Cẩn hắng giọng một cái, nhẹ giọng ngâm nga: "Tiểu Nha, Tiểu Nhị Lang! Đeo bọc sách lên học đường, không sợ trời nắng, không sợ mưa gió, chỉ sợ tiên sinh mắng ta lười! Không có học thức sẽ không có mặt mũi gặp phụ mẫu (1)..."

(1) bài hát thiếu nhi ngày xưa của Trung, tên gốc là 读书郎

Giọng hát của Tô Cẩn nhẹ nhàng mềm mại, điệu hát vui vẻ càng dễ nghe hơn. Lữ Hân dựa trong ngực nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười ngọt ngào. Lữ Thịnh đứng bên giường cũng say mê nghe.

Lữ Mặc Ngôn nhìn hình ảnh ấm áp này, khuôn mặt cũng hơi động, đột nhiên hắn nhớ đến ngày mình còn bé.

Khi đó phụ thân và đại ca múa kiếm trong sân, mẫu thân ngồi trong lương đình đánh đàn, vừa đàn vừa hát, hắn và tỷ tỷ ngồn bên cạnh mẫu thân say mê nghe.

Cảnh tượng trước mắt giống với cảnh tượng năm đó, chỉ tiếc không thể quay về được quá khứ...

Tô Cẩn lại hát thêm một lần nữa, mãi đến khi hài tử trong ngực ngủ mới dừng. Nàng sờ trán đứa nhỏ, tay dính đầy mồ hôi, nhưng độ nóng đã giảm đi.

Nàng lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ lau mồ hôi trên trán đứa bé, cẩn thận từng li từng tí đặt bé lên giường. Nào ngờ tay đứa nhỏ nắm chặt lấy vạt áo của nàng, trong miệng gọi: "Mẫu thân, mẫu thân..."

Tô Cẩn vội vàng ôm lấy bé một lần nữa, hết cách nhìn về phía Lữ Mặc Ngôn.

Ánh mắt Lữ Mặc Ngôn sáng lên: "Hay là đêm nay ngươi ở lại đây đi!"

Tô Cẩn suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý: "Ừm!"

Tiểu hài tử sốt thường xuyên thay đổi thất thường, bây giờ đã hạ sốt nhưng chỉ sợ qua nửa đêm sẽ lại tăng cao một lần nữa, nàng cũng không yên tâm rời đi nên dứt khoát ở lại.

Nàng dựa lưng vào thành giường, kéo chăn đắp lên người đứa nhỏ, nói với Lữ Mặc Ngôn: "Ngươi mang Thịnh đi nghỉ ngơi đi, chỗ này có ta là được rồi."

"Được!" Lữ Mặc Ngôn kéo nhi tử mình sang bên kia bình phong, nằm xuống cái giường khác, cách bình phong nhìn thân ảnh mơ hồ kia, khóe miệng nâng lên thành nụ cười vui vẻ, suy nghĩ trong lòng càng chắc chắn.

Ngoài cửa viện, Tô Kha đứng ở ngoài cổng nghe lén hơn một canh giờ, chân cũng tê rần, bên trong không còn động tĩnh gì, chắc là Tô Cẩn đã ở lại qua đêm ở nhà nam nhân này.

Đúng là một đôi gian phu dâm phụ.

Rất tốt, sáng mai nàng ta nhất định phải làm cho đôi gian phu dâm phụ này thân bại danh liệt, tốt nhất để bọn họ cùng bị nhốt vào lồng heo mà dìm xuống sông đi.

Tô Kha nở nụ cười đắc ý, nụ cười kia có mấy phần dữ tợn.

Đúng như Tô Cẩn dự đoán, qua nửa đêm Lữ Hân lại sốt một lần nữa, lăn qua lăn lại một lúc mới hết sốt.

Tô Cẩn ôm đứa nhỏ gật gù một lúc.

Chân trời hiện lên ánh sáng, tiếng gà gáy từ phía xa truyền đến.

Tô Cẩn mở to mắt, chỉ thấy Lữ Mặc Ngôn bê một bát cháo gạo đi vào.

"Dậy đi, ta nấu cháo gạo, ngươi ăn một chút đi."

Tô Cẩn nhìn thoáng qua bầu trời tờ mờ sáng ngoài cửa sổ: "Sớm như vậy ngươi đã đi nấu cháo rồi sao?"

"Ta tỉnh sớm nên dậy sớm hơn." Lữ Mực Ngôn chỉ vào chậu nước ấm để rửa mặt trên kệ: "Ngươi rửa mặt trước đi."

Cuối cùng còn nói thêm một câu: "Khăn rửa mặt là khăn mới."

"Ồ! Được." Tô Cẩn không ngờ hắn lạnh lùng như vậy nhưng vẫn rất tinh ý.

Nàng cẩn thận thả hài tử trong ngực xuống, lần này đứa nhỏ vẫn ngủ rất ngon, không còn nắm lấy vạt áo nàng không buông nữa.

Nàng đắp kín chăn cho đứa bé, đấm cánh tay tê dại của mình, đi ra rửa mặt rồi lại ngồi vào bàn.

Lữ Mặc Ngôn đặt bát cháo gạo kia ở trước mặt nàng, sau đó lại bê một đĩa củ cải xào sợi đến: "Trù nghệ của ta không tốt lắm, ngươi chịu khó ăn tạm chút đi."

Tô Cẩn đã được chứng kiến khoai tây hắn nướng, đúng là không dám lấy lòng, nhưng đĩa củ cải xào sợi này nhìn qua cũng không tệ lắm, nàng nếm thử một miếng, vẫn ổn, rất cho hắn mặt mũi mà cười nói: "Củ cải xào sợi này ăn rất ngon, đúng rồi, sao ngươi không ăn?"

"Ta vẫn chưa đói." Lữ Mặc Ngôn đứng cạnh bàn nhìn nàng ăn, chờ nàng uống xong bát cháo gạo thì nhận cái bát trong tay nàng: "Còn muốn nữa không? Ta múc cho ngươi thêm một bát nữa."

"Không cần, ta no rồi." Ánh mắt Tô Cẩn nhìn lên tay hắn, trên tay hắn có dấu răng, chỗ đó đã nhiễm trùng sưng đỏ.

Trong lòng nàng có chút áy náy, chỉ vào vết thương trên tay hắn: "Để ta bôi cho ngươi ít thuốc!"

Lữ Mặc Ngôn nghe vậy cũng rất phối hợp mà đưa tay đến trước mặt nàng.

Tô Cẩn lấy trong túi thuốc ra thuốc tiêu sưng, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương của hắn, vẻ mặt rất chân thành: "Cái tay này tạm thời không được đụng vào nước, cẩn thận vết thương bị nhiễm trùng."

Lữ Mặc Ngôn nhìn khuôn mặt chăm chú của nàng, khóe miệng nâng lên tạo thành một độ cong động lòng người: "Tất cả đều nghe theo ngươi."

Tô Cẩn hơi ngẩn người, ngước mắt lên nhìn về phía hắn, đột nhiên đối mặt với một đôi mắt đen láy nhẹ nhàng như nước, không hiểu vì sao tim đập mạnh hơn, "bịch bịch bịch" như muốn nhảy ra ngoài.

Trên mặt nam tử không đeo mặt nạ, dung mạo tuyệt mỹ cách nàng rất gần, khóe miệng đang nâng lên thành độ cong mê hoặc thần trí người khác.

Tô Cẩn là một nhan khống, gương mặt nam nhân này trong mắt nàng là hoàn mỹ không thể bắt bẻ được, khiến nàng không có chút năng lực chống đỡ nào.

Trái tim đập mạnh như nai con đi loạn, suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi mắt hạnh cứ như vậy mở to nhìn thẳng vào hắn.

Nếu đổi lại là nữ nhân khác nhìn thẳng hắn thế này, chắc chắn Lữ Mặc Ngôn sẽ sinh lòng chán ghét, chỉ có nàng, không những không làm hắn thấy phản cảm mà ngược lại còn khiến hắn thấy vui vẻ.

Xem ra mỹ nam kế không mất tác dụng, dục cầm cố túng cũng có tác dụng, tiếp theo có phải lại một lần nữa nên dùng kế đảo khách thành chủ không?

Chương kế tiếp