Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 60: Những người này đến thật không đúng lúc
Lữ Mặc Ngôn trầm ngâm một lát, quyết định vẫn nên chủ động xuất kích thì hơn, hắn chậm rãi cúi thấp đầu...

"Bịch bịch bịch", bên ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa kịch liệt.

Tô Cẩn giật mình lấy lại tinh thần.

Lữ Mặc Ngôn không vui nhíu mày, những người đến thật không đúng lúc.

"Ngươi đợi ở đây, ta đi mở cửa." Nói xong hắn đeo mặt nạ lên, nhanh chân ra ngoài mở cửa sân.

Bên ngoài có rất nhiều người tụ tập, trưởng thôn cầm đầu, Tô Kha, Tô Uyển và Dương thị đều ở đây.

Đám người cố kị Lữ Mặc Ngôn nên không dám tự tiện xông vào nhà hắn, vẻ mặt trưởng thôn khổ sở nói: "Lữ tướng công, Tô Kha nói tối hôm qua nàng thấy Tô Cẩn vào nhà ngươi, đến giờ vẫn chưa ra, có việc này sao?"

Lữ Mặc Ngôn cũng không phủ nhận: "Đúng là có chuyện này."

Tô Kha nghe xong đắc ý nói: "Các ngươi thấy chưa, ta nói đâu có sai! Chính hắn đã thừa nhận. Hắn và Tô Cẩn cô nam quả nữ ở chung một phòng, nhất định là không làm chuyện gì tốt lành."

Tô Kha nói xong lớn tiếng hét vào trong nhà: "Tô Cẩn, đã làm thì cũng đừng có trốn trốn tránh tránh, trưởng thôn đến rồi, cho dù ngươi có muốn trốn cũng không thoát được đâu, ra đi."

Giọng của Tô Kha rất lớn khiến hai đứa bé trong nhà bị đánh thức.

Lữ Hân sợ hãi ôm chăn: "Mẫu thân, Hân Nhi sợ."

"Hân Nhi đừng sợ, phụ thân con đang ở bên ngoài, bọn họ không dám vào đâu. Thịnh, con chăm sóc cho muội muội, cô cô đi ra xem một chút."

Tô Cẩn tức giận nghiến răng nghiến lợi, hay cho Tô Kha nhà ngươi, nàng không đi tìm nàng ta tính sổ thì thôi đi, nàng ta ngược lại lại chạy đến trước mặt nàng gây sự, rất tốt, hôm nay nàng sẽ tính hết một lượt thù mới hận cũ với nàng ta luôn.

Tô Cẩn trấn an hai đứa nhỏ xong thì đi ra ngoài.

Tô Kha nhìn thấy nàng, nàng ta càng đắc ý hơn: "Trưởng thôn, ngài nhìn đi, ta không có lừa ngài! Nàng ta đúng là đang ở nhà nam nhân này."

Trưởng thôn nhìn thoáng qua nam nhân trầm mặc ít nói kia, trong lòng có chút lo lắng, không đoán được bây giờ hắn đang nghĩ gì.

Nhiều thôn dân ở đây như vậy, ông ấy cũng không thể thiên vị hắn được, ông ấy suy nghĩ một chút rồi hỏi Tô Cẩn: "Tô Cẩn, mới sáng sớm sao ngươi lại ở trong nhà Lữ tướng công?"

Tô Cẩn lạnh lùng lườm Tô Kha và Dương thị một cái, không chút hoang mang nói: "Tối hôm qua nữ nhi nhà hắn sốt cao, hắn để ta qua xem bệnh cho nữ nhi của mình nên ta mới tới nhà hắn, hài tử sốt cao nhiều lần nên ta mới ở lại."

Tô Kha nghe xong lập tức phản bác: "Cho dù hài tử phát sốt thì ngươi cũng chỉ cần để thuốc hạ sốt lại là được, ngươi căn bản không cần thiết phải ở lại. Ta thấy rõ ràng là ngươi đã quyến rũ được nam nhân này, hai người vừa vặn nhân cơ hội này không mai mối mà tằng tịu với nhau..."

"Bốp, bốp!" Hai tiếng bạt tai giòn tan vang lên.

Đám người kinh hãi! (°Д°ノ)ノ

Tô Kha ngẩn người! (//̀Д/́/)

Tô Cẩn lắc tay mình, đánh đến mức tay cũng đau rồi, mặt đối phương đau thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Mặt Tô Kha lập tức sưng phồng lên, có thể thấy rõ ràng dấu năm ngón tay trên hai bên mặt của nàng ta

Đầu nàng ta vang lên từng tiếng ong ong, căn bản không kịp phản ứng.

"Tô Cẩn, ngươi dám ra tay hung ác như vậy với muội muội của mình sao, hôm nay nhất định ta phải dạy dỗ tốt nha đầu thối tâm địa ác độc nhà ngươi."

Dương thị là người phản ứng lại đầu tiên, bà ta vô cùng tức giận, nổi giận đùng đùng xông lên trước lại bị Lữ Mặc Ngôn đưa tay ngăn lại.

Dương thị giật mình ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đối mặt với bà ta là đôi mắt hung ác nham hiểm lạnh như băng của đối phương, trên người đối phương tỏa ra hơi thở chết chóc khiến toàn thân bà ta run lên, bà ta bị dọa lùi về sau một bước.

Tô Cẩn thấy vậy thì khịt mũi coi thường, lắc đầu ra hiệu với Lữ Mặc Ngôn rằng nàng có thể giải quyết chuyện này.

Lúc này Lữ Mặc Ngôn mới hạ tay xuống lùi ra sau. Hắn vòng hai tay trước ngực, dựa người vào khung cửa, ánh mắt dưới mặt nạ nhìn nàng đầy hứng thú, rất bàng quang, hoàn toàn là tư thế xem náo nhiệt.

Tô Cẩn đen mặt lại, người khác đã tìm đến cửa rồi mà hắn còn có tâm trạng xem náo nhiệt.

Hại nàng thiếu chút nữa đã phá hỏng sức của mình, ngay cả khí thế cũng mất.

Nàng ưỡn ngực, lại một lần nữa lấy lại khí thế, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai mẫu nữ kia: "Nàng không phải muội muội của ta, nàng ta cũng không xứng làm muội muội của ta. Còn cả bà nữa, Dương Dung Phương, nếu bà an phận thủ thường thì cũng thôi đi. Nếu bà còn muốn gây sóng gió, thiết kế độc hại ta, vậy ta cũng sẽ không nhân từ hay nương tay với bà, bà có thủ đoạn gì thì mang hết ra đây, ta sẵn sàng đón tiếp."

Tô Cẩn vừa dứt lời, các thôn dân đã bắt đầu tự bổ não, nghị luận ầm ĩ.

"Lời này của Tô Cẩn là có ý gì? Chẳng lẽ Dương thị hạ độc nàng sao?"

"Nhất định là như vậy, từ khi Dương thị gả cho Tô Lương vẫn luôn khắt khe với hai huynh muội bọn họ, huynh trưởng của nàng cũng bị Dương thị ép đi, đến bây giờ vẫn chưa rõ tung tích, cũng không biết còn sống hay chết."

"Đúng nha! Dương thị có thể ép huynh trưởng của nàng rời đi thì nhất định cũng sẽ hạ độc với nàng. Nghe nói nàng sốt hỏng dây thanh quản, ta sống đến từng này tuổi rồi mà còn chưa nghe đến chuyện sốt có thể hỏng dây thanh quản đâu, tám chín phần là Dương thị hạ dược cho nàng để nàng bị câm."

"Không sai, Dương thị còn nhân lúc Tô Lương không có ở nhà cưỡng ép gả nàng cho Tô An bệnh tật quấn thân nữa, còn thiếu chút nữa làm hại nàng bị nhốt lồng heo dìm nước. May là nha đầu Tô Cẩn này phúc lớn mạng lớn trốn được một kiếp. Nàng còn học được y thuật, chữa khỏi cuống họng cho mình, nếu không thật đúng là người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ mà không nói được."

"Dương thị này cũng quá ác độc rồi, mất hết tính người, theo ta thấy nên đuổi bà ta ra khỏi thôn Tô gia, phá hỏng hết tập tục của thôn Tô gia chúng ta."

"Đúng vậy, Tô Lương nên bỏ bà ta, để bà ta từ chỗ nào đến thì chạy về chỗ đấy đi."

Các thôn dân từng người xúc động bày tỏ, lòng đầy căm phẫn.

Khuôn mặt Dương thị đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận, đánh về phía Tô Cẩn: "Tô Cẩn, ngươi ngậm máu phun người, ta muốn xé nát miệng của ngươi."

Tô Uyển vội vàng kéo bà ta lại: "Mẫu thân, ngài đừng xúc động."

Dương thị giãy dụa cổ tay: "Uyển Nhi, con đừng cản ta, nàng ta đánh muội muội con, lại còn nói xấu ta như vậy, cục tức này ta nuốt không trôi."

Tô Uyển giữ chặt bà ta không thả: "Mẫu thân, chuyện này làm lớn lên với ai cũng không tốt, ngài đừng tiếp tục làm loạn nữa."

Dương thị đã mất lí trí, đâu còn chịu nghe lời khuyên của nàng ta: "Làm lớn chuyện thì làm lớn chuyện, cùng lắm thì liều cho cá chết rách lưới, con buông tay cho ta..."

"Đủ rồi." Trưởng thôn quát lớn một tiếng: "Dương thị, mặc dù Tô Cẩn không phải nữ nhi thân sinh của ngươi nhưng dù sao cũng là đứa trẻ ngươi nhìn lớn lên, ngươi không làm được bổn sự của một kế mẫu thì thôi đi, còn nhẳm vào nàng ở khắp nơi, bắt nạt nàng, thật đúng là khiến người ta giận sôi. Nếu ngươi còn cố tình gây sự như vậy, vậy cũng đừng trách ta áp dụng gia pháp của Tô thị nhất tộc, đuổi ngươi ra khỏi thôn Tô gia."

Dương thị nghe vậy thì toàn thân run lẩy bẩy, bà ta lập tức sợ hãi không còn dám lên tiếng.

Trưởng thôn thấy cuối cùng bà ta đã yên tĩnh thì âm thầm thở ra một hơi, vội vàng nói với các thôn dân: "Được rồi, tất cả mọi người tản ra đi! Đừng đứng ngăn trước cửa nhà người ta nữa."

Tô Kha vốn bị đánh cho ngây người cuối cùng cũng phản ứng kịp, nàng ta la lên: "Trưởng thôn, chuyện còn chưa giải quyết đâu, sao có thể giải tán như vậy được? Ta gọi ngài và các hương thân đến là vì bắt đôi gian phu dâm phụ này..."

"Bốp, bốp." Lại hai tiếng bạt tai vang dội vang lên.

Tô Kha lại ngẩn người, chỉ cảm thấy nổ đom đóm mắt.

Σ(OдO‖) Σ(☆д 川)ノ!

Mọi người vỗ tay khen hay.

Tô Cẩn bẻ ngón tay, chỗ khớp ngón tay phát ra âm thanh rắc rắc.

Sao có cảm giác càng đánh càng thuận tay hơn vậy!

Quả nhiên có thể động thủ thì không cần động khẩu, lãng phí nước bọt với loại người như thế này.

(*) những icon phía trên đều là của tác giả chèn vào

Chương kế tiếp