Sau Khi Xuyên Sách, Thánh Tử Ma Tông Trở Thành Trụ Cột Chính Đạo

Chương 17: Vu khống
Edit: Đại Manh

Không ai để ý tới Bạch Thính Tuyền, chỉ có Ngụy Huân sau khi nghe được lời này len lén đẩy cậu, ý bảo lời này của cậu có chút không hợp thời.

Bạch Thính Tuyền đành phải câm miệng.

Kế tiếp, chính là hai tông lần lượt giới thiệu một ít đồ vật khiến người ta hoa cả mắt và đồ vật mới lạ, tóm lại đều là dự tính rất tốt, nhưng cụ thể có phần phóng đại hay không cũng không biết.

May mà ngày thường hộ sơn đại trận của Lang Kiếm tông có lực uy hiếp rất lớn, làm cho những yêu tộc kia không dám tới gần, hôm nay ngẫu nhiên lộ ra lỗ hổng hai canh giờ cũng không có yêu tộc dám đến xâm phạm, chỉ có một ít tiểu yêu không biết trời cao đất rộng xông vào Lang Kiếm tông, song cũng đều rất dễ xử lý, không gây ra đại sự gì.

Hộ Sơn đại trận sau khi đóng hai canh giờ thuận lợi mở ra.

Bởi vậy, ngày đầu tiên giao lưu thuận lợi kết thúc, không có xảy ra sai sót gì lớn, điều này làm cho những đệ tử quản sự thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi hội giao lưu kết thúc, các đệ tử lui ra, lưu lại hai tông trưởng lão trao đổi hiệp thương với nhau, mà các đệ tử Lang Kiếm tông vừa vặn có thể thừa dịp này triệt để xử lý đồ vật bẩn thỉu xông vào trong tông.

Bạch Thính Tuyền cũng không ngoại lệ, cậu được an bài tuần tra Dương Loan phong, đặc biệt phải bảo đảm nơi ở của trưởng lão cùng đệ tử Phái Thanh Phong tuyệt đối an toàn.

Khu vực Bạch Thính Tuyền phụ trách không có gì khác thường, cậu đang định báo cáo thành thật, lại bỗng nhiên nghe được phía sau có một đệ tử thở hồng hộc chạy tới, ngay cả gọi tên cậu cũng có chút khó khăn, đứt quãng, gần như phải dùng hết khí lực.

Bạch Thính Tuyền nghi hoặc quay đầu.

Chỉ thấy một vị đệ tử áo tím lạ mắt hai tay chống đầu gối, miễn cưỡng thở hổn hển, gian nan nói: "Bạch Thính Tuyền, ngươi mau đến, trong phòng tôn giả Hoài Quý Tử, có... có một con đại yêu!”

Bạch Thính Tuyền nhíu mày nhìn hắn: "Người phụ trách canh giữ ở đó đâu?”

Thăm dò phòng tôn giả Hoài Quý Tử không phải phạm vi chức trách của cậu, nếu đại yêu tới, chẳng lẽ không phải nên báo cáo với đệ tử quản sự mới đúng sao?

Biểu tình đệ tử áo tím kia có chút thống khổ, hắn giống như hạ quyết tâm: "Bạch Thính Tuyền, đồng môn cùng đại yêu kia đánh nhau bên kia đều bị trọng thương, thực lực của yêu kia không phải chuyện đùa, chỉ dựa vào sức lực của chúng ta là không đủ, ta đi tìm người cầu cứu, Bạch Thính Tuyền, cầu ngươi giúp chúng ta!”

Bạch Thính Tuyền cẩn thận quan sát sắc mặt đệ tử áo tím, thấy vẻ mặt hắn không giống giả bộ, cậu nắm chặt trúc kiếm trong tay, thấp giọng nói: "Ta đi qua xem một chút, ngươi mau đi gọi Hồ sư huynh.”

Đệ tử áo tím nghiêm túc gật đầu.

Nhưng sau khi xoay người, hắn ta lộ ra một nụ cười mưu mô.

Bạch Thính Tuyền không nhìn thấy nụ cười này nhưng cậu cũng không phải là người lấy việc giúp người làm niềm vui.

Nếu như cậu nhớ không lầm, đệ tử áo tím kia hẳn là vây cánh của Lý Vấn Thanh.

Tên là Thạch Trung Duệ, trong nguyên tác không ít lần cáo mượn oai hùm, mượn thế Lý Vấn Thanh đến gây khó dễ cho nhân vật thụ chính.

Lúc này làm sao lại tìm đến trên đầu cậu.

Bạch Thính Tuyền thật sự tò mò trong hồ lô Thạch Trung Duệ bán thuốc gì, nếu hắn nói thật, cậu đi qua coi như là cứu mạng những đệ tử kia, làm một chuyện tốt, nếu Thạch Trung Duệ chỉ là vì dẫn cậu qua, vậy cậu cũng có chuẩn bị tâm lý, sớm đề phòng mọi chuyện.

Nhưng đến phòng tôn giả Hoài Quý Tử, Bạch Thính Tuyền mới phát hiện Thạch Trung Duệ nói quả thật không nói dối...

Quả nhiên chỉ dựa vào sức lực của các đệ tử này không cách nào giải quyết được đại yêu kia. Khi Bạch Thính Tuyền chạy tới, mấy đệ tử kia đều đã trọng thương đến hôn mê, may mắn Hoài Quý Tử đã được đưa đến nơi an toàn.

Đại yêu thương tích đầy mình, thấy lại có người tới, nó biểu hiện ra tính công kích mãnh liệt, Bạch Thính Tuyền miễn cưỡng dùng trúc kiếm chống đỡ, may mắn không bao lâu sau, Thạch Trung Duệ dẫn Hồ sư huynh tới, kiếm khí Hồ sư huynh lẫm liệt, gian nan tranh đấu một phen, đánh chết yêu vật, máu bẩn văng tung tóe trên mặt đất.

Lúc này có đệ tử chạy tới đưa mấy đệ tử trọng thương kia đến Đan Thảo phong chữa thương, vốn cũng muốn gọi Bạch Thính Tuyền đi qua nhưng Bạch Thính Tuyền cảm thấy mình chỉ bị chém một chút ở sau lưng, cũng không có gì đáng ngại, liền khoát khoát tay áo, tỏ vẻ mình về Thính Tuyết phong xử lý là được.

Hồ sư huynh cùng Thạch Trung Duệ cũng không kiên trì nữa, Thạch Trung Duệ hướng cậu gật đầu cảm tạ, ngay cả Hồ sư huynh ngày thường luôn cao ngạo lạnh lùng cũng ném ánh mắt vài phần mềm mại về phía cậu.

Bạch Thính Tuyền nhẹ nhàng liếc mắt Thạch Trung Duệ một cái, luôn cảm thấy sự tình có lẽ không đơn giản như vậy, cậu dùng linh lực phong bế miệng vết thương, nói lời tạm biệt với bọn họ.

Sau khi trở lại Thính Tuyết phong, Hồng Vũ ngửi thấy mùi máu tươi đuổi tới, vây quanh Bạch Thính Tuyền vài vòng, một đôi mắt đậu xanh nhìn chằm chằm vào vết thương trên lưng Bạch Thính Tuyền, lo lắng nói: "Chủ nhân, ngài trúng độc rồi.”

Trên móng vuốt của yêu vật kia có độc, Bạch Thính Tuyền đã chuẩn bị tâm lý, cậu gian nan nhấc tay lên, hít khí lạnh, thật cẩn thận cởi áo ngoài của mình, chỉ là áo ngoài cùng máu khô dính vào miệng vết thương, cậu không thể động đậy.

Vừa động là đau đớn.

Trán Bạch Thính Tuyền toát mồ hôi lạnh: "Hồng Vũ, đi lấy cho ta chút nước ấm.”

Hồng Vũ khó xử duỗi cánh mình ra, cẩn thận nói: "Chủ nhân, ta hiện tại không ở hình người, cũng không có tay, làm không được. Ta đi gọi người..."

"Không cần."

Bạch Thính Tuyền triệt để dẹp bỏ ý niệm này, cậu cắn răng nhắm mắt, chuẩn bị chơi liều kéo quần áo xuống...

Bỗng nhiên, nghe được một tiếng "két" trên cửa, một bàn tay xuất hiện từ hư không nắm chặt cổ tay cậu, đồng thời trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm thấp: "Thính Tuyền, bị thương ư?”

Cảm nhận được lực đạo trên cổ tay, căn bản không cho phép cậu giãy giụa, Bạch Thính Tuyền mờ mịt ngẩng đầu, giống như động vật nhỏ, lắp bắp hô lên một tiếng: "Sư... Sư tôn..."

Ôn Chỉ cúi đầu nhìn cậu, sắc mặt ẩn giấu trong ngọn nến nhảy nhót bất định, Bạch Thính Tuyền nhìn không rõ ràng, chỉ mơ hồ cảm giác được vài phần tức giận ẩn giấu trong lồng ngực Ôn Chỉ.

“Vì sao không cùng bọn họ đến Đan Thảo Phong chữa thương?”

Ôn Chỉ hỏi câu này, chứng minh hắn đã biết chuyện xảy ra vào ban ngày.

Khi hắn vội vàng chạy về phía Đan Thảo phong tìm Bạch Thính Tuyền, được biết Bạch Thính Tuyền đã trở về Thính Tuyết phong, khi đó trong lòng hắn trống rỗng sinh ra một cỗ phiền não không có chỗ phát tiết.

Dường như đều vây quanh Bạch Thính Tuyền, cũng giống như không phải.

Bạch Thính Tuyền mờ mịt ngẩng đầu, một đôi mắt hổ phách chớp chớp hai cái, lẩm bẩm nói: "Sư tôn, đệ tử chẳng qua là bị yêu vật kia cào một chút, cũng không có gì đáng ngại. ”

Ôn Chỉ dời tầm mắt ra, thở dài một tiếng không thể nghe thấy, hắn buông tay Bạch Thính Tuyền ra, chậm rãi đi sang một bên, một lần nữa nhóm lên ngọn nến sắp tắt.

"Thính Tuyền, qua đây."

Bạch Thính Tuyền đứng lên, động tác đột nhiên dừng lại, cậu hít hà một tiếng, thật vất vả mới vượt qua được trận đau đớn đột ngột này. Vừa rồi còn chưa cảm giác được, lúc này sự ấm áp trong phòng làm da thịt cùng huyết nhục của cậu đều thức tỉnh, cậu mới cảm nhận được cái loại đau xé da rách thịt này.

Bạch Thính Tuyền từng chút một dịch ngang qua, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Ôn Chỉ.

Ôn Chỉ mím chặt môi, sắc mặt của hắn có chút khó coi nhưng động tác trong tay lại vô cùng ôn nhu, hắn cẩn thận giúp Bạch Thính Tuyền cắt bỏ quần áo, dùng linh lực làm ấm khăn vải, lau sạch máu bẩn cho cậu.

Bạch Thính Tuyền vẫn khẩn trương kéo căng thân thể nhưng không cảm nhận được đau đớn, cậu mới có chút thả lỏng.

Ôn Chỉ lạnh nhạt nói: "Thính Tuyền, nếu đau thì cứ kêu lên.”

Bạch Thính Tuyền chuẩn bị tốt tâm lý, cơ bắp lại không thể tránh khỏi căng cứng.

May mắn độc trên móng vuốt đại yêu kia không phải là kịch độc gì, chỉ cần ép độc huyết ra là được, trong lòng Bạch Thính Tuyền hơi buông lỏng, lại cảm giác được lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo đặt ở sau lưng cậu.

Trong nháy mắt đó, lông tơ toàn thân Bạch Thính Tuyền dựng đứng.

Thủ pháp của Ôn Chỉ chậm rãi, có thể ôn cũng có thể nhu, loại đau đớn này là sự thật, ánh mắt Ôn Chỉ rơi trên người cậu, đôi môi mỏng khẽ mím.

Bạch Thính Tuyền từ nhỏ sợ đau nhất, móng tay xước măng rô cậu cũng sợ đau, hiện giờ còn bị dao vạch ra một vết thương trên thịt, ánh đèn mờ nhạt, có người sẽ đau lòng cậu ở bên cạnh, cậu sẽ càng không giả bộ kiên cường, trong mũi chua xót có chút khó nhịn, Bạch Thính Tuyền nhướng mày, trước mắt liền nhòe.

Động tác Ôn Chỉ đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Thính Tuyền?”

Bạch Thính Tuyền lau sạch nước mắt, lông mi dày rậm còn treo bọt nước, cậu vừa định nói gì đó, lại không nghĩ động tác này kéo đến miệng vết thương, càng đau đến mức cậu nhe răng trợn mắt.

Bạch Thính Tuyền liền nhe răng trợn mắt nói: "Sư tôn, đệ tử không có việc gì.”

Mí mắt Ôn Chỉ rũ xuống, dưới ánh đèn mờ nhạt, hắn trầm tư một hồi, một lát sau, hắn giơ tay bấm pháp quyết, từ không trung biến ra một con thú bông lông xù.

Đường đường là Thương Lãng Quân, cũng không biết từ khi nào học được mẹo nhỏ dỗ dành trẻ con chơi.

Trong suy nghĩ của hắn, đứa trẻ uống thuốc đắng sẽ muốn ăn kẹo, đứa trẻ ngã đau tủi thân khóc phải chơi đồ chơi mới vui vẻ.

Hắn coi Bạch Thính Tuyền như một đứa trẻ té đau đớn khóc.

Bạch Thính Tuyền chậm rãi đưa tay nhận lấy con búp bê nhỏ kia, nháy mắt trong lòng thật giống như có một thứ nóng hổi muốn tản ra bốn phía.

Ôn Chỉ theo một phương thức độc đáo lại vụng về dỗ dành cậu.

Sau đó, Ôn Chỉ ôn hòa nói: "Nếu đau không cần nhịn, Thính Tuyền không cần cậy mạnh.”

Nương theo thanh âm của hắn, còn có Ôn Chỉ không ngừng đưa linh lực cuồn cuộn vào trong cơ thể cậu.

Bạch Thính Tuyền lần này thật sự không cảm thấy đau, cậu len lén cười, đem búp bê nhào lặn thành hình tròn, lúc sau lại đè phẳng.

Giờ phút này cậu thật sự tin tưởng, Ôn Chỉ đối tốt với cậu.

Thính Tuyết phong yên tĩnh, hai người bọn họ lại không biết...

Dương Loan phong, tôn giả Hoài Quý Tử suốt đêm kéo chuông báo động.

Tuyên bố rằng linh dược của mình đã biến mất.

Việc này cũng không phải chuyện nhỏ, loại đan dược quan trọng này bị trộm mất, nếu là người có tâm suy nghĩ, mặc kệ chân tướng như thế nào, đều sẽ có đủ loại dấu hiệu chỉ rõ Lang Kiếm tông muốn độc chiếm thần dược.

Mặc kệ có phải Lang Kiếm tông có loại tâm tư này hay không, nếu việc này không giải quyết, không chỉ có quan hệ hữu hảo giữa Lang Kiếm tông cùng Phái Thanh Phong không cách nào duy trì nữa, ngay cả Lang Kiếm tông cũng bị người nghị luận, thanh danh luôn luôn trong sạch sẽ bị hắt nước bẩn.

Lang Kiếm tông trên dưới đều rất coi trọng chuyện này.

Tang Ngô tự mình chạy tới, sắc mặt ngưng đọng, nhanh chóng triệu tập đệ tử phụ trách thủ vệ phòng Hoài Quý Tử lúc đó.

Chỉ là những đệ tử kia phần lớn đều bị trọng thương, còn đang dưỡng bệnh, Hoài Quý Tử cũng nói trước khi đại yêu tập kích, đan dược vẫn còn.

Tang Ngô ôn hòa cười, nhìn về phía Thạch Trung Duệ cùng Hồ sư huynh, nói: "Nói đi, tình huống cụ thể sau khi đại yêu tập kích.”

Hồ sư huynh không chút gợn sóng, hắn thành thật báo cáo chuyện đại yêu tập kích Dương Loan phong, Bạch Thính Tuyền đi tới tương trợ, cùng với tình huống Thạch Trung Duệ đến cầu xin hắn giúp đỡ.

Đến phiên Thạch Trung Duệ bổ sung, hắn ta giống như mới phản ứng lại, giống như thông suốt, trong mắt có chút không dám tin, toàn thân run rẩy nói: "Minh Canh Quân, ta biết rồi, nhất định là Bạch Thính Tuyền, hắn nghe nói đại yêu tập kích phòng tôn giả Hoài Quý Tử, liền chủ động nói muốn giúp chúng ta bắt yêu, trong lòng ta tức khắc còn có nghi hoặc nhưng lần này ý tốt của hắn ta không dễ cự tuyệt, ta không nghĩ tới..."

Thanh âm của Thạch Trung Duệ từ trong lồng ngực bộc phát ra: "Minh Canh Quân, nhất định là Bạch Thính Tuyền trộm đan dược!”

—————

Tác giả có lời muốn nói:

Không thoải mái
Chương kế tiếp