Sau Khi Xuyên Sách, Thánh Tử Ma Tông Trở Thành Trụ Cột Chính Đạo

Chương 18: Lông mềm như nhung
Edit: Đại Manh

Thạch Trung Duệ vừa dứt lời, người trong sân đều ngầm duy trì yên tĩnh.

Hồ sư huynh nhíu mày, không đồng ý nói: "Bạch Thính Tuyền cùng ta và ngươi hiệp lực đẩy lui địch, vì sao hắn lại trộm đan dược? Huống hồ thực lực của hắn không tầm thường, đánh thắng Lý Vấn Thanh tại hội Hoa Pháp là chuyện rõ như ban ngày.”

Thạch Trung Duệ bỗng nhiên kích động nói: "Hồ sư huynh, người không thể trông mặt mà bắt hình dong, ai lại không hy vọng mình trở nên mạnh mẽ? Huống hồ theo ta được biết, Bạch Thính Tuyền hắn đã đến kỳ bình cảnh, vì đột phá bình cảnh kỳ, hắn có đủ động cơ.”

Hồ sư huynh cau mày, vẫn không đồng ý nói: "Nhưng hắn căn bản không có thời gian lấy đi đan dược..."

Thạch Trung Duệ lắc đầu: "Không, trước khi Hồ sư huynh đến, ta gặp được Bạch Thính Tuyền trước, hắn đến sớm hơn ngươi một lúc, thời gian đó đủ để hắn đi lấy đan dược rồi.”

Hồ sư huynh nhíu mày, hắn mím chặt môi, không nói gì nữa.

Tang Ngô nói, "Có nhân chứng ở đây không?”

Tang Ngô vừa hỏi, không ai có thể trả lời hắn.

Lúc Bạch Thính Tuyền đến, mấy đệ tử chiến đấu với yêu vật kia đã trọng thương hôn mê, không ai có thể làm chứng.

Thạch Trung Duệ cắn răng nói: "Minh Canh Quân, ta chính là nhân chứng. Thời gian trùng khớp, động cơ hành vi cũng trùng khớp, chỉ có thể là hắn, chỉ cần đi lục soát trong phòng hắn là có thể biết.”

Hoài Quý Tử ở một bên cau mày: "Minh Canh Quân, xin ngài chủ trì công đạo cho lão hủ, phái Thanh Phong tuy đã xuống dốc nhưng tuyệt đối không thể để cho người ta khi dễ đến mức này!”

Tang Ngô cười trấn an lão: "Tôn giả chớ vội, đây là chuyện lớn, Lang Kiếm tông sẽ không làm việc qua loa lấy lệ.”

Hắn nói xong, quay đầu, thu liễm ý cười, nói với Hồ sư huynh vẫn quỳ trên mặt đất: "Chu Hành, ngươi dẫn vài tên đệ tử đến Thính Tuyết phong hỏi Bạch Thính Tuyền việc này, chú ý chừng mực, chớ có quấy nhiễu người khác.”

Hồ Chu Hành lĩnh mệnh đứng dậy, dẫn một đám đệ tử đến Thính Tuyết Phong.

———————-

Ý thức Bạch Thính Tuyền đã rất mơ hồ, cậu miễn cưỡng chống đỡ qua quá trình Ôn Chỉ đổi thuốc cho cậu, đợi đến khi cảm giác đau giảm bớt, tinh thần thả lỏng, cậu liền ngủ thiếp đi.

Ngay cả áo lót cũng chưa kịp cởi ra.

Cậu cũng không biết Ôn Chỉ rời đi từ khi nào, cậu chỉ nhớ rõ bên cạnh mình ấm áp, trong ngực còn được đặt một con búp bê đáng yêu lông xù.

Ánh nến yên tĩnh thiêu đốt, nhưng đột nhiên Bạch Bạch từ bên cạnh Bạch Thính Tuyền nhảy xuống giường, cái đuôi dựng thẳng, lông toàn thân dựng lên, nhe răng trợn mắt nhìn về phía cửa.

Trong sau đó, bên ngoài có người gõ cửa, thanh âm coi như khách khí, chỉ là thanh âm cao vút, ở nơi yên tính như Thính Tuyết phong vang vọng không ngừng, chim đậu trên cây thoáng chốc kinh hãi bay lên.

Ôn Chỉ không có ở Thính Tuyết phong, bằng không động tĩnh lớn như vậy, hắn không có khả năng chưa phát hiện.

Bạch Thính Tuyền ngủ say, Hồng Vũ bị động tĩnh ngoài cửa đánh thức, nó dùng một đôi cánh vỗ vào hai má Bạch Thính Tuyền: "Chủ nhân, chủ nhân, mau tỉnh lại, ngoài cửa có người tìm ngài.”

Bạch Thính Tuyền rốt cuộc tỉnh lại từ giấc ngủ say, cậu mờ mịt nghe động tĩnh ngoài cửa một lát, nhíu mày nói: "Có chuyện gì vậy?”

Bạch Bạch cảm giác được khí tức của Bạch Thính Tuyền, trong nháy mắt như được khích lệ, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ, móng vuốt dấu trong đệm thịt duỗi ra, rất lợi hại.

Bạch Thính Tuyền miễn cưỡng lấy lại tinh thần, ngược lại quên buông con búp bê nhỏ trong ngực xuống, chịu đựng cảm giác đau đớn tê dại của vết thương, mở cửa ra: "Đêm khuya đến thăm, có chuyện gì... Hồ sư huynh?”

Hồ Chu Hành khuôn mặt lạnh lùng, hắn chỉ thản nhiên đánh giá Bạch Thính Tuyền một cái, bộ dạng giải quyết việc chung nói: "Bạch Thính Tuyền, linh dược của Hoài Quý tử tôn giả bị người ta trộm, ngươi có đầu mối không?”

Bạch Thính Tuyền buồn ngủ nói: "Làm ra trò lớn như vậy, khó tránh khỏi có người nhớ thương.”

Hồ Chu Hành hai mắt sáng ngời, trong mắt có một chút rõ ràng: "Bạch Thính Tuyền, vậy ngươi có nhớ thương không?”

Bạch Thính Tuyền trong phút chốc cảm giác được hàn ý, Bạch Bạch nhe răng chắn trước người Bạch Thính Tuyền, cho dù nó không lớn cũng không hề lùi bước, Bạch Thính Tuyền nhìn bộ dáng này của nó, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó ngước mắt lên: "Hồ sư huynh, nói lời này là có ý gì?”

Ánh mắt Hồ Chu Hành trở nên nguy hiểm: "Bạch Thính Tuyền, hôm nay có người tố cáo ngươi trộm linh dược của Hoài Quý Tử Tôn Giả, chúng ta nghe lệnh của Minh Canh Quân đến đây, xin ngươi phối hợp với chúng ta.”

Đầu óc Bạch Thính Tuyền hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu dựa vào khung cửa chặn đường vào: "Hồ sư huynh, các ngươi nửa đêm tới thăm, chẳng qua trong phòng ta lộn xộn, cũng chưa kịp chuẩn bị trà bánh cho các ngươi, ngươi muốn ta phối hợp với các ngươi như thế nào?”

Hồ Chu Hành lạnh lùng như thanh kiếm sáng, lưỡi kiếm trong suốt dưới ánh trăng lấp lánh, lạnh như nước.

"Ngươi chỉ cần phối hợp với chúng ta, để chúng ta đi vào lục soát."

Bạch Thính Tuyền lười biếng ngáp một cái, sau đó hắn chậm rãi nhếch khóe môi, trong lòng đã có kết luận.

Thì ra Thạch Trung Duệ đang chờ cậu ở đấy.

Mượn sự chênh lệch thời gian để hãm hại cậu.

Bạch Thính Tuyền cười nhạt tránh ra, khom lưng ôm lấy bạch bạch: "Hồ sư huynh, làm phiền ngươi nhất định phải cẩn thận tra kỹ một chút.”

Hồ Chu Hành thản nhiên nhìn lướt qua cậu một cái, sau đó thu kiếm, chậm rãi vẫy tay với các đệ tử phía sau, các đệ tử bình tĩnh lướt qua Bạch Thính Tuyền, đợi đến khi Bạch Thính Tuyền đưa đệ tử cuối cùng vào trong phòng, cậu đứng tại chỗ, khẽ vuốt ve lông Bạch Bạch, cười trộm thầm nghĩ: "Nếu các ngươi có thể tìm được, ta sẽ theo họ các ngươi.”

Quả nhiên, một đám người ở trong phòng lăn qua lăn lại, cả phòng đều bị lộn xộn, bọn họ bất lực trở về, sắc mặt Hồ Chu Hành không đẹp lắm, hắn quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía Bạch Thính Tuyền: "Ngươi đem linh dược giấu ở nơi nào?”

Bạch Thính Tuyền chậm rãi nói: "Hồ sư huynh, ta thừa nhận mình trộm linh dược khi nào?”

Sắc mặt Hồ Chu Hành ngưng trọng, hắn biểu tình bất thiện: "Đã có người xác nhận là ngươi, hắn tận mắt nhìn thấy.”

Bạch Thính Tuyền trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ: "Là Thạch Trung Duệ sao, hắn sớm đã nhìn ta không vừa mắt, Hồ sư huynh, lời nói của hắn không thể hoàn thành tin tưởng.”

Nét mặt Hồ Chu Hành không có gì thay đổi, hắn lạnh nhạt nói: "Ta chỉ nhận mệnh lệnh của Minh Canh Quân mà đến, tất cả đều lấy mệnh lệnh của Minh Canh Quân làm chuẩn, Bạch Thính Tuyền, mời ngươi đi theo chúng ta một chuyến.”

Bạch Thính Tuyền cười nhạt hai tiếng: "Nếu có thể trả lại cho ta trong sạch, đi cùng các ngươi một chuyến cũng được.”

Bạch Thính Tuyền đi gấp, chỉ kịp buông Bạch Bạch xuống, cậu từ xa dặn dò Hồng Vũ chiếu cố Bạch Bạch, ngay cả giày và áo ngoài cũng chưa kịp mặc, vội vàng rời đi cùng Hồ Chu Hành.

Còn hơn hai canh giờ nữa là đến bình minh, bọn Hồ Chu Hành dự đoán hôm nay cũng sẽ không có tiến triển gì nữa, chỉ đem Bạch Thính Tuyền an bài qua loa vào một gian phòng đệ tử trống.

Nghe cũng không tệ lắm, chỉ là phòng đệ tử này lâu ngày không có người ở, vừa lạnh lại âm u, tản ra một cỗ hương vị ẩm thấp quanh năm, ngay cả một ít vật dùng cơ bản cũng không có, chỉ có một tấm ván giường cứng trống không.

Bạch Thính Tuyền đã lâu không cảm nhận được hơi lạnh thấu xương kia, ngón chân cậu giẫm lên mặt đất lạnh lẽo, cuộn mình lại, dường như vậy có thể làm chậm bớt nhiệt lượng mất đi.

Áo lót trên người cậu cũng cực kỳ mỏng manh, cơ bản không có tác dụng chống rét gì, cậu vận chuyển linh lực hộ thể, cuộn mình trong góc, trong ngực gắt gao ôm con búp bê nhỏ Ôn Chỉ cho cậu, dường như có thể mang đến cho cậu sự ấm áp cuối cùng.

———————

Sáng sớm hôm sau, Bạch Thính Tuyền bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.

Cửa sổ phòng đệ tử này cơ bản đều bị thủng, ánh sáng cùng tiếng ồn cùng truyền vào, Bạch Thính Tuyền bị ánh mặt trời đâm đến lông mày nhảy nhót mới chậm rãi tỉnh lại, trong nháy mắt tỉnh lại, cậu chỉ cảm giác được đau nhức từ toàn thân truyền đến.

Cảm giác đau đớn của vết thương sau lưng đặc biệt rõ ràng, thế nên đêm qua cậu không nghỉ ngơi tốt, vết thương lại một lần nữa nứt ra bởi vì cậu cuộn mình ở góc ngồi xổm ngủ cả đêm, mỗi một khớp xương toàn thân đều đau đến cứng còng, cậu gian nan giật giật thân thể, vừa động một cái cậu liền đau đến hít một hơi.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng khóa cửa nặng nề bị mở ra, "kẽo kẹt" một tiếng, cửa bị mở ra, ánh sáng càng thêm chói mắt rọi vào, chiếu lên toàn thân khiến cậu ấm áp.

Hồ Chu Hành từ trên cao nhìn xuống nhìn: "Bạch Thính Tuyền, tỉnh rồi à?”

Bạch Thính Tuyền miễn cưỡng nhếch môi: "Chào buổi sáng, bên ngoài náo nhiệt thật nhỉ. ”

Hồ Chu Hành không để ý lời cậu nói, hơi vẫy tay, lập tức có hai đệ tử tới, một trái một phải dựng Bạch Thính Tuyền lên, động tác kia thô lỗ lại vô tình làm Bạch Thính Tuyền toàn thân đau đớn.

Cơ bắp trên người Bạch Thính Tuyền chậm rãi thức tỉnh, cậu ngẩng đầu, ánh mặt trời trên đỉnh đầu theo tầm mắt của cậu mà di chuyển, lại không có trở nên ôn nhu chút nào.

Bọn họ đem Bạch Thính Tuyền đến Kim Lộc Đài.

Trận xét xử này do Minh Canh Quân đích thân chủ trì thẩm vấn, để biểu hiện Lang Kiếm tông coi trọng việc này, cũng hy vọng có thể cùng phái Thanh Phong tiếp tục duy trì quan hệ hữu nghị.

Hoài Quý Tử, Tang Ngô cùng một đám trưởng lão ngồi trên đài cao, vẻ mặt hờ hững lại ngưng trọng, Bạch Thính Tuyền đứng không vững, Hồ Chu Hành đành phải sai hai đệ tử đỡ cậu.

Bạch Thính Tuyền ngẩng đầu, đơn giản nhìn lướt qua, không thấy Ôn Chỉ cũng không thấy Mậu Hoằng nhưng lại nhìn thấy Lý Vấn Thanh và Thạch Trung Duệ.

Bạch Thính Tuyền lộ ra nụ cười trào phúng.

Tang Ngô hắng giọng, tựa hồ có chút bất đắc dĩ nhưng hắn rất nhanh thu lại tâm tình, lạnh lùng nói: "Bạch Thính Tuyền, có người bảo ngươi trộm linh dược của Hoài Quý Tử tôn giả, ngươi muốn giải thích cái gì?”

Bạch Thính Tuyền mím môi, giọng nói có chút khàn khàn: "Chưởng môn sư bá, tối hôm qua Hồ sư huynh vẫn chưa phát hiện linh dược trong phòng ta. ”

Tang Ngô lắc đầu nói: "Linh dược này đặc thù, nếu ngươi đã ăn vào trong cơ thể, chưa có luyện hóa hấp thu, cảnh giới không tăng rõ ràng, chỉ dựa vào lời nói một phía của ngươi, chúng ta không cách nào tin tưởng.”

Bạch Thính Tuyền mặt không đổi sắc nói: "Lời của Thạch Trung Duệ cũng không phải một phía sao?”

Tang Ngô vẫn ôn hòa nói: "Thính Tuyền, chúng ta vẫn chưa định tội của ngươi, chỉ là thời gian của ngươi trùng khớp, động cơ trùng hợp, là người có hiềm nghi lớn nhất, chúng ta đang cho ngươi cơ hội giải thích.”

Bạch Thính Tuyền cười khẽ.

Nói là cho cậu cơ hội giải thích nhưng kỳ thật căn bản không cho cậu cơ hội.

Mặc kệ cậu nói cái gì, Thạch Trung Duệ cùng Lý Vấn Thanh đều có chuẩn bị mà đến, hơn nữa nhìn bộ dáng này, cũng không giống như chỉ coi cậu là nghi phạm.

Bạch Thính Tuyền quần áo đơn bạc, trong ngực ôm một con búp bê nhỏ màu trắng như tuyết, khí lực cậu ôm búp bê rất lớn, giống như đây là niềm an ủi duy nhất của cậu.

Vết thương đại yêu cào sau lưng cậu nứt ra, có máu chảy ra, hơn nữa sắc mặt cậu tái nhợt, bộ dáng này có chút đáng thương.

Bạch Thính Tuyền nhẹ nhàng đẩy đệ tử đỡ cậu ra, dựa vào sức lực của mình đứng thẳng thân thể, sống lưng thẳng tắp, tựa như một thanh kiếm sắc rút ra khỏi vỏ: "Minh Canh Quân, Thính Tuyền không thẹn với lương tâm, cũng không đến mức bởi vì đệ tử xuất thân là Ma Tông liền tìm đệ tử làm người chịu tội thay đi?”

Bạch Thính Tuyền lẳng lặng hắng giọng, tiếp tục nói: "Đệ tử chẳng qua chỉ đi tới hỗ trợ, không nghĩ tới phía trước còn có một ngụm oan uổng chờ đệ tử.”

Hướng Dữ Hoài quát lớn: "Ngươi là vật thế thân? Vậy ngươi có thể nói, ai sẽ vu oan hãm hại ngươi? Người ma tông âm hiểm giả dối, ai biết là ngươi đang ấp ủ cái gì?”

Thoáng qua, có rất nhiều đệ tử không rõ tình huống chân thật nhao nhao phụ họa, trong lòng bọn họ tự nhiên tồn tại địch ý đối với Ma tông, bởi vậy loại địch ý này chỉ cần dẫn dắt một chút sẽ chuyển dời đến trên người Bạch Thính Tuyền.

Tang Ngô thấy tình thế sắp mất khống chế, ho nhẹ một tiếng, trên Kim Lộc Đài lập tức an tĩnh lại.

Thanh âm nhạt nhẽo của Tang Ngô quanh quẩn trên Kim Lộc Đài: "Đã như vậy thì giam giữ quan sát, Lang Kiếm Tông sẽ thành lập tổ điều tra chuyên môn điều tra việc này, chờ tìm ra manh mối sẽ lại cho mọi người một cái công đạo..."

Hắn dứt lời, đang muốn tuyên bố kết quả cuối cùng, lại bỗng nhiên nghe thấy từ trên cao xa truyền đến một thanh âm lạnh lùng đạm mạc.

"Chậm đã."

Lời còn chưa dứt, có một thiếu niên mặc trang phục đệ tử ngoại môn bị ném đến bên cạnh Bạch Thính Tuyền trước mắt bao người, chỉ tiếc dưới chân đệ tử này lảo đảo, đứng không vững, ngã nhào trên mặt đất.

Hắn hình như rất sợ hãi, ánh mắt khiếp sợ nhìn mặt mọi người một vòng sau lại nhanh chóng cúi đầu.

Sắc mặt Thạch Trung Duệ hơi biến đổi.

Chỉ thấy Ôn Chỉ chậm rãi đi đến vị trí thuộc về mình, thản nhiên ngồi xuống, sửa sang lại vạt áo, hờ hững nói: "Sư huynh, trước tiên đừng vội kết luận.”

Hắn nhẹ nhàng dừng lại một chút, ánh mắt trong con ngươi đen thâm trầm: "Đệ tử của ta, nếu bởi vì bị người nào đó hãm hại thì nên giải quyết như nào?”

———————-

Tác giả có lời muốn nói: Ôi, đứa nhỏ đáng thương
Chương kế tiếp