Sau Khi Xuyên Sách, Thánh Tử Ma Tông Trở Thành Trụ Cột Chính Đạo

Chương 20: Trảm Vận
Edit: Đại Manh

Trên nguời Bạch Thính Tuyền bị thương, Ôn Chỉ mấy ngày nay cũng bận rộn, bởi vậy tiết kiếm đạo không tiếp tục nhưng Tuế Lam tuân theo mệnh lệnh của Ôn Chỉ đưa tới cho cậu rất nhiều sách trận pháp.

So với tu luyện kiếm đạo mà nói, trận pháp phù thuật mới thứ là cậu chân chính cảm thấy hứng thú, bởi vậy liên tiếp năm sáu ngày, Bạch Thính Tuyền đều thành thành thật thật ở trong phòng vừa tĩnh dưỡng vừa học tập trận pháp.

Bạch Bạch cùng Hồng Vũ đều rất ngoan, lúc có mặt trời một chó một chim liền nằm sấp dưới ánh mặt trời phơi nắng, lúc không có mặt trời, Bạch Bạch liền rúc vào vào người Bạch Thính Tuyền mà Hồng Vũ thì nằm sấp trên bụng Bạch Bạch nằm ngủ.

Ngày hôm nay, Bạch Thính Tuyền đã luyện phù xong, muốn đi dạo trong sân một chút nhưng cậu còn chưa ra khỏi cửa đã gặp được Ôn Chỉ.

Ôn Chỉ giơ tay lên đang muốn gõ cửa, cánh cửa đột nhiên bị Bạch Thính Tuyền kéo ra, hai thầy trò ánh mắt chạm nhau trong chớp nhoáng, Bạch Thính Tuyền dời ánh mắt trước, có chút không được tự nhiên hô: "Sư tôn.”

Ôn Chỉ rũ mắt nhìn cậu: "Thân thể khá hơn chưa?”

Ánh mắt Bạch Thính Tuyền né tránh: "Đã tốt hơn rồi ạ.”

Ôn Chỉ chuyên chú nhìn Bạch Thính Tuyền, hắn phát hiện Bạch Thính Tuyền có chút không dám nhìn thẳng vào hắn, hắn hơi nghi hoặc nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Vết thương sau lưng cũng khỏi rồi?”

"Tất cả đều tốt ạ."

Ôn Chỉ làm bộ cất bước nhưng thân thể căn bản không có xoay qua chỗ khác, hắn khẽ nhướng mày: "Thính Tuyền, linh sủng chạy loạn trong viện là chuyện gì?”

Bạch Thính Tuyền trong lòng kịch liệt run lên, phản ứng đầu tiên chính là Bạch Bạch ra ngoài chạy loạn, trong nháy mắt cậu ngẩng đầu lên muốn bắt Bạch Bạch trở về, nhưng vừa nhấc mắt lên, vừa vặn nhìn thấy Ôn Chỉ khẽ cong hai mắt, mắt hàm chứa ý cười lẻ tẻ, thản nhiên nhìn cậu.

Bạch Thính Tuyền: "..."

Mà trong viện làm gì có Bạch Bạch chạy loạn.

Bạch Thính Tuyền trong nháy mắt hiểu được, Ôn Chỉ đang đùa giỡn mình.

Nhưng giờ phút này, tầm mắt của cậu cùng tầm mắt Ôn Chỉ giao nhau, trong thời gian ngắn lại khó tách ra.

Bạch Thính Tuyền gian nan đem tầm mắt của mình né ra, đầu óc quá tải vận chuyển, lắp bắp nghĩ ra một chút nguyên nhân: "Sư tôn... con, con tưởng con chim mà con nuôi bay ra ngoài, ha... ha.”

Khóe miệng Ôn Chỉ lại gợi ra một độ cong nho nhỏ, hắn ngẫu nhiên va vào sự bối rối ẩn giấu trong con ngươi hổ phách của Bạch Thính Tuyền, khóe môi khẽ nhếch lên.

Hắn nhẹ giọng nói: "Không sao, ta không có ý can thiệp, chỉ là coi chừng đừng để chúng chạy mất, Thính Tuyền, vi sư nhớ con còn chưa có vũ khí tùy thân.”

Bạch Thính Tuyền vụng trộm bĩu môi: "Vâng, sư tôn.”

Ôn Chỉ cũng không nói gì nữa, chỉ xoay người ý bảo Bạch Thính Tuyền đuổi theo: "Đi theo ta.”

Trên đỉnh núi Lệ, tuyết đọng thành băng, ở độ cao mà ngay cả Thính Tuyết phong cũng chưa đạt tới có một kiếm các.

Kiếm các trên núi Lệ là nơi lưu giữ những linh bảo còn sót lại từ thời khai thiên lập địa, nơi này linh lực phong phú dày đặc, rất nhiều linh khí bởi vậy được đề cao, thời gian đầu do lão tổ Lang Kiếm tông khai phá được sau cũng do Lang Kiếm tông thu lưu quản lý.

Đến trước Kiếm Các, có một bậc thang cực dài, không thể dựa vào bất kỳ ngoại lực nào chỉ có thể từng bước leo lên.

Ôn Chỉ đứng ở phía trước, trong mắt ẩn chứa lo lắng: "Thính Tuyền, vết thương của con thật sự khỏi hẳn rồi?”

Đến lúc này, Bạch Thính Tuyền mới hiểu được ý tứ của Ôn Chỉ.

Là muốn dẫn cậu đến Kiếm Các tìm kiếm linh bản mạng.

Trong nguyên tác có miêu tả qua kiếm các này, chín trăm bậc thang trước kiếm các chính là một khảo nghiệm, nếu ngay cả chín trăm bậc thang này cũng không đi được, ngay cả tư cách tiến vào Kiếm Các cũng mất.

Bạch Thính Tuyền tất nhiên không chịu thua, cậu gật đầu: "Sư tôn không cần lo lắng, chín trăm bậc thang này, đệ tử nhất định có thể đi lên.”

Ôn Chỉ Giấu dấu đi ánh mắt lo lắng, càng biểu hiện ra là một tia tán thưởng ngắn ngủi.

Một trăm bậc thang đầu coi như thoải mái, Bạch Thính Tuyền không tốn chút khí lực nào nhưng càng lên cao, lực cản càng lớn mà thân thể nằm bệnh trên giường cũng có chút cố hết sức.

Ôn Chỉ vẫn luôn ở bên cạnh Bạch Thính Tuyền, hắn nhẹ giọng hỏi: "Thính Tuyền, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Bạch Thính Tuyền ngửa đầu, nhìn cầu thang dài kéo dài tận trong mây, cắn răng nói: "Sư tôn, con vẫn còn có thể kiên trì.”

Bạch Thính Tuyền không nhớ rõ ngày đó mình đi bao lâu, cho dù trình độ của cậu là dẫn linh nhị giai nhưng thể lực chân chính cũng tốt hơn phàm nhân bình thường một chút, chín trăm bậc thang này, đối với cậu mà nói, thật sự có chút cố sức.

Bạch Thính Tuyền cũng không biết mình lấy ra một cỗ kình lực ở đâu, đại khái là không muốn mất mặt trước mặt Ôn Chỉ, cũng muốn ở trước mặt Ôn Chỉ chứng minh bản thân, cậu cắn răng leo lên từng bậc thang.

Chín trăm bậc cũng chỉ có thế.

Trong cổ họng dần dần nổi lên mùi máu tươi, trước mắt cậu dần trở nên có chút choáng váng, lúc trắng lúc đen, hai chân chỉ biết máy móc cất bước về phía trước, cho đến cuối cùng, đầu váng mắt hoa bước lên bậc thang thứ chín trăm.

Ôn Chỉ thủy chung theo sát phía sau cậu, môi mỏng mím chặt.

Tựa hồ lo lắng Bạch Thính Tuyền sơ sẩy một cái sẽ từ trên bậc thang lăn xuống.

Rốt cục, rẽ mây thấy mặt trời, Bạch Thính Tuyền lấy lại tinh thần, cách tầng mây nặng nề nhìn xuống phía dưới.

Vân thâm tuyết trọng, cậu thật sự đã vượt qua chín trăm bậc thang, mà trước mặt cậu chính là kiếm các trong truyền thuyết.

Kiếm các bình thường ngoài dự liệu của cậu, đao, kiếm, kích hỗn loạn nằm ngổn ngang, thậm chí có cái cắm ngược vào trong đất, càng giống như chiến trường cổ đầy sát khí thời thượng cổ để lại.

Cái gọi là kiếm các ngay cả một gian phòng có thể che nắng tránh gió cũng không có nhưng như vậy mới có thể làm cho linh khí đầy đủ cùng các linh khí pháp bảo tiếp xúc, đề cao khí linh hoặc là sinh ra linh bảo mới.

Ôn Chỉ ghé mắt nhìn cậu: "Thính tuyền, thả lỏng, đi về phía trước, nếu là hữu duyên, linh khí thuộc về con sẽ dẫn con đi tìm nó.”

Bạch Thính Tuyền liếm liếm đôi môi khô nứt nẻ, nhẹ nhàng gật đầu.

Như Ôn Chỉ nói, cậu toàn tâm toàn ý thả lỏng, ý đồ cảm thụ một tia linh lực chỉ dẫn không đáng kể trong tuyết cùng gió.

Ôn Chỉ vẫn luôn im lặng đi theo phía sau Bạch Thính Tuyền.

Đi qua một nửa, Bạch Thính Tuyền cũng không nắm được linh lực chỉ dẫn, Bạch Thính Tuyền cước bộ chậm lại, có chút do dự.

Thanh âm Ôn Chỉ nghiêm khắc vài phần: "Thính Tuyền, tiếp tục đi về phía trước.”

Vài phần do dự của Bạch Thính Tuyền biến mất, cậu mím môi, tiếp tục đi tiếp.

Đột nhiên, nương theo gió lạnh thấu xương, một đạo linh lưu kịch liệt dao động xông đến trước mặt.

Bạch Thính Tuyền nhíu mày, theo chỉ dẫn đi về phía trước.

Cỗ linh lưu kia dao động càng ngày càng mãnh liệt, Bạch Thính Tuyền đi tới trung tâm linh lực dao động, lại nhìn thấy một thanh kiếm toàn thân đỏ như máu.

Ôn Chỉ nhíu mày: "Thính Tuyền, cầm kiếm.”

Bạch Thính Tuyền vươn tay ra, thanh kiếm kia tựa hồ cũng đang chờ đợi Bạch Thính Tuyền, Bạch Thính Tuyền rút trường kiếm ra trong nháy mắt, huyết hồng quang mang hướng thẳng về phía chân trời, màu sắc kia, giống như mây nhuộm máu tươi.

Bạch Thính Tuyền tâm lạnh đi một nửa.

Nói chung, trong tiểu thuyết, linh bảo bản mệnh như này thường không phải vật gì tốt, có thể là người cầm kiếm không có kết quả tốt.

Hoặc là chủ nhân bị kiếm cắn trả dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, hoặc là chủ nhân dùng thanh kiếm này làm ra đủ chuyện xấu.

Ôn Chỉ ngửa đầu nhìn về một tia đỏ thẫm phía chân trời, thản nhiên nói: "Trảm Vận Kiếm… Thính Tuyền, nếu nó đã lựa chọn con, họa phúc dựa vào nhau, đây chưa chắc đã không phải là chuyện tốt, cất kỹ đi.”

Thân kiếm đỏ như máu cùng hồng y tươi đẹp của Bạch Thính Tuyền tựa hồ muốn dung hợp thành một thể nhưng không thể nghi ngờ chính là màu đỏ cùng tuyết bay đầy trời bàng bạc trên đỉnh kiếm các hoàn toàn không ăn khớp.

Bạch Thính Tuyền lần này không nhúc nhích, cậu nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn, Trảm Vận kiếm... Là kiếm gì, vì sao lại nói họa phúc dựa vào nhau?”

Ánh mắt Ôn Chỉ nhìn về phía cậu có vài phần ôn hòa, hắn quay đầu nhìn về phía bậc thang dài ẩn nấp trong tầng mây, thanh âm nghe có chút xa xôi: "Trảm Vận có thể chặt đứt mọi thứ, bao gồm cả chính nó, hữu hình vô dạng, Thính Tuyền, nếu con đem kiếm này đâm về phía ta, tình cảm gắn liền giữa chúng ta cũng sẽ bị chặt đứt.”

Bạch Thính Tuyền nhíu mày: "Sư tôn, đệ tử tuyệt đối không có ý định đó.”

Ôn Chỉ cười nhạt: "Không cần khẩn trương, chỉ là ví dụ mà thôi, ở tu chân giới, nếu trảm vận giáng thế là điềm xấu cực kỳ không may.”

Bạch Thính Tuyền: "..." Cái này vẫn còn được.

Cậu làm bộ muốn đem Trảm Vận cắm trở về.

Ôn Chỉ cười khẽ ngăn cậu lại: "Thính Tuyền, chớ hồ đồ, huống hồ Trảm Vận đã giáng thế, con cắm nó trở về há lại có thể giải quyết được.”

Nói xong, hắn thu liễm ý cười, ánh mắt có chút xa lạ cùng bi thương nhưng cảm xúc này chỉ thoáng qua: "Họa phúc dựa vào nhau, nếu Trảm Vận giáng thế chặt đứt tu chân giới đã thối rữa này, đây không phải là một chuyện tốt sao..."

Bạch Thính Tuyền có chút không nghe hiểu lời Ôn Chỉ nhưng cậu nhớ rõ, trên đường trở về Thính Tuyết Phong, giữa hai thầy trò bọn họ duy trì một loại trầm mặc bất an.

———————

Bạch Thính Tuyền thật không ngờ, chuyện trảm vận hàng thế đã truyền về Lang Kiếm tông, nhưng mà may mắn không ai biết được đến tột cùng là ai làm Trảm Vận giáng thế. Bằng không chỉ dựa vào nước miếng của những đệ tử này là có thể dìm chết cậu.

Ôn Chỉ nhiều lần dặn dò Bạch Thính Tuyền cất kỹ Trảm Vận chớ để lộ ra trước mặt người khác.

Bạch Thính Tuyền cũng có ý này, chỉ là sau khi chia tay Ôn Chỉ, Bạch Thính Tuyền trong lòng có chút bất an, con chim Hồng Vũ chỉ biết ríu rít cùng Bạch Bạch chỉ biết bán manh làm nũng cũng không thể giảm bớt nỗi bất an này. Cậu đành phải xuống núi tìm Ngụy Huân.

Chẳng qua, tất cả đệ tử đều đang thảo luận chuyện Trảm Vận giáng thế hôm nay.

Bạch Thính Tuyền thì muốn chặn lỗ tai mình lại nhưng những thanh âm kia cũng không thể tránh khỏi truyền vào trong đầu cậu.

Những đệ tử kia có rất nhiều suy đoán nhưng không có ai nói ra chân tướng, Bạch Thính Tuyền cũng không quản.

Từ Thính Tuyết phong đi Dương Loan phong có một đường tắt, gần đây cậu mới phát hiện, cậu rẽ vào con đường nhỏ hẻo lánh này, bởi vì bước chân của cậu nhẹ mà chậm, không ai chú ý tới cậu, cũng bởi vậy, đột nhiên có một số lời cho dù Bạch Thính Tuyền không muốn nghe nhưng cũng truyền vào hai tai cậu.

“Ngươi nghe nói chuyện Trảm Vận giáng thế chưa?”

"Tất nhiên, Trảm Vận chính là do Thương Lãng Quân giáng xuống.”

Bạch Thính Tuyền nhíu mày, ẩn thân nấp phía sau hai người kia.

"Lời này không thể nói lung tung, ngươi có chứng cớ không?"

“Làm sao lại không có, ta tận mắt nhìn thấy Thương Lãng Quân mang theo dư nghiệt ma tông kia đi trên bậc thang trước Kiếm Các.”

"Rốt... rốt cuộc là như thế nào..."

"Cũng không biết Thương Lãng Quân bị dư nghiệt ma tông kia rót canh gì lại không phân biệt đúng sai như thế, chẳng lẽ hắn không cảm thấy xấu hổ sao, hắn xứng đáng với cả Tu Chân giới sao, hắn xứng đáng với chúng ta sao… Thiệt thòi ta vẫn luôn coi hắn..."

Đệ tử này còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng căng cứng, sau một khắc, hắn thế mà giống như mất đi khống chế, hai tay bóp lấy cổ mình!

Đệ tử bên cạnh sợ tới mức cả kinh, hắn ý đồ kéo tay đệ tử kia ra, nhưng không có kết quả, hắn sợ đến thanh âm phát run: "Ai, là ai ở chỗ này giả thần giả quỷ!”

Bạch Thính Tuyền lạnh lùng hiện thân, cậu đột nhiên xuất hiện khiến hai đệ tử kia giật nảy mình.

Bạch Thính Tuyền hơi giơ tay lên, rút đi khống chế tinh thần.

Đệ tử bị khống chế nhận ra Bạch Thính Tuyền, sắc mặt đỏ lên, hai mắt lồi ra, hai mắt trợn tròn dường như muốn phát ra chất vấn ——

Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, trong con ngươi Bạch Thính Tuyền đột nhiên sáng lên tử quang quỷ dị.

Đột nhiên, hai đệ tử vốn còn cùng một chiến tuyến ngốc trệ trong chớp mắt, cứng ngắc liếc nhau, nhất thời trở mặt thành thù, đánh nhau đổ máu.

Khóe môi Bạch Thính Tuyền khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói: "Thương Lãng Quân dựa vào cái gì cần phải xứng đáng với các ngươi, chỉ dựa vào bản lĩnh khua môi múa mép sau lưng của các ngươi?”

———————

Tác giả có lời muốn nói:

Hây, đây không phải tiêu chuẩn của nhân vật chính sao?
Chương kế tiếp