Sau Khi Xuyên Sách, Thánh Tử Ma Tông Trở Thành Trụ Cột Chính Đạo

Chương 19: Thẻ người tốt
Edit: Đại Manh

Tang Ngô mỉm cười chào hỏi hắn: "Sư đệ đến đúng lúc lắm, Hoài Quý Tử tôn giả mất một lọ linh dược, đây là do Lang Kiếm tông chúng ta sơ sẩy, ngươi mau giúp ta quyết định nên chọn lựa như thế nào mới tốt?”

Ôn Chỉ đối với lời nói của Tang Ngô không hứng thú lắm, hắn chỉ nhìn Bạch Thính Tuyền từ xa một cái, nhàn nhạt gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tình huống cụ thể ta đã biết, sư huynh, nếu muốn giải quyết việc này cũng không khó, chỉ cần tìm ra chân tướng là được.”

"Ta là sư tôn của Thính Tuyền, Thính Tuyền phẩm như thế nào, ta hiểu rõ nhất. Nếu có người vu oan hãm hại Thính Tuyền - ta sẽ quyết điều tra đến cùng.”

Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Ngược lại Bạch Thính Tuyền ở trong trạng thái hỗn độn, chỉ nghe thấy một câu này.

Những lời này dễ dàng càn quét những đầm lầy kia, dùng một loại thái độ bá đạo ngang ngược chiếm cứ sáu phần tinh thần của cậu.

Ôn Chỉ đang bảo vệ cậu.

Lần này, nợ Ôn Chỉ nhiều đến nỗi trả không nổi.

Bạch Thính Tuyền bất đắc dĩ thở dài, trong lúc choáng váng hơi nhếch khóe môi.

Tang Ngô cười yếu ớt, hắn rất hiểu Ôn Chỉ.

Người sư đệ này của hắn từ nhỏ tâm tình đã rất ít khi xao động, tựa như rất ít chuyện khác có thể ảnh hưởng đến hắn, chính là không có gì ngoài trái tim, đại đạo vô tình, ở thế hệ này của bọn họ, thiên phú của Ôn Chỉ là tốt nhất, cũng là người có hy vọng đắc đạo phi thăng nhất.

Nhưng lúc này, Tang Ngô nhạy bén cảm giác được, ẩn giấu dưới lời nói bình tĩnh của Ôn Chỉ có một tia tức giận cùng cảnh cáo không hợp với tính cách của hắn.

Tang Ngô bất đắc dĩ cười cười, Ôn Chỉ đây là đang trách hắn.

Tang Ngô hắng giọng nói: "Thạch Trung Duệ đâu?”

Sắc mặt Thạch Trung Duệ có chút khó coi, hắn điều chỉnh tốt tâm tình, đứng lên hướng về phía Tang Ngô nói: "Minh Canh Quân, đệ tử ở đây.”

“Thương Lãng Quân mang đến một nhân chứng, không bằng hai người các ngươi lần lượt trần thuật một chút?”

Thạch Trung Duệ mờ mịt nhìn đệ tử ngoại môn ở trung tâm Kim Lộc Đài, sau đó đồng ý.

Hắn vẫn còn lý do thoái thác, đệ tử xung quanh không rõ tình huống, sau khi hắn nói xong còn nhao nhao phụ họa, nói Bạch Thính Tuyền làm việc như thế, chỉ sợ là sớm đã có ý đồ bất lương.

Bạch Thính Tuyền nghỉ ngơi không tốt, ánh mặt trời trên Kim Lộc đài lại thật sự nóng rực khiến cho cậu có chút chóng mặt hoa mắt, bên ngoài lỗ tai giống như là bọc một tầng màng mỏng thời khắc chấn động, những người đó nói lời khiển trách cậu, cậu cũng nghe không rõ, đây cũng không phải là một trải nghiệm tốt, cậu đành phải rũ mi mắt, chịu đựng dày vò.

Thậm chí cũng không biết bên cạnh mình có thêm một người.

Trong lúc Thạch Trung Duệ trình bày sự thật, Ôn Chỉ thủy chung nhìn Bạch Thính Tuyền.

Hắn cách Bạch Thính Tuyền quá xa, chỉ có thể nhìn thấy tiểu đồ đệ của hắn mặc một bộ quần áo mỏng manh, tóc rối tung, vết thương sau lưng nhất định đã nứt ra, vết máu thấm cả ra phía trước.

Ôn Chỉ tự dưng liên tưởng đến đêm đầu tiên Bạch Thính Tuyền chuyển đến Thính Tuyết phong, tiểu đồ đệ cũng mặc quần áo mỏng manh như vậy, trong mắt chứa đầy ánh sáng nhỏ, bởi vì trong phòng lạnh, giường quá cứng, gió quá lớn sẽ không chịu ngủ trong phòng mình, giống như là chịu bao nhiêu ủy khuất.

Yếu ớt.

Thế nhưng hắn mới rời đi một đêm, Lang Kiếm tông trên dưới liền đem Bạch Thính Tuyền khi dễ thành bộ dáng này... Sắc mặt tái nhợt, miệng vết thương nứt ra, ngay cả sự cơ trí ngày thường cũng không còn.

Ôn Chỉ nhìn Bạch Thính Tuyền, đôi môi mỏng khẽ mím, ánh mắt một tấc không dời đi.

Thạch Trung Duệ rốt cục đem lời mình muốn nói nói xong, hắn có chút lo lắng, âm cuối cũng run lên.

Tang Ngô vẫn mỉm cười như cũ: "Vậy mời vị này..."

Đệ tử ở giữa Kim Lộc Đài chẳng qua chỉ là một đệ tử tạp dịch ngoại môn, hắn chưa từng thấy qua đại trận như này, toàn thân run rẩy không ngừng, chỉ ngẩng đầu hốt hoảng nhìn lướt qua các trưởng lão cùng đệ tử, thanh âm như muỗi: "Đệ tử, đệ tử Cao Trường Minh.”

Tang Ngô nói, "Vậy mời Cao Trường Minh nói, không cần câu nệ, đứng lên nói.”

Cao Trường Minh quỳ trên mặt đất cũng quỳ không được, đừng nói là đứng lên, đầu hắn cúi đầu gằm trên mặt đất, giọng nói phát run: "Minh Canh Quân, đệ tử, đệ tử bị lừa.”

Sắc mặt Thạch Trung Duệ đột nhiên biến đổi, Lý Vấn Thanh nhận thấy sự thay đổi này của hắn, phiền não nhìn hắn: "Làm sao vậy? Nhất kinh nhất sạ(1).”

Hai môi Thạch Trung Duệ run rẩy, hồi lâu không nói nên lời, sắc mặt trắng bệch, một lúc lâu sau mới phun ra hai chữ: "Xong rồi.”

Tang Ngô thu liễm ý cười, chỉ là thanh âm vẫn ôn hòa: "Cao Trường Minh, ngươi phải rõ ràng, ở Kim Lộc đài, mỗi một chữ ngươi nói, ngươi đều phải chịu trách nhiệm.”

Cao Trường Minh mang theo nức nở, đứt quãng nói: "Đệ tử biết."

Đệ tử ngoại môn mỗi năm năm đều có được một lần cơ hội thi vào nội môn nhưng nếu ngay cả năm lần thi đều thất bại sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội này, chỉ có thể làm một đệ tử ngoại môn tạp dịch bình thường.

Cao Trường Minh liên tục khảo hạch bốn lần, bốn lần đều lướt qua danh ngạch tiến vào nội môn, chỉ thiếu chút nữa.

Hắn chỉ còn một cơ hội cuối cùng.

Là Thạch Trung Duệ tìm được hắn, lấy điều kiện hắn có thể thuận lợi thi vào nội môn làm mồi nhử, dẫn Cao Trường Minh giúp bọn họ dời linh dược đi.

Cao Trường Minh lúc đầu thật không ngờ sẽ có loại chuyện tốt này rơi xuống đầu hắn, hắn rất sảng khoái đáp ứng nhưng sau đó hắn mới biết được, Thạch Trung Duệ muốn vu khống Bạch Thính Tuyền, hơn nữa thứ hắn muốn dời đi lại là linh dược của Hoài Quý Tử tôn giả phái Thanh Phong, thuốc này bị mất, lại giá họa cho Bạch Thính Tuyền.

Tang Ngô nhíu mày: "Đã như vậy, ngươi vừa không có linh lực lại không có cách nào ở trước mắt bao người tiến vào phòng Hoài Quý Tử tôn giả, ngươi dời linh dược đi như thế nào?”

Cao Trường Minh gấp đến độ nước mắt đều chảy ra, sợ Tang Ngô không tin hắn: "Minh Canh Quân, là Thạch Trung Duệ, hắn lấy việc công làm việc tư, thừa dịp bố trí phòng Hoài Quý Tử tôn giả, bố trí cho ta một bộ chú quyết ẩn nấp, để ta ẩn thân dưới giường Hoài Quý Tử tôn giả..."

Tang Ngô nhìn về phía Thạch Trung Duệ: "Ngươi có chuyện muốn nói không?”

Thạch Trung Duệ kiên trì đứng lên, biện giải nói: "Minh Canh Quân, đệ tử này miệng máu phun người, đệ tử căn bản không biết hắn.”

Cao Trường Minh sắp bị tức giận làm cho choáng váng đầu óc, hắn kích động đứng lên: "Thạch Trung Duệ, ta kính ngươi thực lực phi phàm nhưng không nghĩ tới ngươi lại là loại người luồn cúi như vậy, ngươi cho rối chim giữ ta lại, chính là vì ngươi trở mặt chối tội muốn bán đứng ta lúc vạch trần ngươi!”

Đầu óc Bạch Thính Tuyền vẫn hỗn độn, ánh mặt trời quá mức chói mắt, làm cho cậu toát mồ hôi lạnh, khí lực toàn thân đều chống đỡ thân thể cậu đứng thẳng, bên cạnh bất ngờ không kịp đề phòng xuất hiện một bóng người, quả thực kinh động đến Bạch Thính Tuyền.

Cũng chính vào lúc này tan rã. Cơ thể hư nhược của cậu không thể chịu đựng được nữa.

Thoáng chốc, trời đất quay cuồng, Bạch Thính Tuyền chỉ cảm thấy mình rơi vào trạng thái mê man, chân mềm nhũn, vô lực ngã về phía sau.

Hồ Chu Hành hơi giật mình, theo bản năng muốn tiến lên đỡ Bạch Thính Tuyền, lại không nghĩ tới, một thân ảnh tuyết trắng vượt xa tốc độ của hắn, từ trên đài cao phi xuống, vững vàng ôm lấy Bạch Thính Tuyền.

Hồ Chu Hành kinh ngạc đến mức nói không nên lời: “Thương... Thương Lãng Quân.”

Ôn Chỉ chỉ kịp gật đầu với hắn, sau đó thần sắc liền ngưng trọng trực tiếp ôm ngang Bạch Thính Tuyền, bước chân không ngừng chạy về Thính Tuyết phong. Dường như chỉ cần trì hoãn một lát, Bạch Thính Tuyền sẽ biến mất.

Một đám đệ tử thấy thế, nhao nhao không dám nhiều lời.

Tang Ngô cười tủm tỉm nhìn về phía Thạch Trung Duệ và Cao Trường Minh, thấy sự tình đã rõ ràng, tâm tình tốt lên, mỉm cười nói: "Vậy chúng ta tiếp tục.”

———————-

Đó là một cảm giác kỳ lạ.

Bạch Thính Tuyền cảm thấy mình mê man rất lâu.

Cảm giác đau đớn không ngừng ăn mòn thân thể cậu, quanh người mềm mại làm cho cậu cảm thấy thoải mái cùng an tâm, đây là một loại trải nghiệm rất mâu thuẫn, ý thức đại não đang dần hồi phục, tứ chi cùng ngũ quan lại không nghe cậu sai khiến.

Bạch Thính Tuyền thống khổ cố gắng hai cái nhưng không có kết quả.

Ngược lại người vẫn ngồi bên cạnh cậu cảm nhận được loại biến hóa rất nhỏ này, kiên nhẫn đỡ cậu ngồi dậy, nhẹ nhàng gọi cậu: "Thính Tuyền?”

Bạch Thính Tuyền cố gắng đáp lại, rốt cuộc, khí lực toàn thân đều dùng vào phương diện này, mi mắt cậu run rẩy, một đôi mắt màu hổ phách nhạt từ trong mi lông rậm rạp lộ ra.

Ôn Chỉ thấp giọng hỏi cậu: "Còn khó chịu chỗ nào không?”

Bạch Thính Tuyền tạm thời nói không nên lời, mở được mắt ra đã là cực hạn, chỉ là cậu cảm nhận được thân thể đang dần khôi phục, toàn thân đều sạch sẽ sảng khoái, chắc là Ôn Chỉ đã giúp cậu lau người qua.

Hai má cậu ửng đỏ, chớp chớp mắt, ý bảo không có việc gì.

Thật ra Ôn Chỉ tự mình canh giữ bên giường chăm sóc cậu, làm cho cậu có chút thụ sủng nhược kinh.

Ôn Chỉ tựa hồ lúc này mới chân chính thở phào nhẹ nhõm, hắn biết được tình huống lúc hiện tại của Bạch Thính Tuyền, ánh mắt màu đen thâm trầm nhìn chằm chằm cậu nói: "Thính Tuyền, xin lỗi, hôm nay để cho con chịu ủy khuất.”

Bạch Thính Tuyền lại chớp chớp mắt, có chút khó hiểu.

Ôn Chỉ không có ý định giải thích nguyên nhân cho cậu, chỉ nói ngắn gọn: "Không cần lo lắng, tất cả những gì Cao Trường Minh nói đều đã tìm được chứng cớ, lời ngụy biện của Thạch Trung Duệ đã không còn ai tin tưởng, linh dược được Cao Trường Minh giao ra, việc này là do Thạch Trung Duệ vu khống con, Minh Canh Quân đã xử lý thích đáng việc này, Thạch Trung Duệ cũng bị trừng phạt, con tĩnh dưỡng cho tốt là được.”

Bạch Thính Tuyền vừa nghe vừa nhíu mày, đây cũng không phải là thứ cậu quan tâm nhất.

Cậu chỉ muốn biết một việc, vì sao Ôn Chỉ có thể chính xác tìm ra Cao Trường Minh như vậy.

Tựa hồ đã đoán được suy nghĩ trong lòng Bạch Thính Tuyền, Ôn Chỉ nhìn về phía cậu, trong mắt hàm chứa ý cười hời hợt: "Lương tâm Cao Trường Minh chưa mất, tìm ta tự thú.”

Ôn Chỉ hình như còn có rất nhiều việc phải bận, hắn thấy Bạch Thính Tuyền không có gì đáng ngại, nói xong những thứ này liền muốn rời đi.

Bạch Thính Tuyền gian nan ngẩng đầu, trong lòng cậu như có ngàn lời muốn nói, nếu bỏ qua lần này, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội.

Trong nháy mắt, dường như có ngàn vạn con chim phá tan lồng giam, thanh thúy kêu to đồng loạt xông lên, lông non trắng như tuyết nhuộm cả bầu trời xanh.

Loại cảm xúc dời núi lấp biển này trỗi dậy, thân thể Bạch Thính Tuyền cũng vào giờ khắc này phá tan giam cầm, Bạch Thính Tuyền hướng về phía bóng lưng Ôn Chỉ cố gắng đề cao giọng nói, hô một tiếng: "Sư tôn, cám ơn người!”

Ôn Chỉ hơi dừng cước bộ, xoay người lại, gật đầu về phía cậu: "Giữa thầy trò chúng ta không cần câu nệ như thế.”

Nhìn theo Ôn Chỉ rời đi, Bạch Thính Tuyền chỉ cảm thấy nhịp tim của mình còn chưa trở về quỹ đạo.

Nói đến cũng kỳ quái, cậu rõ ràng gọi là Ôn Chỉ sư tôn rất nhiều lần. Trêu chọc, bất đắc dĩ gọi, thật tâm thật ý...

Lại cứ vào lúc này tim đập dồn dập.

Giống như lúc trước, cậu chẳng qua là thuận miệng xưng hô với Ôn Chỉ mà thôi.

Chỉ là lúc này, cậu thật sự đem "Sư tôn" trở thành một người.

Một người cậu nên kính trọng, đối tốt với cậu, có quan hệ thân mật nhất thiên hạ.

Ôn Chỉ là một người tốt.

———————

Tác giả có lời muốn nói:

Tích —— thẻ người tốt.

Thương Lãng Quân, ngài mau cất đi.

———————

• Nhất kinh nhất sạ (一惊一乍): chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi.
Chương kế tiếp