Sếp Là Tình Địch

Chương 1: Cậu không có liêm sỉ à?
Ánh đèn đường nhập nhòe, ánh sáng yếu ớt chiếu tới những tán cây đung đưa trước gió, ở cái thành phố Giang Thành này, vào ban đêm, có người thấy nó cô đơn và tẻ nhạt tới mức phát lạnh, nhưng cũng có kẻ lại thấy nó chính là thiên đường để ăn chơi quậy phá.

Tại một nhà hàng năm sao.

Lý Hạ ngẩn người ngồi đếm những cái vỏ chai rượu đang lăn lóc trên mặt bàn, mặt hắn ta lúc này vì tác dụng của rượu mà đỏ bừng hết cả lên, từ mặt tới mang tai, hệt như một quả dâu tây đang trong thời kỳ sắp chín, đỏ chót, thế nhưng những người bên cạnh còn không biết giữ ý, cứ sấn tới chuốc rượu trước mặt hắn.

Một thanh niên trẻ tuổi vốn im lặng từ nãy tới giờ cũng đứng dậy, cầm ly rượu tới trước mặt Lý Hạ, cười tươi roi rói: “anh Lý à, em tới kính anh một ly, nhân tiện cũng chúc mừng anh đã thành công lên chức trưởng dự án thiết kế, hi vọng anh có thể phát huy hết sức có thể, và chỉ bảo những hậu bối như em nhiều hơn.” Khẽ quan sát biểu cảm trên mặt Lý Hạ, thanh niên hài hước nói tiếp: “Em biết hôm nay anh uống hơi nhiều, nhưng đừng từ chối nhé, đó là thành ý của em.”

Lý Hạ nghe vậy đành phải dựa vào bàn đứng dậy, hắn cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất rồi nói: “Nếu em đã nói như vậy, anh có lý do gì để từ chối nữa chứ, nào, cạn.”

Nhưng hắn còn chưa kịp uống thì đã bị người bên cạnh đoạt mất cái ly đang cầm trên tay, trước ánh mắt ngỡ ngàng của hắn, Cố Trình chỉ làm như không thấy mà quay sang mỉm cười với thanh niên kia: “Lý Hạ hôm nay uống hơi nhiều, chỉ sợ uống thêm nữa thì cậu ta ngất luôn ở đây mất, hay tôi thay cậu ta uống chén này nhé.”

Nếu người nói câu này là người khác thì cậu thanh niên trẻ tuổi kia đã không chịu để yên rồi, nhưng hiện giờ người đang đứng trước mặt cậu ta hiện tại lại là Cố Trình, là vị sếp trẻ tuổi mới từ bên Anh du học về nhận chức, Cố Trình tuổi trẻ tài cao, lại là con nhà gia thế, cứ cái đà này thì bố của Cố Trình sẽ cho hắn ta ngồi lên chiếc ghế chủ tịch tập đoàn từ khi nào không hay.

Vậy nên khi nghe Cố Trình nói cậu thanh niên kia làm sao có thể không nể mặt được chứ, thậm chí cậu ta còn tỏ ra rất niềm nở và vui sướng là đằng khác, dù rằng đây cũng là lần đầu tiên cậu ta có cơ hội làm quen với Cố Trình.

“Sếp Cố đã mở miệng thì làm sao em có thể không đồng ý được, nhân tiện đây em cũng chúc sếp Cố làm việc thuận lợi, sẽ mang về nhiều dự án lớn cho công ty!”

Cố Trình mỉm cười, đưa ly rượu vang trong tay chạm vào ly rượu của thanh niên kia rồi nói một câu rất đỗi ngắn gọn: “Cảm ơn.”

Lý Hạ ngơ ngác nhìn hai người uống rượu, bỗng chốc trong lòng hắn lại dâng lên nỗi uất ức vô cùng khó tả, Cố Trình vốn bạn cùng phòng hồi đại học với hắn nhưng cậu ta lại đê tiện tới mức hôn môi người mà cậu thích ngay trên sân thượng, đó cũng chính là lúc Lý Hạ muốn tạo bất ngờ mà tỏ tình với cô ấy, vốn nhân vật chính bởi sự sắp đặt ngày hôm đấy phải là hắn, nhưng có ai ngờ được Cố Trình lại nhảy ra trước mà tỏ tình với nữ thần.

Lý Hạ không thể hiểu được, rõ ràng hắn coi Cố Trình như anh em ruột thịt trong nhà, vậy mà không hiểu sao Cố Trình lại có thể đâm sau lưng hắn như vậy, rõ ràng năm ấy cậu ta biết hắn thích Trần Tiểu An nhiều đến thế, thậm chí hắn còn giúp cậu tán tỉnh cô ấy, đến cuối cùng thì Lý Hạ lại giống như một trò đùa của bọn họ, chắc lúc ấy Cố Trình vui vẻ lắm nhỉ?

Vậy Lý Hạ có thất vọng không? Có, nhưng hắn còn tức giận nhiều hơn thế, hắn ghét cay ghét đắng Cố Trình vì một người con gái mà đã phá vỡ tình bạn của bọn họ, hắn tức giận là vì trong mắt của Cố Trình hắn chỉ là một tên ngốc không hơn không kém, là trò đùa ác ý của đám con nhà giàu bọn họ.

Ai mà thích mình bị lợi dụng cơ được, Lý Hạ lúc này đã say nhèm, cảm xúc vốn được hắn đè nén từ lâu giờ đây như vượt thời gian mà bộc phát lại, hắn bỗng không muốn ở đây thêm một chút nào nữa, mỗi lần nhìn thấy Cố Trình, Lý Hạ chỉ thấy ngột ngạt và khó chịu tới mức khó thở.

Lý Hạ loạng choạng bám vào ghế mà đi theo hướng cánh cửa.

“Ớ, anh Lý, anh đi đâu đó? Mọi người còn chưa về hết mà.” Cậu thanh niên bên cạnh thấy Lý Hạ không nói một lời mà bỏ đi thì hơi sửng sốt, nhưng cậu ta còn chưa kịp níu kéo Lý Hạ ở lại thì Cố Trình đã lên tiếng trước: “Cậu ta say rồi, tôi đưa cậu ta về trước, còn cậu cứ ở đây ăn với mọi người đi.”

Ý bảo là hắn ta đừng nhiều chuyện, cậu thanh niên có chút không cam lòng, nhưng vẫn phải nghe theo lời của Cố Trình mà không đuổi theo.

“Lý Hạ.” Cố Trình lo lắng mà nhìn Lý Hạ đang đứng bên đường bắt taxi, nhưng Lý Hạ lúc này giống như không nghe thấy, cứ ngẩn người mà đứng ở đó, Cố Trình nhíu mày, song bất đắc dĩ mà phải đi tới kéo tay của cậu.

“Cố Trình?” Khuôn mặt của Lý Hạ tỏ vẻ không vui khi thấy hắn.

“Đi thôi, tôi đưa cậu về.”

“Mẹ kiếp Cố Trình, cậu làm cái gì đấy!” Lý Hạ không vui mà hất bàn tay đang nắm lấy tay mình ra, nhưng mà Cố Trình nắm lấy cổ tay cậu rất chặt, Lý Hạ hất mãi không được đành phải quay sang đối diện với hắn.

“Cậu say rồi.” Vừa nói Cố Trình vừa kéo Lý Hạ tới bãi đậu xe, mặc cho cậu không phối hợp mà lên tiếng mắng hắn.

Tới khi nhét được Lý Hạ vào trong ghế phụ, cơ mặt của Cố Trình mới dãn ra được một chút

“Nhà cậu ở đâu?” Cố Trình hỏi.

“Cố Trình, cậu mẹ nó còn có chút liêm sỉ nào hay không?!” Vẻ mặt của Lý Hạ hiện giờ không cần nói cũng biết, chắc chắn là đang phẫn nộ đến cực độ.

Nhưng Cố Trình cũng không phải dạng vừa, hắn ta chỉ thở dài một cái rồi đáp lại: “Đã hai mươi sáu tuổi đầu rồi mà cậu vẫn còn nhỏ nhen tới như thế, tính ghi hận đến hết đời à?”

“Tôi nhỏ nhen? Đúng rồi tôi nhỏ nhen đấy, dù sao thì tôi cũng không ngu đến mức đi làm bạn với kẻ đã đâm sau lưng tôi đâu.”

Sắc mặt của Cố Trình bỗng chốc cứng đờ, hắn ta trưng ra vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng đành bất lực mà lấy điện thoại gọi cho thư ký của công ty.

Một giọng nữ dễ nghe rất nhanh truyền tới: “Alo sếp Cố, anh muốn em gọi xe tới nhà hàng đón ạ?”

“Không cần, em đi tra hồ sơ của Lý Hạ xem địa chỉ nhà của cậu ta ở đâu xong gửi qua đây cho anh.”

Trịnh Vi ở đầu điện thoại bên kia hơi sửng sốt, nhưng với tư cách là một thư ký chuyên nghiệp, cô ấy không hỏi nhiều mà bắt tay vào làm việc: “Vâng, em đi tra ngay đây sếp.”

Cố Trình quay sang nhìn Lý Hạ vừa nãy còn mạnh miệng mà giờ đã say không biết trời đất là gì, hắn thở dài, song khẽ đưa tay ra vén vài sợi tóc mái đang che kín mắt cậu lên.
Chương kế tiếp