Sếp Là Tình Địch

Chương 2: Hồi ức
“Trông vẫn chẳng khác gì trước đây.” Cố Trình dùng đầu ngón tay vân vê các đường nét trên khuôn mặt của Lý Hạ, đoạn thấy cậu vì khó chịu mà cau mày lại, hắn mới buông lưu luyến mà buông tay ra.

Cho tới khi thắt dây an toàn cho cậu xong thì Cố Trình mới mở cửa xe đi ra bên ngoài.

Ánh đèn đường chiếu tới bóng lưng đơn bạc của Cố Trình, Cố Trình thất thần mà dựa lưng vào chiếc xe, trên tay hắn còn đang kẹp một điếu thuốc lá đang cháy dở, tuy xung quanh đây toàn mùi khói thuốc, nhưng hiện tại chẳng có thứ gì có thể che dấu đi tâm trạng não nề của hắn.

Cố Trình vốn dĩ rất ghét mùi vị của thuốc lá, nhưng không biết từ bao giờ hắn lại có thể thành thục kẹp điếu thuốc lá trên môi để thưởng thức hương vị của nó như thế này.

Cũng không phải là mùi vị của nó thay đổi, mà là Cố Trình thay đổi, và hắn cũng không có bất kỳ lý do nào để từ chối sự thay đổi này cả, ai cũng phải lớn, hiện tại Cố Trình cũng không phải là một cậu sinh viên tràn đầy nhiệt huyết như trước đây nữa rồi.

Gió bên ngoài thật lạnh, nhưng Cố Trình lại cố tình đứng bên ngoài cho tới khi mùi vị thuốc lá tản hết đi thì hắn mới ngồi vào trong xe.

Đoạn đường cao tốc vào buổi đêm vắng tanh, cả thế giới dường như chỉ còn mỗi hai người vậy.

“Tới nhà cậu rồi.”

“Lý Hạ.”

“Lý Hạ?”

Nhìn bộ dạng ngủ ngon lành của cậu, Cố Trình bất đắc dĩ bế ngang người Lý Hạ lên rồi dùng dấu vân tay của cậu mà mở khóa cửa bước vào nhà.

Nhà của Lý Hạ tuy không rộng nhưng lại rất sạch sẽ, chỉ cần nhìn thoáng qua một cái vậy thôi thì cũng đủ biết chủ nhân của nó là một người cẩn thận như nào rồi, Cố Trình bế Lý Hạ đi thẳng vào trong phòng ngủ của cậu ta, khẽ đặt cậu nằm lên trên giường, Cố Trình tháo giày của Lý Hạ rồi đi giặt khăn mặt lau mặt cho cậu.

Dù gì thì Cố Trình cũng là con nhà giàu có, từ trước tới nay chỉ có người ta đi theo lấy lòng hắn chứ thực chất hắn chưa từng chăm sóc ai chu đáo như vậy bao giờ cả, duy chỉ có Lý Hạ là ngoại lệ, nhưng cái con người vô tâm này còn chẳng thèm quay đầu nhìn hắn lấy một cái.

Khi trước Cố Trình vì không muốn nghe theo lời bố mẹ sang nước Anh du học mà đã đăng ký bừa vào một ngôi trường ở trong nước để học, mặc cho bố mẹ hắn tức điên lên, nhưng hắn đã nộp hết hồ sơ vào trường và dọn sẵn đồ đạc để chuyển vào ký túc xá rồi.

Bạn cùng phòng của Cố Trình là Lý Hạ, một người thân thiện và dễ bị đỏ mặt, cậu thường xuyên bị Cố Trình làm tức điên lên nhưng sau bao nhiêu lần cuối cùng vẫn thỏa hiệp mà chịu đựng hắn, Cố Trình của vài năm trước khi mới vào đại học vẫn còn đặc tính nết kiêu căng của đám con nhà giàu, và khi ấy hắn ta cũng không thèm để Lý Hạ vào mắt.

Hai người tuy ở chung trong một căn phòng, nhưng bản chất cũng chỉ là người xa lạ không hơn không kém, thứ nhất là vì Cố Trình hay chơi bời lêu lổng ở bên ngoài nên rất ít khi về phòng, thứ hai là vì chuyên ngành của hai người họ khác nhau nên giờ giấc cũng khác, rất hiếm khi mà cả Lý Hạ và Cố Trình cùng lúc xuất hiện ở trong ký túc xá này.

Quan hệ của họ tiến thêm một bước thành bạn cũng là do có một đợt Cố Trình vì đánh nhau với sinh viên trường bên nên phải nằm viện, mà khi bác sĩ hỏi hắn, hắn ta lại không muốn gọi cho bố mẹ tới đưa hắn về nên hắn đã gọi cho quản lý xin số điện thoại của Lý Hạ.

Chỉ tội cho Lý Hạ, cậu thức trắng một đêm để làm bài tập môn design thị giác, vậy mà còn chưa được ngả lưng xuống giường đã phải đi đón cái tên con nhà giàu kia về ký túc xá.

Vậy nên khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện thì sắc mặt tươi tắn của Lý Hạ thường ngày cũng biến mất tiêu đâu không biết, sắc mặt cậu khó coi tới mức Cố Trình cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài cái.

Cố Trình nhếch khóe miệng lên, cười xấu xa nói: “Này mọt sách, sao mặt trông như mất sổ gạo thế?”

Thật sự đây là lần đầu tiên Lý Hạ gặp phải loại người không biết lý lẽ như vậy, cậu bỏ cả bản thiết kế đang vẽ dở ở phòng mà chạy đến đây đón hắn ta, vậy mà hắn ta còn có thể nhởn nhơ được như thế.

Lý Hạ cũng không thể hiểu nổi, đám con nhà giàu này rảnh rỗi lắm hay sao mà cũng có thể vì một trái bóng rổ để rồi đánh nhau được không biết.

Và tất nhiên Lý Hạ sẽ không bao giờ hiểu được, bởi vì cậu rất ít khi động vào các bộ môn thể thao, Lý Hạ gần như dành hết tất cả thời gian rảnh của mình để làm bài tập và đi vẽ tranh thuê cho khách, theo đuổi ngành thiết kế vốn dĩ nó khổ như vậy mà.

Song cuối Lý Hạ cũng hít một hơi thật sâu rồi trả lời Cố Trình: “Tôi nghĩ hiện giờ cậu nên lo cho thân thể mình còn hơn, nhìn xem, giờ cậu còn phải dùng nạng để di chuyển nữa kìa.”
Chương kế tiếp