Sếp Là Tình Địch

Chương 3: Không phải mọt sách mà là Lý Hạ!
“Ơ, cậu phải đợi tôi chứ, tôi đang là người bệnh mà!” Nhìn thấy bóng lưng quay đi của Lý Hạ, Cố Trình vội vàng chống nạng đuổi theo, hiện giờ một chân một tay của hắn ta bị quấn băng chẳng khác nào xác ướp nhưng mà vẫn phải chống nạng vào nách để đi, thật sự nhìn qua trông hài hước vô cùng, cũng may là Cố Trình còn có khuôn mặt đẹp trai chống đỡ, chứ hắn ta mà xấu thì nhìn vào ai cũng nghĩ đó là bang chủ cái bang mất.

Nghe thấy tiếng vấp ngã phía sau, Lý Hạ bất đắc dĩ thở dài một hơi, cũng không biết rằng kiếp trước cậu đã làm ra việc ác tày trời gì không nữa, nhưng dù sao thì hai người cũng ở chung dưới một mái hiên, giúp đỡ nhau là chuyện thường tình, mặc dù tính nết của cái tên con nhà giàu kia không được tốt cho lắm.

Mà Cố Trình lần này cũng làm gì có gan dám đùa bỡn Lý Hạ nữa, suốt một đường cho tới khi ngồi trên taxi về ký túc xá hắn đều im lặng không nói câu nào, mà điều này khiến cho một con người hướng nội như Lý Hạ đây rất hài lòng, chí ít cậu biết được Cố Trình không phải một tên không biết lý lẽ.

“A, a, đau! Cậu nhẹ tay một chút! Xương của tôi sắp gãy rồi!” Lưng vừa chạm vào chiếc ghế sofa Cố Trình đã phải hít một hơi vì đau đớn.

Lý Hạ không đổi sắc mặt, hỏi: “Cậu còn muốn tôi giúp gì không? Nếu không có việc gì thì tôi còn phải đi chạy đồ án tiếp đây.”

Cố Trình liếc nhìn đống giấy tờ đang nằm ngổn ngang trên bàn của Lý Hạ, song chán nản mà rời tầm mắt: “Bộ bận lắm hả? Này mọt sách, cậu suốt ngày dí mắt vào đống giấy tờ như thế thì lấy đâu ra thời gian để hưởng lạc nữa, xem nào, nhốt mình ở trong phòng lâu rồi thì cũng có lúc phải ra ngoài để chiêm ngưỡng hồng trần chứ!”

Liếc nhìn bộ dáng của hắn, Lý Hạ cười nhạt: “Ra ngoài để đi gây sự rồi tới mức phải nằm viện như cậu?”

“Đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn!” Khẽ ho khan vài tiếng, hai tai của Cố Trình đỏ ửng mà ngoảnh đi nơi khác.

Sự lúng túng này đã kết thúc khi bụng của ai đó kêu lên vài tiếng òng ọc.

Cố Trình dùng ánh mắt vô tội nhìn sang Lý Hạ: “Tôi đói rồi.”

Giờ này cũng đã quá trưa, đặt đồ bên ngoài cũng không tiện, mà Lý Hạ từ đêm hôm qua tới giờ cũng chưa cho cái gì vào bụng, vậy nên cậu chỉ đơn giản úp qua loa hai bát mì, trong ký túc xá cấm không được sử dụng bếp điện và ấm siêu tốc, ấm siêu tốc này là do Lý Hạ lén giấu ở trong phòng.

Cũng do tính chất của ngành học, Lý Hạ không thể đảm bảo là ban đêm mình sẽ không thèm ăn mà không cần tới mì gói được, mì gói quả nhiên là cha đẻ của ẩm thực, nhanh, tiện và ngon nữa, quan trọng nhất là lúc đói mà ăn nó thì tuyệt cú mèo.

Nhưng có người lại không biết hưởng phúc, được chính tay Lý Hạ úp mì cho mà còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ, thật sự Lý Hạ cũng chẳng biết nên nói lời nào cho phải với hắn ta.

Mặc kệ khuôn mặt chần chừ của Cố con nhà giàu, Lý Hạ đơn giản mang bát mì ngồi đối diện hắn và thản nhiên ăn một cách ngon lành.

Bỗng một âm thanh lí nhí vang lên: “Mọt sách, cậu định cho tôi ăn cái thứ này thật hả?”

“Không thì sao?”

“Cậu chăm sóc người bệnh qua loa vậy luôn á?”

“Ơ, vậy chẳng lẽ bây giờ tôi phải đặt cậu lên ghế và quỳ xuống lạy ba lạy thì mới được ăn cơm à?”

“Nói chung là cậu không muốn ăn đúng không?” Lý Hạ vươn tay muốn lấy lại bát mì, hai gói mì tôm trong phòng đã hòa hết rồi, giờ cậu không muốn đi mua thêm, nên nếu hắn ta đã không muốn ăn thì vừa hay cậu vẫn đang đói.

Nhận ra Lý Hạ không nói giỡn, Cố Trình nhanh chóng cầm bát mì lên trước: “Ăn chứ!”

“Đương nhiên là ăn chứ! Haha ha, mọt sách, cậu thật hài hước mà, ai lại đi lấy lại đồ mình đã cho đi rồi, ha ha ha”

Lý Hạ bĩu môi trước nụ cười giả tạo của Cố Trình, cậu dùng tay gõ vào bàn vài cái, đáp: “Tôi cứ tưởng rằng thứ thức ăn tầm thường này sẽ không lọt vào mắt xanh của Cố đại gia cơ.”

“Đâu có, đâu có, cậu nghĩ nhầm rồi.”

“Còn nữa!” Giọng nói của Lý Hạ tới đây bỗng nghiêm túc hẳn: “Tôi có họ tên đoàng hoàng, lần sau đường gọi là mọt sách này mọt sách nọ nữa, nghe chói tai lắm.”

“À, ừm ừm.” Cố Trình lúng túng đáp lại, không phải là hắn thích làm màu mè, mà là hắn không biết tên của cậu thôi, dù đã ở cùng nhau vài tháng trời nhưng mà Cố Trình ra ngoài suốt, đâu có thèm quan tâm bạn cùng phòng ký túc xá của mình là ai đâu.

Vậy nên mới có một màn ngại ngùng như thế này, Lý Hạ cũng không phải hạng thù dai, nên khi nói xong là cậu mang bát đi rửa và quay về bàn làm bài tập liền, cậu nào có rảnh mà đi đấu khẩu vô ích với Cố Trình.

Chỉ là lúc cậu đang vẽ mặt bằng nhà thì cảm thấy có ai đó đứng đằng sau mình.

Quay đầu lại thì thấy Cố đại gia đang nở nụ cười lấy lòng hắn, Lý Hạ nhíu mày, bởi vì cậu thấy sau lưng Cố Trình đang giấu thứ gì đó.

“Đã bị vậy rồi thì mau về giường nằm đi, quanh quẩn ở đây làm gì?”

“Được được, cậu nói đúng lắm!”

“Đứng lại.” Lý Hạ bình thản đi tới cầm cuốn vở nháp của mình đang được Cố Trình giấu giấu diếm diếm ở phía trước, cậu ngoài ý muốn mà nhướn mày nói: “Cậu lấy vở nháp của tôi làm gì?”

“Tôi tò mò vở của sinh viên học ngành thiết kế sẽ phải viết gì thôi mà! Mà chữ của cậu cũng đẹp lắm đấy Ly Họ à.”

“Ly Họ?” Lý Hạ sửng sốt, xong cuối cùng cậu cũng hiểu ra lý do mà cái tên con nhà giàu này phải vụng trộm lấy vở bài tập của cậu rồi.

Lý Hạ có chút cạn lời: “Tôi tên Lý Hạ, Lý trong chân lý, Hạ trong mùa Hạ, chứ không phải Ly Họ vớ vẩn gì hết.”

Cố Trình bất giác đứng nghiêm chỉnh, hắn học theo mấy bộ ngôn tình cẩu huyết bên Trung Quốc mà hô lớn: “Tôi nhớ rồi Lý Ca!”
Chương kế tiếp