Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 41 Thay đổi
Chữ viết trên tờ giấy rất nguệch ngoạc, có thể thấy được viết rất vội.

Tại sao lại để lại thông tin này trước khi chết và giấu nó ở những nơi khó phát hiện như vậy? Phòng vệ sinh ẩm thấp, vật liệu trang trí đều lấy gốm sứ và đá cẩm thạch làm chủ đạo, không dễ bắt lửa, mà bồn cầu là phòng an toàn trong khu vực an toàn, nói cách khác, Trần Trung có ý thức giấu hai thứ kia ở đó để đảm bảo không bị thiêu đốt.

Hắn hy vọng hai thứ này bị phát hiện, nhưng dù sao cũng giấu quá bí mật, rất khó phát hiện, vậy thì sao? Cho nên hắn mới lần lượt lặp lại 'sự kiện ma ám', tạo ra hỏa hoạn giả trong phòng 819, để thu hút sự chú ý, khi số lần xảy ra tai nạn tang lên, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của cảnh sát.

Cứ như vậy, có phải có thể đoán rằng, mục đích cuối cùng của Trần Trung chính là hy vọng cảnh sát phát hiện ra những bằng chứng này?

"Tiến sĩ có lẽ là muốn lợi dụng cái chết của Ôn Bằng để cung cấp manh mối cho cháu, hoặc cảnh sát tiếp nhận vụ án khác.” Quách Văn nói như vậy.

"Không đúng, cháu cảm thấy không phải như vậy." Ngụy Lam phủ định lý do của Quách Văn, "Tiến sĩ không có ác ý, sau khi ông ta nhắc nhở Ôn Bằng phát hiện ra đồ vật trong bể nước, rồi lập tức thả Ôn Bằng đi, cháu chắc chắn, ý đồ sát hại Ôn Bằng là của người khác, mục đích của những người kia là ngăn cản Ôn Bằng đem manh mối giao cho cháu, cho nên mới giết cậu ta, không nghĩ tới chấp niệm của Ôn Bằng vì cháu mà đã tái hiện hết mọi chuyện xảy ra đêm đó. ”

Quách Văn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Theo những gì cháu nói, có thể nghi ngờ rằng những người sát hại tiến sĩ ngay từ đầu và những người sát hại Ôn Bằng sau đó đều là cùng một thế lực? ”

"Cũng không phải như vậy." Lại them một chuỗi cà tím nướng vào bụng, Ngụy Lam nhìn chằm chằm đỉnh đầu Địa Trung Hải sáng ngời của Quách Văn mà xuất thần, "Những kẻ sát hại Ôn Bằng cháu đã từng chứng kiến một lần trong bệnh viện, bọn chúng đều là quỷ chết đuối, thủ đoạn hại người không thể rời khỏi nước, làm sao có thể thiêu chết tiến sĩ Trần Trung. ”

"Cháu nói càng ngày càng phức tạp." Quách Văn uống mấy lon bia, ợ một tiếng, "Nói đi, gần đây sắc mặt cháu cũng không tốt lắm, gặp quỷ nhiều sẽ sinh bệnh, không có việc gì thì ra ngoài phơi nắng đi. ”

Nói một cách nhẹ nhàng, vụ án không có tiến triển, khi biết được Ôn Bằng bị quỷ hại chết, vụ án này lại càng chưa thể giải quyết, cấp trên không ngừng gây áp lực, tất cả mọi người trong khoa hình sự đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, thật sự là ngay cả thời gian phơi nắng cũng không có. Ăn no uống đủ tiễn lão Quách đi, Ngụy Lam nằm trên sô pha lớn trong phòng nghỉ trằn trọc, lại nghĩ đến một chuyện khác.

Đã bao lâu rồi? Bao lâu rồi cậu không đến thăm Tiếu Tử Hiền, từ một đêm ở khách sạn náo loạn không vui, quỷ hồn của Tiếu Tử Hiền không còn xuất hiện nữa. Nói quỷ hồn hình như không đúng lắm, anh rõ ràng còn sống, làm sao có thể xem là quỷ đây, chẳng lẽ là linh hồn xuất khiếu? Đúng vậy, cái này có vẻ hợp lý hơn.

Vướng mắc trong lòng không thể cởi bỏ, vì sao Tiếu Tử Hiền lại xuất hiện ở nơi kỳ quái như vậy, vì sao phải tiêm cho mình loại thứ muốn kinh khủng này? Thực ra bình tĩnh không phải không nghĩ ra, có thể là do nhiệm vụ yêu cầu, cũng có lẽ là bất đắc dĩ. Trong nghề này, thân phận và nhận thức là trên hết, có đôi khi, thực sự cần phải thực hiện phương án cuối cùng.

Nhưng...

Sao anh lại chơi cậu như vậy?

Ở trước mặt nhiều người như vậy, như không có chuyện gì xảy ra, chà đạp tôn nghiêm của cậu, phá hủy hoàn toàn sự ngưỡng mộ của cậu dành cho anh.

Cảm thấy xấu hổ lại cảm thấy ghê tởm.

Ngụy Lam không nhạy cảm với tình cảm, nhưng đối với một vài chi tiết, lại mẫn cảm khó hiểu, có lẽ Tiếu Tử Hiền đã run rẩy và bất lực khi tiêm cho cậu, nhưng những chuyện xáy ra sau đó, Ngụy Lam không thể cảm nhận được một chần chờ và áy náy từ trên người Tiếu Tử Hiền, thậm chí là sự đụng chạm hơi ác ý.

Cái bóng người lạnh như băng kia lấy tâm trạng như thế nào xuất hiện bên cạnh cậu đây? Đầu óc Ngụy Lam rối bời, cậu phát hiện mình căn bản đoán không ra Tiếu Tử Hiền rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, có lẽ từ ngày quen biết, cũng chưa từng đoán ra.

Vốn tưởng rằng quan hệ của hai người rât thân thiết, là anh em tốt chuyện gì cũng có thể nói, thì ra sự thật không phải như cậu nghĩ, bây giờ nhớ lại không khó phát hiện, kỳ thật Tiếu Tử Hiền luôn lắng nghe, chưa bao giờ nói ra tâm sự trong lòng của anh.

Căn bản là mặt nóng dán mông lạnh mà, Ngụy Lam tự giễu cười cười, cuộn người vào trong chăn bông dày. Không liên quan đến tha thứ, cậu chỉ cảm thấy trước khi nghĩ thông suốt tất cả, không thể bình tĩnh đối mặt với nhau, cho nên cậu từ chối và trốn tránh, theo bản năng muốn tin tưởng Tiếu Tử Hiền sẽ không làm tổn thương đến cậu, lý trí lại đang khuyên nhủ cậu không nên tự mình đa tình.

"Anh Tiếu, anh thật sự đã dạy em rất nhiều thứ, không chỉ là phương diện công việc..." Ngụy Lam ở trong chăn khẽ lầm bầm một mình, "Còn có những nghi vấn không nên có này." Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất trong tiếng thở đều đều, mệt mỏi kéo dài khiến cơ thể bị quá tải chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong một ngày tuyết rơi dày đặc, đội điều tra hình sự đã tổ chức một cuộc họp thay đổi những nhân sự đã mất từ lâu. Trong phòng họp không có nhiều người, ngoại trừ Ngụy Lam, Doãn Hàng, Lữ Duy, Lưu An, Trần Diễm Hoa và Phó Cục trưởng Lê Chính chủ trì hội nghị, còn có một gương mặt mới không xa lạ —— Trịnh Khải.

Trịnh Khải thấy Ngụy Lam đang nhìn mình, nhếch miệng lộ ra nụ cười sáng lạn, tràn ngập ánh mặt trời giống như Ngụy Lam. Ngụy Lam không khỏi thở dài trong lòng, dáng vẻ vô tâm vô phế của đứa nhỏ này rất giống cậu khi còn trẻ, ngẫm lại thì cảm thấy không thích hợp. Cách đây không lâu Trần Diễm Hoa còn đánh giá những thay đổi gần đây của cậu, nguyên văn chính là —— ngoại trừ học được thỉnh thoảng phát sầu ra, EQ vẫn không có tiến bộ gì.

Lê Chính hắng giọng, chính thức tuyên bố hội nghị bắt đầu, "Hôm nay có hai chuyện phải nói, chuyện thứ nhất, đội hình sự thay đổi nhân sự, Ngụy Lam thăng chức làm đội trưởng đội hình sự 1, Doãn Hàng bổ nhiệm thành phó hội trưởng. ”

Tiếng vỗ tay giòn giã và duy nhất vang vọng trong phòng họp, Trịnh Khải mừng rỡ nhìn Ngụy Lam, chân thành vỗ tay chúc mừng, cậu ta không nghĩ tới ngày đầu tiên mình gia nhập vào đội hình sự số 1, đã được xem trực tiếp cảnh thần tượng được thăng chức, nói không kích động tuyệt đối là gạt người.

Đây là một chuyện tốt, thăng chức là chuyện tốt mà mỗi người đều mong muốn, nhưng trong phòng họp lại không có bầu không khí vi vẻ, khiến Trịnh Khải cười càng ngày càng xấu hổ, lúng túng đặt bàn tay đang vỗ xuống, khẩn trương cầm bút ký tên qua lại, cậu ta không hiểu vì sao vẻ mặt mọi người đều có vẻ không vui.

"Bắt đầu từ hôm nay, Trịnh Khải chính thức chuyển sang đội điều tra hình sự 1 làm việc cùng các anh, cậu ấy sẽ trở thành trợ lực cho các anh, hy vọng các anh có thể làm ra thành tích tốt hơn, mau chóng giải quyết từng vụ án chưa được giải quyết cáng sớm càng tốt tra." Lê Chính tiếp tục nói lời thoại công thức hóa, đảo qua biểu cảm của mỗi người ngồi đây, trong lòng ông ta rất rõ ràng, những người này có chuyện muốn nói, có vấn đề muốn hỏi, nhưng bọn họ lại không dám hỏi ra miệng, loại tâm lý mâu thuẫn này cũng giống như ông lúc này, khó quyết định.

Thế nhưng, có một số chuyện không thể tránh khỏi, chuyện nên đối mặt vẫn phải đối mặt, những người trẻ tuổi trước mắt này cũng giống như vậy, những chuyện ông ta nói tiếp theo đây có lẽ càng khiến họ khó chấp nhận, dù sao bọn họ đã từng là ah em đồng đội sớm chiều ở chung, "Còn một chuyện tôi muốn nói chính là..."

Ánh mắt Lê Chính nhìn thẳng về phía Ngụy Lam ngồi cuối cùng, mặc dù không đành lòng nhưng vẫn hạ quyết tâm, gằn từng chữ nói ra trọng điểm của hội nghị hôm nay, "Tiếu Tử Hiền … Đã hi sinh vì nhiệm vụ. ”

Ngoại trừ sự im lặng thì không có gì cả. Không ai nói chuyện, thậm chí không ai thở, phòng hội nghị yên tĩnh đến nỗi gần như có thể nghe thấy âm thanh của không khí.

"Nén bi thương..." Lê Chính khàn giọng nói, ánh mắt vẫn nhìn xem phản ứng của Ngụy Lam, ông ta biết đứa nhỏ này và Tiếu Tử Hiền có tình cảm tốt nhất, tin dữ này đối với cậu mà nói rất có thể sẽ là một thương tổn khiến cậu không gượng dậy nổi, "Thứ bảy tuần này, toàn thể thành viên tổng cục khu tây nhất định phải tham gia lễ truy điệu của Tiếu Tử Hiền. ”

"Chuyện xảy ra khhi nào?” Ngụy Lam bình tĩnh hỏi.

Lê Chính bị giọng điệu bình tĩnh của Ngụy Lam làm cho hốc mắt chua xót. Gào thét khóc lóc như thế nào cũng được, nhưng không cần bình tĩnh như vậy, phát tiết cảm xúc có lẽ sẽ không đau khổ như thế, "Ngày 11 tháng 10.”

"Ngày phải là ngày phát hiện thi thể của thị trưởng khu nam Vương Tường không?”

"Đúng vậy. ”

"Bây giờ là tháng 12." Ngụy Lam bình tĩnh nói, trên mặt nhìn không ra bi thương, hoặc là nói nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.

Lê Chính rất lo lắng, trạng thái tinh thần của Ngụy Lam không bình thường, đứa nhỏ này luôn cười ha hả, rất ít khi mặt mày ủ rũ cũng rất ít khi nổi giận, nhưng bất kể cái nào cũng sinh động, chưa từng làm cho người ta sợ hãi như bây giờ, "Cậu muốn nói cái gì? ”

"Vì sao phải lâu như vậy mới tổ chức lễ truy điệu? Không phải là hai người thông đồng để hù dọa người khác chứ?” Nói xong, Ngụy Lam đột nhiên đứng lên muốn đi ra ngoài.

"Cậu đi đâu?" "Lê Chính lo lắng gọi Ngụy Lam lại.

"Tôi đi tìm chú Tiếu hỏi cho rõ.”

Một trận hỗn loạn vang lên, Ngụy Lam mờ mịt nhìn quyển sổ ghi chép nặng nề rơi trên mặt đất, sau gáy bị đập đến đau nhức, còn chưa kịp hoàn hồn, trên bụng đã bị đạp một cái, bàn dưới không vững nặng nề ngã trên mặt đất. Ngụy Lam khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lưu An đột nhiên công kích, "Cậu làm gì vậy? ”

"Tôi còn muốn hỏi cậu muốn làm gì đây? Tất cả tại cậu!" Lưu An tức giận đá Ngụy Lam, "Là cậu hại chết anh Tiếu, bây giờ còn muốn đi quấy rầy anh ấy sao? ”

"Là anh ấy muốn hại chết tôi! ”

Rốt cục, sau tiếng gầm giận không kiềm chế được, phòng họp lại rơi vào sự yên tĩnh kéo dài, không ai nói thêm một câu nào nữa, yên lặng nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Ngụy Lam, nhìn cậu đứng lên từ trên mặt đất, sửa sang lại quần áo xộc xệch, không nói một lời rời khỏi nơi này.

Không muốn tin, vẫn không thể tin được, Ngụy Lam không hiểu được, vì sao lại là ngày đó? Chỉ vì cậu bảo anh ‘Cút’ là anh liền ‘cút’ sạch sẽ như vậy sao? Đừng đùa nữa, kết thúc này cậu không thể chấp nhận được.

Đã bao lâu rồi cậu không tới nhà họ Tiếu? Tiếu Tử Hiền vẫn luôn sống một mình trong căn nhà anh mua rất ít khi về nhà, cho nên Ngụy Lam cũng chỉ thường xuyên chạy đến chỗ của Tiếu Tử Hiền, mà bỏ bê việc thăm người lớn trong nhà họ Tiếu.

Phòng của Tiếu Tử Hiền được dọn dẹp gọn gàng, một bức ảnh đen trắng đoan chính đặt trên bàn, bức ảnh này Ngụy Lam rất quen thuộc, bởi vì Tiếu Tử Hiền không thích chụp ảnh, bức ảnh này được chụp sau khi đại hội khen thưởng kết thúc, Ngụy Lam lôi kéo Tiếu Tử Hiền đứng trước một cây hoa đào, ép anh chụp, vốn là một tấm ảnh tràn đầy màu sắc, nhưng bây giờ lại bị loại bỏ màu sắc đặt ở chỗ này.

"Dì Tôn..." Ngụy Lam nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, trong đầu đều là hình ảnh lúc trước khi chụp ảnh khiến người ta dở khóc dở cười, giống như bị cảm xúc trong hồi ức lây nhiễm, khóe môi lại bất giác cong lên, "Anh ấy thật sự đi rồi sao? ”

Tôn Học Linh nhìn thấy hết biểu cảm của Ngụy Lam, trái tim bà phát đau, chuyện vốn nên bi thương lại lộ ra ý cười, liệu tinh thần của đứa nhỏ này có bởi vì đả kích này mà sụp đổ hay không? Cười như vậy khiến người ta cảm thấy rất đau lòng.

Bà ôm chặt Lấy Ngụy Lam đang ngồi bên giường, ôm chặt khuôn mặt tươi cười tuyệt vọng vào trong lòng, ngón tay run rẩy khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại trong lòng bà, Tôn Học Linh nhẹ giọng an ủi.

"Con hãy khóc ra đi. ”

Chương kế tiếp