Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 42 Thói quen
Như người chết đưới cố bắt lấy cọng rơm cứu mạng, Ngụy Lam nắm chặt vạt áo của Tôn Học Linh mà gào khóc, cảm xúc đè nén đã lâu tất cả đều trút xuống nơi này, cho đến khi không thể chảy ra được thêm một giọt nước mắt nào nữa.

"Dì xin lỗi.” Tôn Học Linh nhẹ giọng nói.

Cơ thể Ngụy Lam run lên, ngước khuôn mặt có chút chật vật lên nhìn Tôn Học Linh cũng đang giàn giạu nước mắt, "Vì sao dì phải xin lỗi.”

"Bởi vì chúng ta đã không nói với con.”

"Con mới nên là người nói xin lỗi, tuy rằng những lời này không cứu vãn được điều gì." Ngụy Lam ôm chặt lấy Tôn Học Linh, cơ thể gầy gò vì đè nén mà không ngừng run rẩy, càng làm cho cảm giác tội lỗi trong lòng cậu càng lơn hơn, "Là con hại anh ấy. ”

Tôn Học Linh yêu thương xoa đầu Ngụy Lam, lau đi nước mắt trên khóe mắt Ngụy Lam như dỗ dành một đứa nhỏ, dịu dàng cười, nụ cười mang theo sự chua xót khó tả, "Dì không biết sự thật, con cũng không biết, hơn nữa dì vẫn không tin con sẽ hại Tử Hiền, cho nên chúng ta không thể kết luận về chuyện này nhanh như vậy, nếu như trong lòng con vẫn ôm lấy suy nghĩ này, cả đời con sẽ không bao giờ thoát khỏi cái bóng này, có lẽ Tử Hiền cũng không hy vọng nhìn thấy con trở thành như vậy. ”

"Dì Tôn, vì sao dì không nói cho con biết chuyện này? Cục đều biết, tại sao dì không nói cho con biết. ”

"Bọn dì còn chưa nghĩ ra nên nói chuyện này với con như thế nào." Tôn Học Linh kéo ghế ngồi xuống đối diện Ngụy Lam, "Ban đầu bọn dì không muốn thông báo cho bất kỳ ai, chỉ những người thân trong nhà đưa nó đi thôi, muốn cho Tử Hiền yên lặng rời đi, nó thích yên tĩnh, nhưng việc này không thể giấu giếm, trong cục biết chuyện và nói muốn tổ chức thêm một buổi lễ truy điệu cho thằng bé, bọn dì không hy vọng nhue vậy, lại không thể từ chối ý tốt của người khác, nếu ... Nếu con không muốn xem cảnh tượng đó, thì không đi cũng được, dì cũng không định đi, ngày đó, con cứ đến làm bạn với dì đi. ”

"Vâng." Đáp án này không cần suy nghĩ, lúc này điều Ngụy Lam muốn làm nhất chính là trốn tránh sự thật Tiếu Tử Hiền đã chết.

Đáp ứng yêu cầu của Tôn Học Linh, Ngụy Lam không nói thêm một câu nào nữa, im lặng là cách an ủi tốt nhất. Trong lòng cậu rất rõ ràng, yêu cầu của Tôn Học Linh chắc chắn là một loại săn sóc, bà biết cậu không muốn đi, bây giờ cậu không có đủ can đảm để đối mặt với cảnh tượng này.

Thậm chí cậu còn cầu mong trong sâu thẳm trái tim mình, có lẽ Tiếu Tử Hiền sẽ trở thành quỷ hồn chân chính trở lại bên canh cậu, hận cũng được yêu cũng được, vì trả thù mà dây dưa không dứt cũng không sao, nếu thật sự là như vậy, cậu nhất định sẽ không chút do dự mà chấp nhận, cho dù đối phương muốn cái mạng nhỏ này của cậu, cậu cũng sẽ dùng hai tay dâng lên cho anh!

Nhưng... Sẽ có một cơ hội như vậy sao?

Đều nói thời gian có thể chữa lành mọi thứ, có lẽ ngày đó sẽ đến cho đến khi trái tim có thể thản nhiên chấp nhận sự thật rằng Tiếu Tử Hiền đã không còn. Ngụy Lam thề trong lòng, đến lúc đó, cậu nhất định sẽ tự tay vẽ khắc bia đá cho Tiếu Tử Hiền, tìm một căn nhà ở gần nghĩa trang, làm một người bảo vệ linh hồn có năng lực.

Ngụy Lam đã dành gần như cả tuổi trẻ và nhiệt huyết của mình cho công việc, phá lệ xin nghỉ phép một thời gian dài, ngoại trừ chán ở nhà ôm Đại Bì ngủ một ngày đến tối, thì chính là đến nhà họ Tiêu nói chuyện với hai vợ chồng già, thử làm rất nhiều việc nhà mà cậu không giỏi.

Giống như là một loại chuộc lỗi, Ngụy Lam vẫn không thể loại bỏ suy nghĩ cậu hại chết Tiếu Tử Hiền, càng không cách nào chấp nhận cho đến cuối cùng mình đều làm chuyện không suy nghĩ, ngay cả một câu tạm biệt cũng không kịp nói.

Vì sao không thể nói chuện tử tế, có lẽ nói ra sẽ thoải mái, có lẽ có thể tha thứ cho nhau, cho dù là quỷ là hồn là yêu quái cũng không sao, chỉ cần anh còn ở đây là được rồi! Đây là phiên bản thực tế của câu nói đùa của ông Lưu sao?

Đúng vậy, trong lòng có quá nhiều lời muốn nói chưa truyền đạt được cho đối phương, bây giờ tất cả đều đã muộn, nghĩ đến những thứ này thì có ích lợi gì.

Những ngày trôi qua thật hỗn loạn, khi trái tim bắt đầu đau đến chết lặng, Ngụy Lam cảm thấy mình lại sống lại, mặc dù cậu cũng hiểu đây chỉ là vẻ bề ngoài.

"Ăn nhiều một chút, cậu nói cậu nghỉ sẽ gầy đi mà." Lục Dương gắp một miếng cá lớn vào trong bát của Ngụy Lam, "lâu rồi không đánh CS, ăn cơm xong chơi cùng tôi mấy ván đi. ”

"Được." Ngụy Lam ăn đến bụng phình to nhưng vẫn không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, hận không thể đem tất cả dinh dưỡng thiếu thốn trong khoảng thời gian này bổ sung trở lại, cậu cũng không muốn trở lại cục với bộ dạng mất hồn này, "Sao hôm nay Hàn Chiêu không về? ”

"Lại bị ba dượng vĩ đại của anh ta gọi đi hưởng thụ cuộc sống thượng lưu. ”

"Đó nhất định là dì Hàn lại sử dụng thủ đoạn bi tình, nếu không sao Hàn Chiêu có thể nghe lời Từ Ngạn.”

Ăn no uống đủ dọn dẹp thỏa đáng, hai người lần lượt mở máy tính lên, nhạc mở màn trò chơi vẫn mang theo bi tráng và chấn động đặc thù của chiến trường. Ngụy Lam thao tác nhân vật ngồi xổm ở góc tường ôm cây đợi thỏ, bí mật tán gẫu sắp xếp Lục Dương bao vây từ một con đường khác lại. Tiếng súng vang lên cách đó không xa, bọn họ đã gặp kẻ địch! Ngụy Lam chạy ra từ góc tường, phản ứng nhanh chóng bắn một phát súng về hướng có tiếng súng.

Không biết có phải may mắn hay không, một phát súng tùy tiện như vậy, không ngờ lại bắn trúng, đang muốn chạy tới nhặt đạn của địch, lại thấy phía sau có tiếng bước chân, nhân vật xinh đẹp xoay người lại, đuổi theo một tên địch khác và bắn trúng đầu, trò chơi thắng lợi.

Đang lúc Ngụy Lam im lặng đứng ở điểm phục sinh ban đầu chờ ván mới bắt đầu, trong trò chơi truyền đến tiếng gọi thoại ồn ào.

"Vừa rồi là ai cướp đầu tôi? Có phải ‘Ba ba’ không? ”

Trong tai nghe, vẫn còn vang lên một giọng nam giống như học sinh, khiến Ngụy Lam và Lục Dương ở đối diện phá lên cười, đây đương nhiên là do biệt danh nhân vật của Ngụy Lam, lúc trước khi đặt biệt danh "Ba Ba", là để người khác không dám gọi tên để mắng cậu, bây giờ lại là có người không có đầu óc giẫm phải mìn.

Trong khung chat, những tràn hahaha dài dằng dặc của đồng đội bên mình càng chọc giận người vừa lên tiếng, "Mấy người đều là đồ đê tiện sao? Cười cái gì? Cướp đầu người của tôi có phải là anh không? Có gan cướp mà không có gan thừa nhận à? ”

Giọng nói xen lẫn tiếng dòng điện lạch cạch rất chói tai, Ngụy Lam đã không còn ở cái tuổi sẽ cãi nhau với trẻ con, bây giờ cậu cũng không có tâm trạng, cậu không muốn để ý tới sự khiêu khích của đối phương, chỉ nhập mấy chữ vào khung chat, "Tôi cướp. ”

"Anh cướp! Có muốn đấu solo không, để xem ai mới là ba. ”

Tiếng mắng chửi ồn ào không có dấu hiệu dừng lại, Ngụy Lam nhạy cảm nhận ra dường như có thanh âm kỳ quái nào đó xen lẫn trong lời nói, cậu xoay người hét lên với cửa đối diện: "Lục Dương, cậu có nghe thấy thanh âm kỳ quái không? ”

Lục Dương đã thoát trò chơi, đi đến bên cạnh Ngụy Lam, rút tai nghe ra đổi thành loa ngoài, "Nghe được, hình như có tiếng rắc rắc. ”

"Có phải là dòng điện không?" Sao nó lại giống như tiếng kéo? Cậu ta sẽ không tức giận đến mức cắt dây nguồn, phải không?" Ngụy Lam tập trung phân biệt tiếng lách cách trong tạp âm.

"Sao lại không di chuyển! Nói chuyện!" Trong khi giọng nói kia tức giận mắng chửi, nhân vật cũng đi tới đi lui bên cạnh ba ba Ngụy Lam, nếu đây là chế độ tàn sát lẫn nhau, chỉ sợ cậu ta đã sớm bắn đầu Ngụy Lam thành tổ ong vò vẽ để giải tỏa hận thù trong lòng, "Ngay cả chữ cũng không gõ sao? Ngu ngốc, có dám nói chuyện hay không! Có phải anh đang đánh máy mắng ..."

Tiếng mắng chửi khiêu khích đột nhiên dừng lại, ngay sau đó vang lên tiếng la hét sợ hãi, nhân vật trong trò chơi cũng giống như động kinh bị kẹt không ngừng co giật. Từ giọng nói Ngụy Lam i miễn cưỡng phân biệt được có người đang hoảng sợ hét lên —— mau báo cảnh sát!

Tác giả có lời muốn nói:

Phân tích tính cách vô trách nhiệm phần ba

A Điệt: Chiếc váy này rất đẹp, cho anh mặc nó!

Doãn Hàng: Anh điên hay là tôi điên? Để tôi mặc cái này? Anh không sợ bị mù sao! Anh lấy đâu ra một chiếc váy lớn như vậy? Con lừa cũng mặc vừa.

Lữ Duy: Xin lỗi, trò đùa này không vui.

Lưu An: cút.

Trần Diễm Hoa: Thật sao? Anh có thực sự đưa nó cho tôi không? Cảm ơn... Kích thước này có quá lớn không?

Ngụy Lam: hả? Sao lại có một chiếc váy lớn như vậy? Thật tuyệt vời, tôi sẽ thử nó.

Tiếu Tử Hiền: Đưa cho Ngụy Lam, em ấy sẽ mặc nó.

Chương kế tiếp