Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 47 Đe dọa
Cái chết của nam giáo viên lớp hình thể của Khoa Biểu diễn Học viện Nghệ thuật Hối thành đã tuyên bố kết thúc nhiệm vụ cải trang của Trịnh Khải. Vận may cứt chó kỳ diệu như mò kim đáy biển thật sự đã đụng phải Ngụy Lam, đương nhiên trong đó cũng không thể thiếu công lao của Trịnh Khải.

Ngụy Lam cảm khái từ tận đáy lòng, tên Trịnh Khải này quả thật có chỗ hơn người, sự tinh tế của cậu ta khác với Lữ Duy, cậu ta rất giỏi quan sát sắc mặt, từ biểu cảm và giọng điệu của người khác khi nói về cậu bé tử vong kia, cũng như thái độ của những người có liên quan bên cạnh cậu bé mà cậu ta có thể phát hiện ra quan hệ giữa cậu bé và giáo viên rơi từ tòa nhà xuống, đương nhiên, để phát hiện ra yếu tố liên quan này còn có một yếu tố khác.

"Anh Ngụy, em luôn cảm thấy em bị anh lừa." Lẩu trâu béo siêu ngon, Trịnh Khải vẻ mặt thỏa mãn vỗ cái bụng đang phồng lên của mình, nhờ nhiệm vụ lần này mà ví tiền của người nào đó đã bị cậu ta hung hăng giết một lần, bữa cơm này ít nhất cũng phải bốn năm trăm, ai bảo đối phương không nói trước cho cậu ta biết, cậu ta rất giống với nam sinh đã chết kia, "Lúc đầu em còn cảm thấy kỳ lạ, sao những học sinh kia nhìn thấy em lại giống như gặp quỷ vậy. Đến một căng tin ăn cơm, cảnh tượng hỗn loạn đến nỗi cậu cảm xấu hổ nếu đến đấy lần nữa, bát canh vad đĩa rau rớt khắp sàn. ”

"Lúc giáo viên kia nhìn thấy cậu, biểu cảm của hắn có phải cũng rất đặc sắc không?" Ngụy Lam cười đến hả hê khi người gặp họa, tất cả những chuyện này đương nhiên là cậu đã lên kế hoạch trước, cậu không nói trước điều này cho Trịnh Khải, là vì để Trịnh Khải cảm nhận được sự sợ hãi, để cậu ta biểu hiện ra cảm xúc hoang mang càng tự nhiên chân thật hơn.

Không nói đi cũng phái nói lại, để Trịnh Khải vô cớ trải nghiệm cảm giác làm "người chết” thực sự không phải việc tốt, mời một bữa lớn xem như an ủi tâm lý cho Trịnh Khải, theo lời các cụ nói thì là, đuổi vẫn xui.

"Anh nói giáo viên kia sao, đâu chỉ có biểu cảm đặc sắc, hắn ta còn sửng sốt đứng trên bục giảng mười phút, không nói một lời." Có một cấp trên làm việc hoàn toàn dựa vào tâm huyết dâng trào, Trịnh Khải không khỏi toát mồ hôi lạnh vì tương lai của cậu ta, chửi bới trong lòng, cậu ta thật sự là mù mắt chó, đem một tên điên sùng bái như thần tượng nhiều năm như vậy.

Đương nhiên, chửi bới thì chửi bới, tác phong làm việc của Ngụy Lam, còn có cảm hứng thỉnh thoảng hiện ra, quả thật đóng vai trò then chốt trong việc phá án, Trịnh Khải cảm khái từ tận đáy lòng, không phục không được, "Em cảm thấy thầy giáo kia hẳn là biết nguyên nhân cái chết của cậu bé kia, nếu không sẽ không bị dọa thành như vậy, về sau cũng không cần em đi theo hắn ta, chính hắn ta có việc không có việc gì cũng chạy tới tìm em, hỏi em có phải là người thân của cậu bé kia hay không.”

"Có vẻ những điều cậu nói sẽ rất thú vị. ”

"Em muốn ăn mực chiên! ”

"Cậu vẫn còn ăn được nữa sao?" Ngụy Lam ngoan ngoãn chen vào trong đám người đang xếp hàng dài để mua mực, "Được, hôm nay cậu là công thần, cậu muốn ăn cái gì thì cứ nói, chỉ cần cậu có thể ăn là được. ”

"Quả nhiên anh Ngụy là người mạnh nhất." Trịnh Khải cười đến vô sỉ, "Thật ra điểu em nói cũng không có gì đặc biệt, có một lần hắn ta bảo em tan học đến văn phòng tìm hắn, có lẽ là định nói chuyện với em, những chuyện hắn hỏi đều liên quan đến cậu bé kia, làm sao em có thể biết chuyện của người khác, nên đã hỏi hắn ta tại sao lại quan tâm đến cậu bé đó như vậy.”

Hàng dài xếp hàng tiến lên khá chậm chạp, may mà ăn lẩu đến bây giờ trong người vẫn còn ấm, Ngụy Lam đứng lâu ngoài trời lạnh cũng không cảm thấy lạnh, cậu kéo chiếc khăn quàng cổ che nửa khuôn mặt xuống để nói chuyện dễ dàng hơn, "Hắn ta trả lời thế nào? ”

"Hắn ta không ngờ em lại hỏi như vậy, lập tức trở nên rất căng thẳng, vì vậy đã thuận miệng nói, học sinh kia là em họ của bạn gái hắn. ”

"Này... Em họ, lời nói dối này rất quen." Lại có thêm hai cô gái chen đến trước mặt Ngụy Lam, Ngụy Lam cũng không vội, mặc cho người xếp sau chỉ trích chửi bới các cô gái không có quy củ, "Bạn gái của giáo viên đó không phải là Đàm Trinh chứ? ”

"Mẹ kiếp!" Tiếng kêu sợ hãi của Trịnh Khải khiến người qua đường xung quanh chú ý tới, cậu ta áy náy cười ra hiệu cho những người bị dọa, hạ thấp giọng nói, "Sao anh lại đoán ra, tốt xấu gì cũng phải cho em một cơ hội để lừa anh chứ? ”

"Là thật sao?" Lúc này đến phiên Ngụy Lam kinh ngạc, cậu chỉ thuận miệng nói đùa, ai biết chỉ vô tình nói một câu đã, "Nói đúng rồi sao. ”

Phố ăn vặt trên đường 13 không phân biệt ngày làm việc hay ngày nghỉ, luôn chật ních người, cô gái trẻ tuổi xinh xắn xếp thành hàng ở chỗ này để tìm kiếm đồ ăn vặt mình thích, nhìn từ xa, Ngụy Lam cao hơn một mảng lắc lư đi ra từ trong đám người rất nổi bật.

Khi cuối cùng cậu cũng lấy được hai xiên mực lớn, và nhét toàn bộ vào trong tay Trịnh Khải, bên người liên tiếp vang lên tiếng tách tách rất nhỏ, còn có ánh sáng trắng chói mắt sáng lên của đèn flash, mấy cô gái cất điện thoại di động đi vui vẻ xoay người chạy vào trong đám người.

"Anh Ngụy, hình như anh bị nữ sinh chụp lén. ”

"Cũng không mất miếng thịt nào." Trong lòng Ngụy Lam tràn đầy tin tức chấn động vừa mới nhận được.

Giáo viên, sinh viên, Đàm Trinh, mối quan hệ giữa ba hoàn toàn có thể tạo thành một kênh bán hàng bí mật. Sâu mọt ở đâu cũng có, chế dược CK cũng không ngoại lệ, Đàm Trinh mượn chức vụ để trục lợi, nhưng cô ta lại không muốn trực tiếp chuyển thuốc để rước họa vào thân, vừa hay bạn trai cô ta là giảng viên đại học, rất thích hợp tìm kiếm sinh viên ngây thơ có hoàn cảnh khó khăn không hiểu sự đời để phát triển thành "tuyến dưới" của bọn họ. Cung cấp nguồn khách hàng, cung cấp phí trung gian, giúp họ bán đồ ăn cắp và trở thành vật tế thần của họ.

"Thật sự không biết trong đầu mấy đứa nhỏ bây giờ đang nghĩ cái gì, cứ như vậy mà vơ loạn với người lạ, không biết như vậy rất không lễ phép hay sao?" Mực cay đến mức khiến Trịnh Khải phải hít hà, nước mắt nước mũi đều chảy.

"Không phải cũng giống như phóng viên sao." Ngụy Lam từ trong túi lấy ra một chiếc khăn giấy nhăn nhúm đưa cho Trịnh Khải, "Đừng ghét bỏ như vậy có được hay không, tôi thề là chưa từng dùng, không biết nhét vào túi từ khi nào, dùng đi, so với nước mũi của cậu còn sạch hơn đấy. ”

Trịnh Khải cầm một góc khăn giấy, sau một hồi đấu tranh tâm lý không còn lựa chọn nào khác phải dùng nó lau mặt, "Trước khi vào đội điều tra hình sự, em thật không thể tin được anh lại là người như vậy. ”

"Rất thất vọng à? ”

"Không phải, ngoài ý muốn, em cảm thấy rất tốt rất chân thật, em rất vui khi được vào đội số 1, nguyện vọng thứ nhất của em đã được thực hiện, kế tiếp là nguyện vọng thứ hai. ”

Ngụy Lam một tay khoác lên vai Trịnh Khải, treo một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ thuần khiết tự nhiên, từ đáy lòng vui mừng thay Trịnh Khải: "Đàn ông mà, nguyện vọng không phải là sự nghiệp thì là tình yêu, sự nghiệp có rồi, bước tiếp theo có phải là yêu đương hay không? ”

Trịnh Khải tức giận vộ cánh tay ra khỏi vai cậu ta, "Anh Ngụy, anh như vậy không thú vị! Có thể đừng lúc nào cũng đem tâm sự của người khác nói rõ ràng như vậy được không? ”

"Ngoài ý muốn... Ngoài ý muốn..." Khuôn mặt tươi cười áy náy nhìn không ra chút thành ý nào, nói trắng ra là cậu căn bản không biết vì sao Trịnh Khải lại xù lông, đây không phải là đề tài thẹn thùng gì, "Cậu có đối tượng rồi sao? ”

"Lý An Nhiên, em muốn chính thức theo đuổi cô ấy, anh cảm thấy có được không? ”

"Hả? Đó là quyền tự do của cậu, cậu hỏi tôi làm gì? Cậu có muốn viết thư tình không? Đấy không phải là những việc những năm 60 70 hay làm sao." Ngụy Lam ngơ ngác.  

Trịnh Khải cuối cùng cũng hiểu được vì sao Lý An Nhiên lại quyết định từ bỏ, nếu cứ tiếp tục dây dưa với sinh vật có EQ âm này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ung thư, "Anh à, anh ngốc thật hay giả ngốc vậy, Lý An Nhiên thích anh rất nhiều năm, từ lúc còn ở trường đến bây giờ, ít nhất cũng được năm năm rồi. ”

"Đừng quá ép buộc người khác, những chuyện kia tôi không hiểu, hay là đừng gây họa cho người khác. ”

Lời này xuất phát từ nội tâm, ngưỡng mộ, ỷ lại, thích, còn có tình yêu, phân biệt như thế nào, định nghĩa như thế nào, cậu không hiểu, chuyện khó hiểu thì không nghĩ nữa, đây là tác phong trước sau như một của cậu, cho nên hơn hai mươi năm cũng chỉ như vậy, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, cuộc sống như vậy có lẽ sẽ tiếp tục không ngừng.

Ánh nắng ban mai ấm áp xuyên qua những ô của kính lớn mang theo hơi ấm rơi lên người cậu, Ngụy Lam dời ghế ra ngoài phơi nắng tận hưởng sự chăm sóc của thiên nhiên, hai chân gác lên trên bàn, xoa cằm hết lần này đến lần khác chăm chú lắng nghe đoạn ghi âm trên điện thoại mà Trịnh Khải gửi đến.

Đoạn ghi âm phát ra từ điện thoại vốn nên niêm phong trong túi vật chứng thuộc về cậu bé đã chết, đây là lúc trước cậu đặc biệt dặn dò để Trịnh Khải mang theo trên người, để Trịnh Khải có thể sử dụng khi cần thiết.

Mệnh lệnh này rất mờ ám, nhưng Trịnh Khải rất xuất sắc, nhưng lại không nghĩ tới lại dẫn đến bi kịch. Sau khi Trịnh Khải nói chuyện với giáo viên kia không lâu, cậu ta đột nhiên muốn rèn sắt khi còn nóng thử dùng chiếc điện thoại của người chết gọi cho giáo viên thì sẽ có hiệu quả như thế nào. Gọi lại lần nữa, điện thoại được kết nối. Sợ giọng của mình bị lộ, từ đầu đến cuối Trịnh Khải đều không nói, lẳng lặng chờ đối phương mất kiên nhẫn, quả nhiên, vị giáo viên chột dạ kia luống cuống, mở miệng không lựa lời mà bán đứng đồng bọn của mình, hận không thể vứt bản thân hắn ta vào trong nước suối sạch sẽ.

Ngoại trừ nói những lời phản bội bạn gái và học sinh, hắn ta còn nhân tiên chỉ trích công ty dược phẩm CK một trận, sau đó không hề báo trước mà mở cửa sổ nhảy ra ngoài từ hành lang tầng sáu, động tác quá nhanh, tình huống bất ngờ, hại Trịnh Khải không kịp lên ngăn cản hắn.

Những bản ghi âm này cũng không phải là hoàn toàn vô dụng, một câu nói không rõ ràng khiến Ngụy Lam phát lại rất nhiều lần, thậm chí mời các nhà phân tích âm thanh đến tách sóng âm thanh, bây giờ mớ có thể phân tích đầy đủ câu nói đứt quãng kia.

Chế dược CK sử dụng đồ của người chết.

Có lẽ chính câu nói này đã làm cho chấp niệm của Ngụy Lam đối với lệnh điều tra chế dược CK càng thêm mãnh liệt, cậu muốn cầm đoạn ghi âm này thử lại một lần nữa, nếu như vẫn bị từ chối, vậy thì không thể không dùng thủ đoạn bất thường, cho dù biết sẽ phạm pháp thì sao? Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu phạm tội.

Tống cục trưởng. "Ngụy Lam lắc lắc chiếc usb trong tay như bảo bối, "Tôi có một thứ rất hay muốn cho ông nghe. ”

Trong phòng yên tĩnh không ngừng phát lại câu nói khiến người ta sởn tóc gáy, Tống Văn Kiệt thỉnh thoảng lau đi mồ hôi lạnh trên trán bóng nhẫy, một ánh mắt hùng hổ bức người bên cạnh làm cho ông ta đứng ngồi không yên, "Âm thanh như vậy ai cũng có thể tùy tiện ghi âm lấy một đoạn, sao có thể chứng minh tính chân thật? ”

Ngụy Lam cũng không vội, từ từ lấy ra một xấp tài liệu thật dày đặt ở trước mặt Tống Văn Kiệt, danh sách nhân viên từng làm việc tại chế dược CK, danh sách tử vong, danh sách cung cấp thuốc CK và viện dưỡng lão Mai Giang và nhà thuốc Lớn Hối An, và cả kết quả xét nghiệm thuốc, một phần không kém bày ra trên bàn làm việc rộng rãi. “Ông cần bao nhiêu bằng chứng? Nếu như không đủ, tôi lại đi tìm..."

"Ngụy Lam, cậu đừng quá đáng, đừng tưởng tôi không dám làm gì cậu! ”

Chương kế tiếp