Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 46 Hồi phục
Vô số hình ảnh hỗn loạn xuất hiện từ sâu trong ký ức bị phong ấn, đại sảnh âm u dưới lòng đất, trên mái nhà treo những ngọn đèn pha lê lộng lẫy, dưới lớp màn che trang trí, ánh sáng trở nên rất mờ, khiến cho người ta buồn ngủ.

Đàn ông và phụ nữ đeo mặt nạ chạm ly rượu trong tay với nhau, miệng nói ra những lời nói ngượng ngùng, ôm hôn, gần gũi và cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau.

Người đàn ông đứng ở giữa bữa tiệc đeo mặt nạ chú hề hài hước, giơ cao ly rượu đọc bài phát biểu chào mừng, trong tiếng reo hò ầm ĩ, chú hề tuyên bố một tin tức động trời.

"Tôi có một tiết mục đặc biệt dành riêng cho các vị ở đây." Giọng nói của chú hề có tác dụng răn đe hoàn toàn trái ngược với chiếc mặt nạ hài hước, giọng nói của hắn thành công thu hút sự chú ý của mọi người, trong lúc nhất thời tất cả mọi người trong hội trường đều yên lặng, lẳng lặng lắng nghe bài phát biểu thuộc về một mình hắn, "Để cảm ơn các vị đã ủng hộ câu lạc bộ Rắn Bạc trong nhiều năm qua, hôm nay, sẽ có một con mồi đặc biệt dành cho mọi người. Đây cũng là một bất ngờ lớn đối với tôi, mãi đến vài ngày trước, tôi mới xác nhận được thân phận của hắn, một nằm vùng nhỏ đáng yêu dám trà trộn vào hang ổ của chúng ta. ”

Bởi vì câu nói cuối cùng của chú hề, đám đông đột nhiên xôn xao, một số hoảng loạn, một số lớn tiếng mắng chửi. Chú hề vẫn im lặng không lên tiếng, giống như chờ cho đến khi đám đông ầm ĩ đủ rồi và sự tức giận lên đến đỉnh điểm, hắn mới tiếp tục mở miệng, "Mọi người không cần lo lắng, anh ta vẫn chưa đem tin tức của mọi người ra khỏi đây, hơn nữa mục tiêu nhiệm vụ của hắn chỉ có tôi. ”

"Bắt được chưa? Không thể để anh ta sống sót!”

Tiếng kêu khàn khàn khiến lỗ tai Ngụy Lam ù đi, tên hề kia đang nói cái gì vậy? Chẳng lẽ đang ám chỉ cậu sao? Không thể nào, không có khả năng, cậu che dấu thân phận của bản thân rất thành công, sao có thể bại lộ? Không thể bị phát hiện, không thể thất bại, hôm nay... Là ngày quan trọng để phòng điều tra hình sự phối hợp với cảnh sát vũ trang hợp lực vây bắt, không thể thất bại được!

"Đừng khẩn trương như vậy, hắn trốn không thoát được." Chú hề cười nhìn mọi người sợ bị lộ bó mật mà hiện ra dáng vẻ xấu xí, "Bây giờ hắn đang trà trộn trong mọi người, mặc âu phục màu trắng, thắt nơ màu rượu champagne tỏa ra hương hoa du dương." Giọng điệu duyên dáng giống như thơ ca, nhưng lại khiến tất cả mọi người hoảng sợ đồng loạt chuyển tầm mắt về hàng cuối cùng không có gì nổi bật, "Tôi tin mọi người đã xác định được mục tiêu là ai, hay cởi chiếc mặt nạ vướng víu kia xuống, nhìn xem con mồi đáng yêu có khuôn mặt khiến mọi người hưng phấn hay không”

Không thể nào! Ngụy Lam xoay người muốn chạy, nhưng đã không kịp, người gần cậu nhất dẫn đầu kéo cậu lại, dùng hết sức kéo cậu đến giữa hội trường. Chiếc mặt nạ được gỡ bỏ, chú hề huýt sáo bóp mặt cậu, buộc cậu phải đối mặt với mọi người.

Vui sướng khi người gặp họa, chán ghét và nghi kỵ, hay muốn giết chết cậu bằng ánh mắt đầy thù hận dưới những chiếc mặt nạ, chỉ có người đàn ông ngồi ở hàng ghế sa lon phía trước lạnh lùng nhìn trò khôi hài này không nói một lời.

"Tử Hiền, đây là hậu bối đáng yêu mà cậu nói đúng không? Nếu để hắn biết cậu là nằm vùng của cục cảnh sát An □□, hắn sẽ có biểu cảm như thế nào đây? ”

Lời nói của chú hề giống như sấm sét khiến Ngụy Lam quên cả giãy dụa, người ngồi trên sô pha kia là Tiếu Tử Hiền sao? Dối trá, làm sao có thể!

"Chậc, vẻ mặt bị thương này thật khiến người ta đau lòng." Chú hề cùng mấy nhân viên công tác áp giải Ngụy Lam đến một chiếc bàn ăn giữa đám đông, như trêu chọc mà nói với Tiếu Tử Hiền đang ngồi không bất động trên sô pha, "Nếu là người quen của cậu, những người ngoài như tôi cũng không tiện nhúng tay vào, giao cho cậu xử lý thì sao? ”

"Tùy cậu." Giọng nói trầm thấp rập khuôn mang theo sự lạnh lùng khiến trong lòng người ta phát lạnh, dưới chiếc mặt nạ không nghe rõ.

Thì ra là vậy, Ngụy Lam chìm vào vực sâu của sự thật không thể tự mình thoát ra, cuối cùng cậu đã hiểu, tại sao tên hề luôn trốn thoát như một con cá chạch, tại sao tin tức mà cảnh sát có được phần đều không liên quan, bởi vì có nội gián! "Tại sao anh lại phản bội? ”

"Phản bội?" Không phải Tiếu Tử Hiền trả lời, mà là chú hề, "Vốn là ở hai phe khác nhau thì lấy đâu ra phản bội? Tử Hiền là bạn học trung học của tôi, chúng tôi quen biết nhau sớm hơn cậu, ngay cả câu lạc bộ này cũng là chúng tôi cùng nhau thành lập. ”

"Không thể nào! ”

Không để ý tới Ngụy Lam đột nhiên bắt đầu giãy dụa, chú hề xoay người nói với Tiếu Tử Hiền, "Nếu đã là tiết mục đặc biệt, thì phải có chút ý nghĩa đặc biệt, để cậu tự tay tiêm cho cậu ta một mũi thì sao? Chuyện sau đó, chỉ cần làm cho ông chủ của chúng ta vui là được, cậu muốn làm gì thì làm. Hơn nữa..." Chú hề không có ý tốt khéo nơ của Ngụy Lam ra, "Nếu như cậu tự mình làm, có lẽ hắn sẽ cảm động đến phát khóc. ”

Bầu trời của cậu đã sụp đổ.

Từng cơn đau trên cơ thể cùng với cảm giác khác thường khi bị tiến vào đều không thể che dấu được đau trong lòng, cơ thể mềm nhũn không thể chống cự, theo động tác của đối phương mà lắc lư một cách yếu ớt. Tại sao, anh có thể không chút dao động mà làm như vậy?

Chẳng lẽ không phải nên cùng nhau phấn đấu tại hiện trường vụ án sao? Chẳng lẽ không phải nên cùng nhau nâng ly chúc mừng sao? Tại sao anh lại dùng cách đáng xấu hổ như bây giờ để dẫm nát trái tim đầy sùng kính của em dành cho anh!

Thắt lưng bị đầu ngón tay cào xước, động tác hơi dừng lại, nhưng cũng chỉ một lát, "Đừng sợ..."

Đừng sợ sao? Lời thì thầm bên tai vô lý đến mức khiến Ngụy Lam muốn cười, tức giận trừng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt dưới lớp mặt nạ, cậu rất muốn nói rằng cậu không sợ, chỉ là thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng, nhưng ngay cả mở miệng cậu cũng không làm được, ở nơi không bị người khác nhìn thấy, Ngụy Lam không ngừng thử nắm tay, cơ bắp truyền đến cảm giác bủn rủn khiến cậu buồn nôn.

"Anh sẽ..."

Sẽ cái gì? Không nghe, không muốn nghe, cút đi, tránh xa tôi ra!

Cậu dùng hết sức lực nắm lấy gạt tàn thủy tinh bên cạnh bàn, đập vào đầu đối phương, máu... Rất nhiều máu! Không phải như vậy, cậu không muốn như vậy, cậu không muốn làm tổn thương người này!

Tình trạng bất ngờ gây ra bạo loạn, mọi người la hét và giải tán, nhưng đã bị cảnh sát đột nhiên xông vào chặn lại. Đúng rồi, đồng đội vẫn mai phục ở bên ngoài, đã đến giờ hành động chưa? Nhưng cậu bị phát hiện, cậu không thể phát tín hiệu hành động cho đồng đội vào thời điểm tốt nhất.

Nhiệm vụ sẽ thất bại sao? Không, điều đó không quan trọng. Trong lúc hỗn loạn, Ngụy Lam cố gắng đứng lên, cơ thể vô lực ngã ngồi xuống đất, cậu ôm chặt lấy Tiếu Tử Hiền đang hôn mê, bất lực gầm nhẹ, "Cứu anh ấy, ai đến... Cứu anh ấy! ”

"Này! Tỉnh táo lại đi! ”

Ngụy Lam không ngừng đắm chìm vào trong hồi ức bị tiếng kêu của Doãn Hàng làm cho giật mình, miếng hoành thánh to tướng kẹp trên đũa rơi vào trong chén, nước canh bắn tung tóe khắp người, "Làm sao vậy? ”

"Còn hỏi tôi bị sao vậy?" Doãn Hàng tức giận đến mức cao giọng, trút hết nỗi chua xót trong lòng, "Có phải anh thật sự bị thằng điên kia đập cho choáng rồi không? Mất máu quá nhiều, hay não thiếu oxy? Sau khi trở về từ viện dưỡng lão anh cứ ngẩn người cả ngày, tài liệu cũng bị chỉnh đến lộn xộn, không giúp thì thôi, đừng gây thêm phiền phức cho bọn tôi, để anh ở nhà dưỡng thương cho tốt mà anh còn muốn đến. Hơn nữa, với cái dáng vẻ mất hồn này của anh..."

Nói đi cũng phải nói lại, vẫn là anh em đáng tin, trong lòng Doãn Hàng vẫn còn đau lòng, nguyên bản là động vật nguyên thủy suốt ngày đêm nhảy nhót, đột nhiên trở nên như có đầu óc mà bắt đầu biết suy nghĩ, không quan tâm đến ai, "Sắp đến Tết rồi, anh có nghĩ muốn đi đâu không? Hai người bạn cùng phòng của anh có đi không? Nếu không có chỗ đi, thì cứ đến nhà tôi đi, năm nay Tiểu Duy cũng không về quê, đến nhà tôi cho vui. ”

"Không đi. ”

Doãn Hàng tức giận đến không nhịn được, nắm lấy một chồng báo dày đập vào đầu Ngụy Lam, vừa quay người lại hắn đã hối hận, hơn một tháng trước, đầu người này bị trọng thương hôn mê mấy ngày, không biết hắn đập đầu cậu như vậy có ảnh hưởng gì hay không, hắn đánh không nặng không nhẹ hắn không muốn cái đầu đó lại bị đập vỡ, nhưng đối phương không suy nghĩ đã từ chối, vẻ mặt còn không thèm để ý, khiến người ta vô cùng nổi giận “Anh tốt xấu gì cũng phải suy nghĩ một chút, có cần phải từ chối dứt khoát như vậy hay không? Hay anh đã có kế hoạch khác?”

"Đúng vậy." Ngụy Lam cười ha hả vỗ tay Doãn Hàng đang muốn chạm vào vết thương ở thái dương của cậu, "Đừng động tay động chân, cậu đã có Tiểu Duy rồi.”

"Mẹ kiếp, anh nói nhảm cái gì đấy!" Lời nói không suy nghĩ mà nói ra, nhưng gương mặt đỏ đến tận cổ của Doãn Hàng hoàn toàn bán đứng hắn, "Mẹ tôi còn chờ tôi dẫn con dâu dẫn về sinh con." Ngụy Lam ngạc nhiên vì chủ đề đã bị dẫn sang hướng kỳ quái, Doãn Hàng lúng túng hắng giọng hỏi, "Anh còn chưa nói, Tết nguyên đán anh sắp xếp như thế nào? ”

"Tôi sẽ đến nhà họ Tiếu." Mặc kệ bộ mặt thật của Tiếu Tử Hiền là như thế nào, hai người lớ nhà họ Tiếu đều vô tội, dù sao, cái chết của Tiếu Tử Hiền có quan hệ trực tiếp với cậu, Ngụy Lam phân rõ đúng sai, tết này, cậu nhất định phải đến nhà họ Tiếu, cũng coi như để lương tâm của cậu có thể dễ chịu một chút.

Trước đây từng trải qua ánh mắt tự nhiên không sợ hãi, nhưng lại có thêm một tầng u buồn cực kỳ không tương xứng với cậu, Ngụy Lam tiếp tục ăn phần hoành thánh đã nguội lạnh trong bát, "Nhà họ Tiếu chỉ có hai vợ chồng già, tôi lại lẻ loi một mình, hai nhà hợp lại, coi như thay Tiếu Tử Hiền làm tròn chữ hiếu. ”

Không phải anh Tiếu, cũng không phải Tiêu đội, mà là Tiếu Tử Hiền? Doãn Hàng nhạy cảm nhận ra sự thay đổi rất nhỏ của Ngụy Lam, người này chưa bao giờ chỉ đích danh của Tiếu đội, "Rốt cuộc là làm sao vậy?" Giọng điệu của Doãn Hàng lạnh xuống, mang theo chút tức giận.

"Chuyện gì?"

"Anh đã khôi phục trí nhớ rồi sao?" Doãn Hàng nghiêm túc nhíu mày.

Tay cầm đũa cứng đờ giữa không trung, trong lòng Ngụy Lam rất rõ ràng, trí nhớ của cậu đã khôi phục, đây cũng không thể xem là tin tức tốt, những ký ức này đã chạm đến vấn đề nhạy cảm, tuy rằng cậu còn không nắm giữ được trọng điểm, nhưng những người nghi ngờ bệnh nặng kia nhất định không muốn tiếp tục giữ lại cái mạng này của cậu, nếu như bị lộ, rất có thể cậu sẽ phải đối mặt với việc bị 'quét sạch'.

Nếu như là trước khi khôi phục trí nhớ, cậu có thể không chút do dự nói ra sự thật cho Doãn Hàng biết, tin tưởng người khác giống như thuộc tính trời sinh của cậu, nhưng bây giờ thì khác, người mà cậu tin tưởng và ngưỡng mộ nhất, đã giẫm nát sự tin tưởng của cậu, còn ai có thể tin tưởng để đặt cược mạng sống của mình, quan trọng hơn là, đối với người ngoài cuộc, không biết sẽ an toàn hơn.

"Quên đi, tôi không ép anh." Trong lòng Doãn Hàng khó chịu, hắn không hiểu tại sao môt người lại đột nhiên biến thành như vậy, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, cho dù khôi phục trí nhớ, thì cũng đừng nói ra, trong cục không an toàn. ”

"Tống cục trưởng có vấn đề." Như để xoa dịu sự bất mãn của Doãn Hàng, Ngụy Lam vỗ vỗ vai Doãn Hàng, "Mấy lần tôi đi xin lệnh điều tra với chế dược CK, đều bị Tống cục trưởng bác bỏ. ”

Không tiếp tục đề tài mà Ngụy Lam mở ra, Doãn Hàng chỉ nhìn vẻ mặt đăm chiêu của đối phương, đè nén lửa giận cố giữ bình tĩnh, "Cái gì anh cũng không nói, chỉ biết một mình gánh vác tất cả áp lực... Chẳng lẽ anh không cảm thấy, bây giờ anh càng ngày càng giống Tiếu đội sao? ”

Chương kế tiếp