Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 49 Đột nhập vào ban đêm
Sau khi tiễn Doãn Hàng đi, Ngụy Lam trở lại căn phòng trống của Tiếu Tử Hiền, nằm trên chiếc sô pha lớn đầy bụi bặm mà xuất thần.

Nơi này đã từng rất quen thuộc, tràn ngập hơi thở của người kia, cậu lười biếng dựa vào một bên chơi điện thoại di động, Tiếu Tử Hiền thì ngồi ngay ngắn ở bên kia đọc báo, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên xem tin tức nhàm chán trên TV, mỗi khi tin tức đưa tin vụ án quen thuộc của bọn họ đã bị phá, hai người luôn ăn ý mà bỏ chuyện trong tay xuống rồi nhìn nhau cười.

Đã bao nhiêu lần tưởng như mơ mà không phải mơ, chiếc chăn mềm mại nhẹ nhàng đắp lên người mang theo mùi của người kia, cậu mê mang mở hai mắt ra, đưa tay muốn nắm lấy bàn tay đang giấu dưới chăn định kéo ra, nhưng lòng bàn tay lại trống rỗng, nơi này chỉ có mình cậu, không còn bóng dáng của người kia, mùi hương cũng càng ngày càng nhạt.

Không ngờ lại ngủ thiếp đi, đã bao lâu rồi cậu không ngủ một giấc an tâm như vậy, Ngụy Lam lau nước mắt trên khóe mắt, chải tóc ngồi dậy. Trời đã tối đen, thời gian thỏa thuận với Hàn Chiêu sắp đến, trong bóng tối Ngụy Lam nhìn ngôi nhà quen thuộc này thật lâu, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, khóa trái lại, ném chìa khóa vào hộp đựng báo.

Nơi này, cậu có lẽ sẽ không đến nữa, bởi vì người hy vọng cậu đến đã không còn nữa.

Nhà thầu xây dựng lại chế dược CK là bất động sản Từ thị, nếu muốn trà trộn vào, người đầu tiên Ngụy Lam nghĩ đến chính là Hàn Chiêu. Cho nên lúc này, Hàn Chiêu mang theo một khuôn mặt đen xì không tình nguyện ngồi đối diện cậu.

"Không được!" Hàn Chiêu lời lẽ chính đáng mà từ chối.

"Tại sao?" Bây giờ quan hệ của cậu và chú Từ không phải rất tốt sao?" Ngụy Lam cầm xương tương gặm đến miệng dính đầy dầu, "Việc này tôi chỉ có thể tìm cậu, để Chú Từ cho tôi một cơ hội, lấy danh nghĩa sửa chữa mạch điện để thừa dịp nửa đêm vắng người lẻn vào, đúng là một kế hoạch hoàn hảo. ”

"Tôi nói không được là không được. ”

Lau hai tay dính đầy dầu mỡ, Ngụy Lam cũng lấy lon bia uống một hơi cạn sạch, "Đồ keo kiệt, đây có thể là lần cuối cùng tôi nhờ cậu giúp, nếu việc này được giải quyết, nói không chừng mấy năm ngồi tù oan của cậu còn có thể được giải oan. ”

Bụp một tiếng, lon bia đập mạnh xuống bàn, bia văng tung tóe khắp nơi thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng Hàn Chiêu hoàn toàn mặc kệ những điều đó, tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Lam gầm nhẹ, "Cho nên mới không được! Cậu có biết lời cậu nói bây giờ giống như di ngôn, là lần cuối cùng không? Ngồi tù thì cũng đã ngồi rồi, giải oan thì có thể làm gì? Cậu cứ làm cảnh sát giao thông của cậu đi, không được phép đi bất cứ nơi nào. ”

"Cậu nói chuyện sao càng ngày càng giống Lục Dương, giống y như mẹ già vậy. Nếu cậu mặc kệ, vậy tôi sẽ đi vào, cậu có giúp hay không thì cũng như nhau thôi. ”

Hàn Chiêu ảo não ôm đầu không nói nên lời, người trước mắt này một chút cũng không thay đổi, vẫn giống như một con lừa ngoan cố, không ai có thể lật đổ suuy nghĩ của cậu. Chế dược CK chính là sản nghiệp của con trai thị trưởng, nếu như vào mà bị bắt quả tang, các loại cách chức xử phạt khẳng định không thể thiếu, nếu làm không tốt bộ đồng phục này cũng bị lột bỏ, thậm chí cảnh sát giao thông cũng không làm được.

"Cậu có giúp hay không? ”

"Giúp." Hàn Chiêu thỏa hiệp, nhiều năm qua như một ngày, trong mấy lần đối đầu với Ngụy Lam anh ta luôn là kẻ thua cuộc, với sự cố chấp này anh ta không thể thắng được, "Tôi sẽ về thương lượng với chú Từ, có tin tức sẽ lập tức báo cho cậu. ”

Chờ đợi là một quá trình dài dằng dặc mà giày vò, Ngụy Lam hít khí thải đứng ở ngã tư đường 11, lười biếng dựa vào cột đèn tín hiệu giao thông, hoàn toàn không để ý đến các cô gái đang trốn trên hòn đảo an toàn của mình mà cầm điện thoại chụp lén. Thời gian dự kiến đã sắp tới, chính là đêm nay, cậu sẽ lấy thân phận thợ điện cùng đội thi công tiến vào khu nhà máy chế dược CK, còn lại thì phải xem chính cậu.

Vào ban đêm trời gió lạnh, nhưng vì sắp đến cuối năm nên trên đường khắp nơi đều treo đầy đèn màu lấp lánh, một mảnh vui mừng.

Dây chuyền sản xuất dược phẩm CK đúng hẹn nhận được tin báo hỏng mạch điện buộc phải ngừng sản xuất, Ngụy Lam giả là thợ điện trà trộn trong đội thi công, đi tới khu nhà máy xa xôi này, khác với không khí vui vẻ ở trung tâm thành phố, nơi này bởi vì quá xa xôi, khoảng cách đèn đường rất thưa thớt, mặt đường một mảnh tối tăm, chút không khí vui mừng không thể truyền đến nơi này.

Ngụy Lam đang nhìn xung quanh tìm hiểu địa hình, chuẩn bị tùy thời rời đội ngũ để bắt đầu tiến hành điều tra, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đi phía sau bên phải mình. Ánh mắt đối phương cũng nhìn về phía Ngụy Lam, lập tức vươn tay ra hiệu Ngụy Lam không nên lên tiếng.

Đây thật đúng là một diễn biến ngoài ý muốn, Ngụy Lam không ngờ tới Từ Tân cũng sẽ đi theo, cũng may Từ Tân là cháu trai của Từ Ngạn, tất nhiên sẽ đứng cùng một trận doanh với cậu, Ngụy Lam yên lòng thu hồi tầm mắt tiếp tục quan sát kết cấu kiến trúc của khu nhà máy dược phẩm CK.

Ngay khi sắp đến tòa nhà chính, Từ Tân đi ở phía sau đột nhiên bước nhanh hơn, nương theo bóng râm che khuất, kéo Ngụy Lam bước nhanh vào khe hở tối tắm của tòa nhà, "Đừng lên tiếng, đi theo tôi. ”

Xuyên qua khe hở dài và hẹp, đến hoa viên trang trí ở đầu kia của tòa nhà chính, ở đây có nhiều cây cối, hành lang trang trí được chạm khắc bằng gỗ đá có thể dùng làm vật che chắn rất tốt, Ngụy Lam bị Từ Tân kéo đến một góc không dễ thấy, rốt cục nhịn không được hỏi, "Sao anh cũng tới đây? Chú Từ bảo anh tới à? ”

"Nếu không có bản vẽ kết cấu xây dựng do nhà thầu cung cấp, anh định điều tra như thế nào?" Anh có biết camera ở đâu không? ”

Bị Từ Tân liên tiếp hỏi đến á khẩu không nói nên lời, Ngụy Lam cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Từ Tân, "Vậy thì nhờ anh, người anh em. ”

"Cái gì cũng không chuẩn bị mà cũng dám đến, anh đúng là lợi hại." Lời nói của Từ Tân không tính là trêu chọc, chỉ là đơn thuần cảm khái còn có một sinh vật ngoan cố như vậy tồn tại, rốt cục cũng tin tưởng lời Hàn Chiêu nói, có vài người, thật sự là dựa vào tâm tình 'thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng' mà có thể bình an sống đến bây giờ, mà giờ phút này hắn chính là cầu của Ngụy Lam. "Vừa rồi anh nói gì với bảo vệ mà lại kích động như vậy?”

* “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”, mọi chuyện đến tận cùng rồi cũng êm xuôi, nếu chưa ổn thì chắc chắn chưa phải tận cùng.

Ngụy Lam nghiêm túc lật xem bản vẽ kết cấu kiến trúc, dùng đầu ngón tay vẽ lộ tuyến ở trên, "Không có gì, tôi chỉ tán gẫu về văn hóa doanh nghiệp, quả nhiên thông tin lúc trước điều tra cũng bị động tay vào, mười năm trước chế dược CK đã được cải biên một lần, khi mới thành lập cũng chỉ là một xưởng thuốc nhỏ không có thực lực gì, dựa vào danh vọng và sức tuyên truyền của thị trưởng mà được thổi phồng một thời gian, nhưng không kiên trì được bao lâu, con trai thị trưởng không phải kinh doanh khối nguyên liệu, còn nháo ra một lần sự kiện thuốc giả, các nạn nhân đều đến nhà máy để gây rắc rối. ”

"Tôi nghe nói quả thực có một vụ bê bối thuốc giả, nhưng sau đó truyền thông đưa tin nhất trí thay đổi giọng điệu." Từ Tân cũng có chút ấn tượng đối với sự kiện lần đó, "Nói là thuốc không có vấn đề, là do bệnh nhân dị ứng với thuốc. ”

"Uống thuốc mà dẫn đến tử vong, cũng có nguyên nhân do thể chất của bệnh nhân yếu, nhưng sau đó nhận được rất nhiều khiếu nại của bệnh nhân, sau khi thuyết phục thuốc có phản ứng bất lợi, loại thuốc kia bị ngừng sản xuất và xuống giá là điều không thể tránh khỏi, mặc dù dự việc đã được thị trưởng đè xuống, nhưng danh tiếng của chế dược CK cũng không được tốt, bọn họ cần thay đổi phong cách, cho nên hơn nửa năm sau tiếp nhận điều kiện do nhà đầu tư đưa ra. Pháp nhân không thay đổi, nhưng vốn chủ sở hữu đã thay đổi, nhà đầu tư kia lấy giá thấp mua lại 70% cổ phần của chế dược CK, còn 30% không biết ở trong tay ai, mượn cơ hội đổi chủ này, chế dược CK lại sống lại, còn mạnh hơn trước rất nhiều. ”

"Khó trách sau đó đột nhiên có tiền, tám năm trước nhà họ Từ đã ký hợp đồng công trình xây dựng lại chế dược CK. ”

Ngụy Lam gật gật đầu, trả lại bản đồ kết cấu kiến trúc cho Từ Tân, "Đi thôi, đã qua thời gian thay ca, sẽ không có nhân viên tùy ý đi lại. ”

"Anh không nhìn bản đồ sao? ”

"Tôi đã nhớ rồi ”

Ba chín ngày gió đêm thổi khiến người ta chảy nước mũi nước mắt, ngay cả nước mũi Ngụy Lam cũng không dám hít vào, rón rén đến gần chân tường khu nhà phụ. Bố cục của tòa nhà chính đều là những căn phòng nhỏ, thường được sử dụng trong văn phòng hành chính, khu nhà phụ tầng lâu không cao, nhưng chiếm diện tích rất lớn, phòng cũng phần lớn là loại dài mở cửa nhiều, tám phần là xưởng sản xuất, không khó đoán, nhà kho hẳn cũng sẽ ở trong tòa nhà phụ này.

Nhưng bản vẽ mà Từ Tân cung cấp chỉ có thể nhìn ra được địa hình kết cấu kiến trúc, lại không nói phòng nào dùng để làm cái gì, việc nhà thầu cần làm là xây dựng lại nhà cửa, về phần khách hàng muốn cải tạo sử dụng như thế nào, vậy thì khó nói.

"Anh định vào như thế nào?" Từ Tân nhỏ giọng hỏi, muốn vào tòa nhà này, đối với hắn mà nói cũng không khó khăn, nhưng bây giờ là trò chơi thăm dò, xâm nhập quá dễ dàng sẽ không vui.

Ngụy Lam từ góc tường âm u thò đầu ra, nhìn trộm cửa chính đèn đuốc sáng trưng, nơi đó khẳng định không thể vào được, không chỉ có người gác cổng trong phòng bảo vệ nhìn, còn có camera quẹt mặt phía trên cửa lớn cũng không cách nào tránh được. Phía sau cách đó không xa có một cửa sau, đáng tiếc bên cạnh cửa chống trộm kim loại nặng nề có một bảng điều khiển khóa mật mã điện tử, ở đây cũng không được.

Tiếng nước chảy truyền đến từ đường ống truyền, Ngụy Lam theo tiếng nước nhìn qua, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy bên cạnh ống thoát nước vững vàng cố định trên tường, có một cửa sổ hơi mở ra một khe hở, nhưng cửa sổ này ở lầu hai, nhà máy cao hơn tòa nhà dân cư rất nhiều, tầng hai ở đây cao bằng tầng ba của tòa nhà dân cư.

Ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, Ngụy Lam nuốt nước miếng, cười hỏi, "Trèo lên thì thế nào? ”

"Không có ý kiến. ”

Đồng phục của đội thi công được trang bị thắt lưng cao su và giày cao su chống thấm nước, giống như vũ khí leo núi trời cho, Ngụy Lam không khỏi nghi ngờ đây là Từ Tân cố ý sắp xếp, nhưng cậu trả lời của Từ Tân khiến cậu hiểu rằng mình đã tự mình đa tình, thắt lưng và giày chỉ là tiêu chuẩn của đội công trình mà thôi.

Đế giày cao su mềm không phát ra âm thnah khi giẫm lên gạch, trong tòa nhà bị mất điện chìm trong bóng tối, chỉ có thể mượn ánh trăng ngoài cửa sổ mới miễn cưỡng nhìn thấy mọi vật xung quanh. Xưởng sản xuất không đóng cửa, máy móc ngừng hoạt động, thuốc bán thành phẩm đang trong quá trình đóng gói được sắp xếp gọn gàng trên băng chuyển.

Ngụy Lam có chút mất hứng đem hộp thuốc rỗng đặt trở về chỗ cũ, "Chỉ là thuốc cảm bình thường thôi sao? Tôi nghĩ rằng tôi có thể đi thẳng đến chỗ sản xuất chứ." Liên tục kiểm tra mấy thiết bị, sản xuất đều là cùng một loại thuốc cảm, "Nếu anh bị cảm có thể uống cái này, hiệu quả không tệ, tôi uống hai ngày là khỏi. ”

"Gia súc..." Từ Tân từ trong kẽ răng phun ra hai chữ, xoay người đi ra ngoài. Hắn thật sự không biết đại não của Ngụy Lam rốt cuộc được cấu tạo từ gì, đây là tình huống gì? Còn có thể nói chuyện phiếm, đề tài còn không liên quan đến hành động.

"Nghe nói hai ngày nữa trời sẽ có tuyết rơi, phải cẩn thận một chút đừng để bị cảm lạnh. ”

Lần này Từ Tân một chữ cũng không muốn nói, hắn sẽ không bị cảm, nhưng bây giờ hắn rất tức giận, hận không thể lập tức cho Ngụy Lam hai cái tát để đánh tỉnh cậu, nhìn xem đây rốt cuộc là chỗ nào.

Hành lang dài tối tăm, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, Ngụy Lam thỉnh thoảng nhìn bóng người mơ hồ chiếu trên cửa sổ, cảm giác khẩn trương càng ngày càng mãnh liệt.

Khó trách phim kinh dị thích quay ở hành lang, không khí như này thật sự dễ khiến người ta sinh ra cảm giác bất an, sợ đột nhiên có thứ gì đó xuất hiện.

Chương kế tiếp