Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 50 Chặn đường
So với hai phòng trước đó, xưởng sản xuất thứ ba có quy mô nhỏ hơn một chút, điều này được phản ánh trong bản vẽ kết cấu xây dựng. Bởi vì bên cạnh là cầu thang, nên diện tích ở đây bị thu hẹp.

Ngụy Lam lướt qua máy móc, nhìn đông nhìn tây, ngay cả thùng rác trong góc tường cũng không buông tha, "Thuốc sản xuất ở bên này so với hai gian kia có giá trị hơn, thuốc kháng sinh này là thuốc kê đơn, chỉ thấy ở trong bệnh viện, giá bán tương đối cao. ”

"Tại sao anh lại quan tâm đến những loại thuốc này?" Từ Tân không khách khí, hắn tiện tay lấy từ trong hộp thuốc chưa đóng hộp cầm một nắm hạt thuốc nhét vào trong túi, "Mất điện thật thuận tiện, không cần lo lắng bị camera trong tòa nhà quay được. ”

"Tôi vốn tới để tìm thuốc." Sau khi nhìn hết một vòng, thấy không phải mục tiêu cậu muốn tìm, Ngụy Lam khó nén thất vọng, "Cậu lấy nhiều kháng sinh như vậy để làm gì?”

"Hữu ích hơn nhiều so với thuốc cảm lạnh. ”

"Tôi bảo anh mua, nhưng không bảo anh trộm. ”

Từ Tân không quá để ý bĩu môi, "Anh có phải bị ngốc hay không? Chờ anh tra ra nhược điểm của chế dược CK, thuốc này cũng ngừng sản xuất, tôi biết đi đâu mua? ”

"Hả? Cũng có lý, anh lấy nhiều hơn một chút đi." Vừa mới xoay người đi một bước, đã bị kéo cổ áo tiếp tục đi về phía trước, dưới chân Ngụy Lam lảo đảo suýt nữa té ngã, "Buông tay ra, dọa chết tôi.”

Cuối hành lang có một sự khác thường, bên trái là cầu thang, bên phải là một hành lang sâu khác, đoạn hành lang này không còn cửa sổ, chìm vào bóng tối vô tận. Ngụy Lam hơi cân nhắc, quyết định rẽ phải, đi điều tra từng tầng sẽ tốt hơn, biết Từ Tân không có ý định ra chủ ý, cậu cũng không hỏi nữa, theo lộ tuyến cậu thích không chút lo lắng tiến hành tìm kiếm.

Dưới đường ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại di động, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng dòng chữ trên bảng tên - phòng vật tư tiêu hao. Ngụy Lam khẽ xoay tay nắm cửa, nhưng ư không chuyển động, cửa đã được khóa lại. Cậu lấy trong đồng phục một sợi dây thép đã chuẩn bị sẵn, thuần thục vặn khóa cửa, một tiếng rắc khẽ vang lên, cửa mở ra, Ngụy Lam thản nhiên bước vào, không có chút cảm giác mình làm sai điều gì.

Trên kệ chất đầy hộp thuốc nhiều màu sắc, tất cả đều là hàng mới chưa gấp lại thành hình, Ngụy Lam giơ điện thoại lên tìm từng tầng từng tầng một, cậu không dám xác định hộp thuốc màu trắng đơn giản có chút thô ráp kia có được xuất hiện ở chỗ này hay không. So với động tác rón rén của cậu, Từ Tân ở một bên cũng không nhẹ nhàng như vậy, động tác lục lọi khiến túi nhựa phát ra tiếng lạch cạch.

"Suỵt, đừng nhúc nhích!" Ngụy Lam đè tay Từ Tân ngăn cản động tác của đối phương, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân sột soạt, từ xa đến gần. Làm thế nào lại có người xuất hiện ở đây? Không phải tất cả các nhân viên đã rời đi rồi sao? Chẳng lẽ là bảo vệ đến tuần tra, chuyên nghiệp như vậy làm gì.

Vội vàng quan sát bố cục trong phòng, trong lòng Ngụy Lam thầm kêu không xong, trong phòng trừ mấy cái kệ hàng ra thì không có chỗ nào có thể trốn được, bây giờ chạy ra ngoài đã muộn, không biết đóng cửa có thể tránh được một kiếp hay không, thật sự là quá sơ suất, thế mà cậu lại quên đóng cửa lại.

Nghĩ đến đây, Ngụy Lam lập tức tới gần cánh cửa hơi hé mở, đang muốn đưa tay đóng lại, thì ánh đèn pin chiếu qua khe cửa, cửa mở đã bị phát hiện, bây giờ đi đóng sẽ khiến người khác sinh nghi.

Trong bộ đàm truyền ra âm thanh, xem ra là bảo vệ tuần tra. Ngụy Lam và Từ Tân đứng sát vách tường phía sau cửa, theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, trái tim cũng nhảy đến cổ họng, xem ra không thể không dùng thủ đoạn cực đoan, cùng lắm thì đánh ngất bảo vệ khóa ở chỗ này, chỉ sợ các nhân viên bảo vệ khác phát hiện ra đồng nghiệp không thấy đâu thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng phiền toái, lỡ như tòa nhà bị phong tỏa, bọn họ hoàn toàn không thể chạy thoát.

Cậu nên làm gì đây, làm gì để không bị phát hiện ...

Ngay khi tiếng bước chân truyền đến từ bên kia cửa, ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào khe cửa, Từ Tân đột nhiên mở đèn pin của mình ra, đồng thời cầm tay nắm cửa, theo động tác đẩy cửa của bảo vệ kéo cửa vào trong một chút, phát ra một tiếng kinh hô "Ai ui".

"Anh là ai!" Bảo vệ bị dọa đến mức hét lên, trong tòa nhà yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một người, đổi lại là ai sẽ hoảng sợ, đợi sau khi thấy rõ trang phục của đối phương, anh ta mới bày ra một dáng vẻ chính trực hỏi, "Anh là người của đội kỹ thuật? Anh làm gì ở đây? ”

Từ Tân vừa bước ra khỏi cửa đối mặt với bảo vệ, vừa trả lời, "Đồng nghiệp bên kia đã kiểm tra dây cáp chính của tòa nhà này không có vấn đề gì quá lớn, ngoại trừ có một số chỗ bị chuột gặm gây ra đoản mạch, nhưng dây cáp ở tầng hai bên này không có phản ứng bật điện, tôi lên tìm khu vực hỏng hóc. ”

Bảo vệ bán tín bán nghi, nhưng vẫn theo động tác của Từ Tân lui ra ngoài cửa, "Vậy anh tìm được chưa? ”

"Còn chưa." Từ Tân cầm đèn pin lên, làm bộ lấy ra một quyển sổ ghi lại mấy tên phòng ở trên, "Tại sao lại đột nhiên cúp điện vào lúc này? Nếu như là ban ngày còn dễ sửa, ban đêm trời tối đen, muốn tìm công tắc điện cũng khó. ”

"Còn không phải sao, chúng tôi cũng sợ, đột nhiên lại tối đen, dây chuyền sản xuất toàn bộ đều ngừng hoạt động, những các tòa nhà khác không có việc gì, chỉ có tòa nhà này bị cắt điện. "Bảo vệ theo đề tài mà Từ Tân cố ý chuyển sang sự cảnh giác cũng lập tức biến mất, thân thiết nói chuyện với Từ Tân, "Nghề này của các anh cũng không dễ dàng, nửa đêm bị hỏng hóc cần sửa chữa lại phải chạy ra ngoài tăng ca. ”

"Trách nhiệm công việc, không có cách nào." Từ Tân đi ra từ phòng vật tư tiêu hao, không dấu vết chặn bảo vệ ở bên ngoài, "Tầng này có chỗ nào tập trung tiêu hao điện năng lớn hơn nữa không? Tôi nghi ngờ có rò rỉ điện ở đằng kia. ”

Bảo vệ nhiệt tình trả lời, "Có, bên kia có hai phòng thí nghiệm, có rất nhiều máy móc tiêu hao năng lượng lớn, nói không chừng vấn đề nằm ở bên đó, anh không có chìa khóa thì không vào được, tôi dẫn anh qua đó." Nói xong liền đi về một hướng khác, còn không quên quay đầu dặn dò Từ Tân phía sau, "Giúp tôi đóng cửa lại, không biết là người nào không có đầu óc tan tầm mà không khóa cửa. ”

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Ngụy Lam thở ra một hơi thật dài, bất tri bất giác nín thở cả buổi, cậu căng thẳng đến mức quên cả thở, bây giờ cuối cùng cậu cũng có thể hít một hơi thật thoải mái. Chờ khi tiếng bước chân xa đến mức không nghe thấy, Ngụy Lam không kiêng nể gì lục lọi trong phòng, hầu như tất cả các thùng carton đều bị cậu lật qua lật lại, nhưng lại không phát hiện cái hộp giấy trắng đơn sơ kia, chẳng lẽ không ở chỗ này?

Nhẹ nhàng mở cửa, xác nhận gần đó không có ai, Ngụy Lam nhanh chóng lắc mình rời đi, tiếp tục mò mẫm vào sâu trong hành lang, một cánh cửa gỗ bị khóa chặt bị cậu cạy mở, một chút phát hiện thú vị cũng không có.

Nhưng Ngụy Lam không biết uể oải là gì, khi cậu lục soát căn phòng cuối cùng trong hành lang, đang định đến tầng khác thăm dò, cảm giác bất hòa mãnh liệt lại tràn vào trong đầu.

Phòng tư liệu này hình như không thích hợp lắm, trong trí nhớ, trong bản vẽ kết cấu kiến trúc, gian phòng cuối hành lang là một không gian hình chữ nhật rất rộng rãi, nhưng nơi trước mắt chật ních tủ hồ sơ. Ngụy Lam đứng ở giữa phòng nhìn quanh bốn phía, hận không thể nhìn ra sơ hở gì đó.

Có thể có một cánh cửa bí mật như trong phim hay không? Ngón tay lơ lửng trên không trung, cậu do dự một chút vẫn không dám gõ xuống, âm thanh rất dễ bị phát hiện, lỡ như bảo vệ đến đây thì không ổn. Cậu từ bỏ việc gõ xuống, Ngụy Lam nằm sấp trên vách tường tiến hành sờ soạng bức tường.

Chẳng lẽ cậu đoán sai? Vách tường trơn bóng bằng phẳng, một khe hở cũng không có.

Chẳng lẽ, không phải tiến vào không gian bí mật ở đây? Nhớ lại bản đồ kết cấu, Ngụy Lam nhớ lại từng chỗ cậu đã đi qua, đột nhiên nhớ tới còn có một chỗ cậu chưa từng đi vào, đó chính là gian phòng tạp vật ngoài cửa kia.

Khi cậu đi ngang qua căn phòng tạp vật, căn phòng đó mở cửa, bên trong chất đầy cây lau nhà và xô nước, tư duy quán tính dẫn dắt cậu tìm kiếm căn phòng bị khóa chặt, chỗ mở rộng kia thì bỏ qua.

Sự thật chứng minh, suy đoán của Ngụy Lam là chính xác, trong góc tạp vật còn có một cánh cửa sắt, không đi vào thì sẽ không nhìn thấy, thật sự là một thủ thuật che mắt không tồi. Cửa sắt cũng không phải là cửa chống trộm, mặc dù cạy khóa tốn nhiều thời gian, nhưng tốt xấu gì cũng mở được, Ngụy Lam cẩn thận mở cửa, vẫn khó tránh khỏi phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ.

Vừa bước vào cửa, một mùi hương khó ngửi xộc thẳng vào mũi, khiến Ngụy Lam choáng váng muốn nôn, chật vật vịn vách tường, kéo vạt áo che miệng mũi, một lúc sau cậu mới dám tiếp tục di chuyển.

Mùi vị này quá ghê tởm, nhưng lại rất quen thuộc, rất giống với mùi thơm tỏa ra từ thi thể của Hách Lâm, nhưng nồng hơn rất nhiều. Xoa xoa đôi mắt chua xót, đợi đến khi thấy rõ bài trí trong phòng, thì các tế bào toàn thân của Ngụy Lam đều đang sôi trào.

Cậu tìm thấy rồi! Hộp giấy màu trắng, những viên thuốc màu trắng được niêm phong độc lập được bọc kín bằng nhựa và một máy móc nhỏ được đặt ở góc phòng, trên băng chuyền rải rác thuốc đang được sản xuất. Phải, chính là nó! Ngụy Lam ngửi mùi tanh nhàn nhạt tỏa ra từ thuốc, lấy ra chiếc máy ảnh mini điên cuồng chụp lại tất cả mọi thứ trong phòng.

Nhiệt độ bảo quản không được cao hơn 47 độ C và nhiệt độ ổn định tốt nhất là giữa 2 đến 6 độ C. Thì ra thứ này sợ nhiệt độ cao sao? Tài liệu liên quan đến thuốc nằm trên mặt bàn, từng trang được chụp vào trong ống kính, Ngụy Lam hài lòng thu thập chứng cứ. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, ở đây chỉ có thể tìm thấy dây chuyền sản xuất thuốc viên, còn thuốc tiêm ở đâu? Cậu e là ở đây còn tồn tại những phòng thí nghiệm bí mật khác.

Đột nhiên, có tiếng ma sát kim loại chói tai ma sát với sàn nhà truyền đến, giống như tiếng của một cánh cửa bị khóa được mở ra. Cách mặt đất dày như này mà có thể nghe được rõ ràng như vậy, có thể thấy được đó là một cánh cửa khổng lồ, hơn nữa, cánh cửa kia không cần dùng điện!

Ở đấy sẽ là nơi như thế nào đây? Ngụy Lam đi ra khỏi mật thất, yên lặng đi xuống cầu thang, nấp ở trong cầu thang chăm chú lắng nghe, bên ngoài hành lang có tiếng người nói chuyện ồn ào, còn có tiếng xe đẩy kim loại. Từ lúc nào mà có nhiều người như vậy? Những người này mặc quần áo bông dày màu xanh đậm, đeo khẩu trang dày và găng tay cao su che phủ toàn bộ các bộ phần lộ ra ngoài.

Trên xe đẩy chất đống rất nhiều bọc hình chữ nhật khổng lồ, đó là những thứ Ngụy Lam không thể quen thuộc hơn - túi xác. Những người này đang vận chuyển xác chết sao? Mùi hương kỳ lạ trong không khí đã chứng thực suy nghĩ của cậu, trong những chiếc túi này không chỉ có xác chết, mà còn chưa xác chết của những sự kiện quỷ dị kia, cảm giác hưng phấn vô hạn khi tiếp cận được sự thật khiến Ngụy Lam không ngừng run rẩy.

"Đổ đổ, cẩn thận!" Tiếng hét kinh hãi truyền đến từ ngoài cầu thang.

Túi đựng xác chết ào ào rơi xuống đất, một xác chết không đỡ kịp hơn phân nửa rơi xuống bên trong cầu thang, trong lúc kéo, xác chết trượt ra từ trong túi đựng thi thể, đối mặt với Ngụy Lam đang ngồi xổm ở góc tường.

Ngụy Lam khiếp sợ mở to hai mắt, sững sờ nhìn chằm chằm thi thể trước mắt, đây không phải là ai khác, mà chính là Hoàng phu nhân mới gặp lần trước! Bà ấy chết rồi sao?

Đánh giá số lượng thi thể ở đây với những gì được ghi lại trong danh sách thì có lẽ đó chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, còn có rất nhiều người chết mà không hề hay biết. Nhưng tại sao họ không được gửi về gia đình của họ mà lại gửi đến đây? Ở cuối hành lang u ám, nơi có một cánh cổng thật lớn, chính là nơi những thi thể này thuộc về.

Ngụy Lam lần mò máy ảnh giấu trong tay áo, cơ bắp căng thẳng đến đau nhức. Ngay tối nay, cậu muốn đem toàn bộ bộ mặt thật của chế dược CK vạch trần cho toàn thế giới biết! Cậu khẩn trương chìm vào trong sự vui sướng, hoàn toàn không phát hiện ra tiếng bước chân vang vọng giữa cầu thang, bậc một lại một bậc, từ trên xuống dưới.

"Thợ sửa mạch điện có thể ngồi đây lười biếng sao? ”

Chương kế tiếp