Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 53 Trở về
Bóng dáng quen thuộc ngã xuống tấm thảm dày mềm mại, chỉ phát ra một tiếng trầm đục, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không đeo kính bị nhuộm đầy máu đỏ tươi.

Sao điều này có thể xảy ra! Làm thế nào anh ta có thể dễ dàng làm tổn thương những người thân thiết có ràng buộc sâu sắc? Phản bội hay bán đứng cũng được, Ngụy Lam hận không nổi, trong lòng không thể sinh ra một chút hận ý nào, chỉ có thương cảm vô tận.

Bao nhiêu năm qua, mỗi một hiện trường vụ án, đều có bóng dáng gầy yếu mang theo hộp công cụ, tồn tại bên cạnh cậu một cách tự nhiên, sao có thể cứ như vậy mà biến mất được!

Những giọt nước mắt to tràn ra từ hốc mắt chua xót, cậu rất muốn đứng lên, muốn chạy tới bên cạnh hắn bảo hắn không được ngủ, vụ án còn chưa kết thúc, không thể nằm ở nơi đây lười biếng! Môi cắn ra máu khiến khoang miệng tràn ngập mùi rỉ sét, đây là mùi vị của máu sao? Tiểu Duy nhất định cũng chán ghét mùi vị này, cho nên mới nhổ chúng ra sao?

Ông trời rốt cuộc muốn trêu đùa cậu bao nhiêu nữa mới vừa lòng, bao nhiêu người thân thiết lần lượt rời bỏ cậu, còn muốn cướp đi bao nhiêu nữa mới chịu bỏ qua? Tại sao không để bản thân cậu tự giải thoát một lần cho xong và ngừng làm tổ thương những người xung quanh cậu.

Đầy suy nghĩ, Ngụy Lam lau đi nước mắt trên sống mũi, bảo mấy người đàn ông cao lớn đang canh giữ ngoài cửa đưa thi thể Lữ Duy ra ngoài ném vào trong rừng, Chu Vũ Bân tươi cười trở lại bên cạnh Ngụy Lam, dường như tất cả sự tàn nhẫn vừa rồi đều không liên quan đến anh ta. "Cậu đau lòng sao? ”

Lưỡi dao lạnh như băng miêu tả trên da thịt, như đang tìm kiếm vị trí của nội tạng, "Lúc vị hôn thê bị hại chết, trái tim tôi cũng đau đớn như vậy, tôi cũng dùng ánh mắt giống như bây giờ cậu nhìn tôi trừng mắt nhìn những kẻ sát nhân đó, còn có đồng lõa của bọn họ, đáng tiếc bọn họ vẫn được phán quyết vô tội, sống cuộc sống thoải mái của mình. ”

"Cậu đã điều tra nhiều chuyện liên quan đến chế dược CK như vậy, lại không tra được nhà đầu tư thực sự, có phải cũng nên nghi ngờ thị trưởng đúng không? Dù sao đó cũng là sản nghiệp của con trai thị trưởng, cậu cũng nhận được sự bảo vệ của cấp trên đúng không? Không thể xin được lệnh khám xét dược phẩm CK. ”

Ngụy Lam mím môi không trả lời, sững sờ nhìn chằm chằm từng mảng máu trên thảm, trái tim co quắt đến phát đau.

Cậu rất rõ ràng, Chu Vũ Bân nói không sai, cậu đã sớm nghi ngờ thị trưởng từ đã gây khó dễ, nên mới lựa chọn phương pháp nguy hiểm như vậy, nhưng cậu không nghĩ ra thị trưởng làm như vậy là vì lý do gì, có nhược điểm bị người ta nắm trong tay đó là tất nhiên, nhưng danh tính của chủ đầu tư có gì mờ ám sao?

Chu Vũ Bân cười nhìn biểu cảm biến hóa trên mặt Ngụy Lam, người này thật đúng là rất sinh động, khác với anh ta, hoặc là tất cả mọi người quen biết bên cạnh anh ta, cậu rực rỡ chói mắt như vậy, có thể hợp tình hợp lý sinh tồn dưới ánh mặt trời rực rỡ, anh ta thật sự rất muốn cho khuôn mặt sinh động này không thể biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, mãi mãi chôn vùi sự rực rỡ này ở nơi tối tăm u ám không thấy mặt trời, những thứ tốt đẹp luôn dụ dỗ mọi người đến phá hủy.

Gặp nhau trong quán bar hoàn toàn là ngoài ý muốn, một mặt là vì anh ta đã chạy trốn ra nước ngoài lâu như vậy, đột nhiên gặp bạn cũ khó tránh khỏi có chút để ý, mặt khác, anh ta đơn thuần là muốn thăm dò xem đối phương có thể nhận ra mình hay không, ngày đó, anh ta cũng không có nảy sinh chút sát ý nào, dù sao cũng đã bị tiêm thuốc, sớm muộn gì cũng sẽ chết, không cần anh ta tự mình ra tay, cho nên anh ta mặc cho Ngụy Lam rời đi.

Khi biết Ngụy Lam chuẩn bị đột nhập vào chế dược Ck vào ban đêm, Chu Vũ Bân không thể phủ nhận có một chút hối hận vì lòng nhân từ lúc trước, đây chính là một viên □□, anh ta không rõ lúc trước Ngụy Lam nằm vùng lẻn vào câu lạc bộ đã thu được bao nhiêu manh mối và chứng cớ.

Lúc này đây, anh ta tuyệt đối sẽ không để trên đời tồn tại thêm sự uy hiếp nào, cho nên... Lữ Duy phải chết, quân cờ sẽ dao động, tất sẽ có ngày xuất quân chống lại tướng quân.

"Tôi chính là nhà đầu tư mà cậu muốn tìm." Lưỡi dao sắc bén cứa nhẹ vào làn da, máu đỏ thẫm chảy ra, dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng rực rỡ, "Tôi vốn chỉ là một giáo viên trung học bình thường, mặc dù tiền bồi thường tử vong và phí bịt miệng cho vị hôn thê của tôi khá nhiều, nhưng cũng không nhiều đến mức có thể thu mua 70% cổ phần của chế dược CK. Nhưng họ đã bán nó cho tôi. Cậu có biết tại sao không? ”

"Nói." Ngụy Lam hơi nhíu mày, đau đớn ở bụng khiến trán cậu toát ra chút mồ hôi lạnh, cậu không dám cam đoan trạng thái tinh thần không bình thường của Chu Vũ Bân, có thể đột nhiên đâm xuống một đao hay không.

Cơ thể miễn cưỡng có thể động đậy, nhưng còn lâu mới đủ, lực lượng cơ bắp còn chưa khôi phục, cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ, tay chân cũng bị trói buộc, tình huống nhìn thế nào cũng rất không tốt.

Cậu muốn sống sót rời khỏi nơi này, nhất định phải sống sót rời đi, đây không phải chỉ là vì bản thân cậu, cậu còn muốn tìm được thi thể Lữ Duy, mang theo Lữ Duy cùng nhau rời khỏi nơi đáng ghét này, tuyệt đối không thể buông tha.

"Bởi vì bọn họ e ngại, bản thân sự tồn tại của tôi chính là đạo cụ tốt nhất luôn nhắc nhở bọn họ từng phạm tội, sợ hãi sinh lòng nghi ngờ, nghi ngờ sinh ác quỷ, tôi thề cho dù có bỏ cái mạng này, tôi cũng phải để bọn họ gặp báo ứng. Cho nên bọn họ dùng chế dược CK đã đi đến suy bại đổi lấy địa vị quyền thế của mình. Đó là một khoản phí bịt miệng tuyệt vời, phải không? Có thể nói là chính xác đó là những gì tôi muốn, so với các vụ kiện không nhìn thấy hy vọng, tôi càng thích dùng đao do kẻ thù cung cấp để tự tay giết chết những tên khốn đó. ”

"Kế hoạch của tôi vừa mới thành hình, mọi thứ đã sẵn sàng chỉ trừ điều kiện quan trọng cuối cùng, thì người kia xuất hiện, hắn trợ giúp tôi, tôi không thể nói cho cậu biết hắn là ai, hắn cho tôi đủ lợi thế để đổi lấy cơ hội báo thù, cho nên tôi cam tâm tình nguyện bị hắn lợi dụng." Đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào da thịt ấm áp, Chu Vũ Bân có chút lưu luyến sờ soạng: "Cái bàn này, tôi cố ý giữ lại cho đến khi cậu hiện tại, chuyện ngày đó cậu còn nhớ rõ bao nhiêu? Bị phản bội có bị đả kích lớn như vậy không? Ngày đó cũng vậy, hôm nay cũng vậy, biểu cảm tuyệt vọng thật đúng là vui mắt. ”

Tuyệt vọng? Ngụy Lam không biết biểu cảm trên mặt mình như thế nào, trong đầu cậu chỉ đang suy nghĩ phải chạy trốn như thế nào mà thôi.

Đột nhiên mắt cá chân bị nắm lấy, cả người bị kéo từ trên bàn kéo xuống đất, không có hai tay để bảo vệ mình, Ngụy Lam bị ném mạnh đến nỗi dường như lục phủ ngũ tạng dường như đều dời vị trí. Mùi máu tươi nồng nặc tràn vào khoang mũi, một bên mặt ướt lạnh, là vết máu kia sao? Thì ra là nhanh lạnh nhanh như vậy.

Cậu thực sự rất muốn Chu Vũ Bân kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt, lải nhải nửa ngày không biết anh ta muốn làm gì, kiên nhẫn của cậu cũng sắp cạn kiệt.

Nghĩ lại, cậu nuốt lại lời khiêu khích suýt nữa thốt ra nuốt vào trong bụng, nếu cậu thật sự chết ở nơi này, chân tướng có thể bị phơi bày cũng coi như đáng giá, nếu không thể đưa tên điên này ra công lý, chẳng phải cậu chết quá oan?

Hơn nữa, dường như còn có rất nhiều chi tiết bị bỏ sót, người trợ giúp mà Chu Vũ Bân đề cập tới là ai? Người đàn ông đó có phải là người đứng sau tất cả những điều này không? Không bắt hết tất cả cá thối và tôm thối vào một lưới thì làm sao cậu có thể cam tâm nhắm mắt!

"A!" Tiếng kêu đau ngậm trong cổ họng không chịu phát ra, tóc bị nắm lấy, Ngụy Lam đau đến mức nhíu chặt mày. Nắm đấm và bàn chân nặng nề rơi vào trên người cậu, cậu cố gắng cuộn mình hết mức để cơ quan nội tạng không bị chấn thương nghiêm trọng.

Có lẽ là vì mệt mỏi, đơn phương đánh đập cũng từ từ ngừng lại: "Cậu đánh tôi lúc ở cầu thang rất đau, đây là trả lại cho cậu, cậu có vui không?" Chu Vũ Bân đứng lên chỉnh lại quần áo, thở hổn hển trừng mắt nhìn Ngụy Lam đang cuộn mình trên mặt đất. Nói thật, lúc ở cầu thang khiến anh ta rất tức giận, anh ta chẳng qua chỉ là một giáo viên, chưa từng đánh nhau, cận thân đánh tay đôi anh ta chắc chắn không phải là đối thủ của Ngụy Lam, mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng bị một kích giải quyết như vậy thật sự khiến anh ta khó chịu từ tận đáy lòng.

Cầm lấy cái hộp hình sách tinh xảo bên cạnh bàn nhẹ nhàng mở nó ra, lấy ra bình thủy tinh có hình dáng kỳ dị, con rắn chiếu rọi sống động như thật, chỉ là bình đã trống rỗng, bên trong bình thủy tinh không có thuốc trong suốt màu vàng nhạt: "Cậu đang muốn tìm thứ này à? Thật kỳ lạ tại sao nó không được tìm thấy trong xưởng sản xuất, phải không? ”

"Đây có phải là bằng chứng bị mất của chúng tôi không?" Ngụy Lam nhạy bén phát hiện cái hộp này rất khác thường, lúc trước sau khi thu giữ hộp kim tiêm này, vì phòng ngừa hộp bị tổn thương hoặc bị người khác tùy ý đụng chạm vào đồ vật bên trong, Ngụy Lam dùng màng mỏng bọc chặt lấy hộp lại, siết chặt vào trong khóa.

Bây giờ trong tay Chu Vũ Bân cầm hộp này, tuy bề ngoài không có màng mỏng bao bọc, nhưng những mảnh vỡ rơi sâu vào bên trong khóa bật ra.

"Không sai." Chu Vũ Bân thẳng thắn thừa nhận, "Hơn nữa là Tiểu Duy của các cậu giúp tôi trộm ra, đây đã là mũi tiêm cuối cùng, thứ này đã ngừng sản xuất từ lâu rồi.”

"Mũi cuối cùng? Tên cuối cùng trong danh sách là tôi, tôi không phải là nạn nhân cuối cùng sao?”

Chu Vũ Bân ngồi trở lại trên sô pha, hô hấp cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh ta duỗi chân đá Ngụy Lam ở bên cạnh, trên môi nhếch lên nụ cười trêu đùa, "Không hẳn, lúc đó cậu xuất hiện nằm ngoài kế hoạch của tôi, mãi đến khi bữa tiệc bắt đầu, tôi mới biết đến sự tồn tại của cậu, một mũi tiêm kia vốn dĩ tôi muốn tiêm trên người Lữ Duy, không nghĩ tới đột nhiên có người nói cho tôi biết chuyện của anh, nên tôi dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, để cậu thay cậu ta chết, thuận tiện...” Ngón tay ác ý cởi nút quần của Ngụy Lam ra, đầu ngón tay dọc theo rốn một đường đi xuống phía dưới, tỉ mỉ miêu tả trên bụng bằng phẳng.

"A! Ngụy Lam cảm thấy chất lỏng ấm áp từ vết thương trên bụng dưới truyền đến, chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra, cơn đau đớn làm tê liệt các giác quan, cậu không biết nhát đâm kia sâu bao nhiêu, có thể làm tổn thương nội tạng hay không, tình huống càng ngày càng tệ. Hai tay bị trói ngược sau lưng không ngừng giãy giụa, cổ tay đã rách da, sợi dây thừng vẫn không có dấu hiệu nới lỏng.

"Thuận tiện thăm dò một chút xem Tiếu Tử Hiền rốt cuộc đứng ở bên nào, tuy rằng là anh em tốt quen biết nhiều năm, nhưng dù sao hắn khoác lên mình bộ da kia, tôi cũng không dám hoàn toàn tin tưởng. Nhưng kết quả không làm tôi thất vọng, Tử Hiền đã cho ông chủ của tôi một màn trình diễn tuyệt vời." Chu Vũ Bân vỗ vỗ hai má ướt đẫm mồ hôi của Ngụy Lam, ngón tay vuốt ve lông mi vì đau đớn mà run rẩy của đối phương: "Không thể nhận ra, dáng vẻ thống khổ của cậu rất mê người. ”

Hít vào, thở ra, để cho cơ thể đau đớn sắp chết lặng khôi phục tri giác, Ngụy Lam bình tĩnh xoay người, để cho mình ở trong tư thế có lợi có thể phát huy sức lực.

Chờ quá lâu, cậu đã không có ý định tin tưởng kỳ tích sẽ xuất hiện, thuyền đến đầu cầu vậy mà cũng có lúc không thẳng được. Ngụy Lam ổn định tâm thần, cố gắng trấn định bản thân, cậu cần tiếp tục tranh thủ thời gian cho mình, chờ cơ bắp hoàn toàn khôi phục đến khi có thể nhảy lên, "Nếu anh từ nhiều năm trước đã bắt đầu mưu đồ báo thù, tại sao đến bây giờ vẫn chưa báo thành? ”

"Bởi vì kẻ thù không chỉ có một, cho nên nhất định phải thông thả, đương nhiên còn phải làm để không lưu lại dấu vết. ”

"Hành vi của anh đã liên quan đến rất nhiều người vô tội. ”

"Vô tội?" Giọng của Chu Vũ Bân đột nhiên cao lên, dường như cực kỳ bất mãn với những lời này của Ngụy Lam, "Cái gì là vô tội? Có bao nhiêu người vô tội? Mọi chuyện đều có nhân quả, cậu cũng giống như vậy, bị ai hại, lại hại ai, một báo trả một báo." Giống như nhớ lại hồi ức không vui, Chu Vũ Bân đột nhiên chuyển đề tài, thu hồi nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, "Không nói những thứ này, đã hơn nửa năm rồi phải không? Nội tạng của cậu cũng nên bắt đầu thối rữa." Con dao phẫu thuật được giơ lên cao, nhắm ngay vào ngực Ngụy Lam, nơi đó bởi vì hô hấp mà thường xuyên phập phồng.

Thịch thịch thịch

Gõ ba lần liên tiếp bằng lực vừa phải là cách gõ của lịch sự nhất.

Cửa gỗ đóng chặt bị mở ra, người đàn ông mặc âu phục giày da bước chân vững vàng đi vào, trong biểu cảm gặp quỷ của hai người trong phòng, người nọ từng bước từng cái dùng giọng nói trầm thấp mặt không chút thay đổi chào hỏi, "Đã lâu không gặp.”

Chương kế tiếp