Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 52 Phản bội
Tại sao cửa sổ đó lại mở? Phải! Tại sao?

Tại sao một tòa nhà được quản lý chặt chẽ lại dễ dàng để lại một cửa sổ chưa khóa trong bóng tối? Lại còn nằm bên cạnh ống thoát nước. Trong lòng lộp bộp một tiếng, trách cậu nóng lòng muốn thành công mà bỏ qua một vấn đề nghiêm trọng như vậy, Ngụy Lam dựng thẳng lỗ tai chờ Chu Vũ Bân nói.

"Tôi biết tối nay cậu sẽ tới, cho nên..." Chu Vũ Bân cười khẽ một tiếng, châm điếu thuốc ngậm trong miệng, "Bất kể là cửa sổ kia, hay là chọn hôm nay để đột nhập vào hàng nhập kho, đều là sắp xếp cho cậu. ”

Ha! Cố ý diễn một cảnh chờ cậu nhảy xuống hố sao? Nhưng Chu Vũ Bân làm sao biết đêm nay cậu sẽ vào nhà máy? Chẳng lẽ là mật báo nội gián đã trộm cắp vật chứng kia?

Nhưng hành động xông vào nhà kho cậu chỉ nói cho một mình Doãn Hàng, người khác biết việc này cũng chỉ có Hàn Chiêu và chú Thúc của Từ thị, mấy người này tuyệt đối không có khả năng mật báo, rốt cuộc sẽ là ai?

"Tôi thực sự không dám xác định cậu đang trốn ở đâu, cũng sợ tìm kiếm trên quy mô lớn sẽ đánh rắn động cỏ, cho nên tôi cho cậu đủ thời gian tự do hành động. Nhưng tôi tin chuyện hàng hóa được vận chuyển vào ban đêm chắc chắn sẽ khơi dậy sự tò mò của cậu, muốn dụ cậu ra ngoài dễ dàng như trở bàn tay. ”

Lời này thật khiến người ta khó chịu, nhưng Ngụy Lam thản nhiên tiếp nhận nội dung đối phương từng câu từng câu nói ra là thật, cậu làm việc hoàn toàn dựa vào tâm trạng, lòng hiếu kỳ quá lớn cũng đủ trở thành điểm yếu lớn nhất, bị kẻ thù khéo léo lợi dụng. Hôm nay thiệt thòi quá lớn, không biết cậu còn có thể sống sót trở về hay không, người ta nói đại nạn không chết tất có phúc, phúc ở đâu?

Không biết đã lái xe bao lâu, ven đường hoàn toàn không nghe thấy tiếng xe khác chạy qua, mùi không khí dần dần mang theo mùi bùn đất tươi mát nhưng hơi tanh, gió đêm lướt qua hai má càng thêm lạnh lẽo. Nơi này hẳn là một nơi rất trống trải, đây là muốn kéo cậu vào trong đất hoang chôn sống sao? Không đến mức thâm cừu đại hận như vậy chứ.

Xe rẽ hết đợt này đến đợt khác, Ngụy Lam vốn định dựa vào cảm giác ghi lại số lần và phương hướng xe rẽ, thế nhưng sau vài lần xe rẽ ngoặt trên phạm vi lớn, đầu óc cậu choáng váng đến mức sắp nôn ra, ngay cả trước sau trái phải cũng không phân biệt được.

Cửa xe được mở ra, không khí lạnh tràn vào trong khoang xe ấm áp, kích thích da nổi lên một lớp da gà. Ngụy Lam nhịn không được hơi run rẩy, vất vả lắm mới dùng lại được, sau khi phát hiện cơ thể cậu đã khôi phục chút tri giác, ngón tay cũng có thể hơi cong lại.

Ngụy Lam bị hai người đàn ông to lớn kéo cánh tay và mắt cá chân một cách thôi bạo như khiêng gia súc đi đường, mông mấy lần đụng vào mép cầu thang, đau đến mức thỉnh thoảng cậu lại phát ra tiếng ô ô. Bước chân dừng lại, cậu cảm thấy mình bị ném lên mặt phẳng cứng rắn, sau lưng đau đớn, nhưng một đường chân không chạm đất, cậu không cảm nhận được độ cao của mặt phẳng này cách mặt đất bao nhiêu.

Vải che mắt và băng dính trên miệng bị tháo ra, hai mắt bị bịt trong bóng tối trong thời gian giài nhất thời không thể thích ứng với ánh đèn chói mắt, Ngụy Lam tự bảo vệ mắt mình mà nheo mắt lại, để cậu có thể nhanh chóng tiếp nhận hoàn cảnh xung quanh, đợi đến khi có thể thấy rõ đèn chùm thủy tinh hoa lệ treo trên đỉnh đầu, trái tim Ngụy Lam lạnh đi một nửa.

"Cậu còn nhớ chỗ này không?" Giọng nói của Chu Vũ Bân truyền đến cách đó không xa, trong sảnh trống không không ngừng vang lại tiếng vọng, "Cậu hẳn là có trí nhớ rất sâu sắc đối với nơi này, tôi đoán bây giờ cậu nhất định rất muốn nhảy lên xé nát mặt tôi.”

Ngụy Lam khó khăn nghiêng đầu theo nơi truyền đến giọng nói, đột nhiên đồng tử màu nâu nhạt co rút lại, không dám tin nhìn mọi thứ trước mắt. Chiếc mặt nạ chú hề khắc sâu trong đầu rõ ràng lọt vào trong mắt, cùng với khí chất đầy cảm giác bất hòa khiến người ta khó chịu kia, khó trách lại thấy quen như thế, thì ra Chu Vũ Bân chính là chú hề trong trí nhớ, mặt nạ và giọng nói chồng chéo lên nhau, hồi ức thống khổ lại một lần nữa bị đánh thức.

Nhưng vào lúc này, đó cũng không tính là cái gì, điều khiến cậu khiếp sợ là một phát hiện khác.

Một bóng người gầy gò cúi đầu trầm mặc không nói, thẳng tắp đứng sau lưng Chu Vũ Bân, nếu không phải người kia vừa mới đưa tay nhận chiếc mặt nạ chú hề Chu Vũ Bân đưa qua, Ngụy Lam căn bản cũng không chú ý tới nơi đó còn có một người đang đứng, người kia nghiêng đầu, không muốn nhìn vào mắt Ngụy Lam, thái độ trốn tránh rất rõ ràng.

Lữ Duy!

Ngụy Lam há miệng, hai mắt đỏ hoe, dường như đè ép toàn bộ không khí trong lồng ngực, sau đó cậu mới khàn giọng hỏi ra nghi hoặc trong lòng, cậu không hiểu, "Vì sao? ”

Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây? Không phải câu trả lời đã rất rõ ràng rồi sao. Vậy tại sao lại phản bội? Chính Ngụy Lam cũng mơ hồ không biết cậu muốn hỏi cái gì, quá nhiều nghi hoặc chỉ có thể trút ra theo hai chữ khàn khàn.

Phát hiện ánh mắt của Ngụy Lam tập trung vào Lữ Duy phía sau mình, Chu Vũ Bân cười kéo Lữ Duy bảo hắn ngồi bên cạnh mình, vẻ mặt trào phúng nhìn về phía Ngụy Lam không thể động đậy, "Tôi quên giới thiệu với cậu, đây là Lữ Duy con nuôi của tôi, cậu hẳn là có quen biết. ”

Ánh mắt nghi hoặc chuyển về phía Chu Vũ Bân, Ngụy Lam không thể tin vào tai mình. Tại sao lại là con nuôi? Không phải ba mẹ Lữ Duy vẫn còn sao?

"Tôi từng là tình nguyện viên hỗ trợ giáo dục ở vùng núi xa xôi, từ mười mấy năm trước tôi đã biết Lữ Duy, cậu ấy có thể đỗ đạt thành công, có thể đi ra khỏi bức tường kia, có thể có được tất cả mọi thứ như ngày hôm nay, tất cả đều nhờ đến sự giúp đỡ của tôi.”

Mười mấy năm, rất nhiều tình cảm đã đủ để lên men biến vị, sự hồn nhiên đơn thuần ngày xưa còn có thể còn lại bao nhiêu? Ngụy Lam nhìn ra được nỗi đau ẩn nhẫn trong mắt Lữ Duy, trong cảm xúc áy náy và biết ơn lung lay bất định, "Đây là lợi dụng. ”

"Lợi dụng cái gì?" Có đủ lợi thế để dẫn dắt đối phương cam tâm tình nguyện để mình sử dụng, những lợi thế này, không phải ai cũng có thể trả được, lợi dụng là một loại ỷ lại, cần sự tin tưởng cơ bản nhất để chống đỡ." Chu Vũ Bân đứng dậy và đến gần Ngụy Lam, tháo dây thừng vướng víu ra, như trêu đùa con mồi, lần lượt cởi từng nút áo của Ngụy Lam ra, lớp quần áo nặng nề từng tầng bị lột ra, cho đến khi da thịt màu lúa mạch lộ ra trong không khí.

"Đương nhiên, ỷ lại cũng là một loại lợi dụng, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời để đổi lấy sự quan tâm mình muốn nhận được, giống như cách hắn đối xử với tiểu cảnh sát tên Doãn Hàng kia. Nếu như không có một chuỗi lợi dụng này, tôi cũng không dễ dàng bắt được cậu như vậy. ”

Dưới ánh đèn phản xạ ra một luồng ánh sánh lạnh, ở nơi Ngụy Lam không nhìn thấy, Lữ Duy hoảng sợ lao về phía Chu Vũ Bân đang đứng bên cạnh bàn, trong tay anh ta cầm một thanh đao phẫu thuật! "Đừng làm như vậy! Anh đã hứa với tôi là sẽ không làm hại anh ấy! ”

Chu Vũ Bân không kiên nhẫn đạp Lữ Duy ra, anh ta không nghĩ Lữ Duy không ngoan ngoãn đứng yên ở một bên mà muốn xông tới muốn cướp đoạt đao phẫu thuật của anh ta, ngọn lửa vô danh trong lòng đột nhiên bốc lên, "Cút đi. ”

Ánh sáng lạnh xẹt qua, cảm giác lạnh lẽo trong cổ họng khiến Lữ Duy không khỏi dừng bước, hắn mờ mịt cúi đầu, sờ lấy chất lỏng ấm áp phun ra từ trên cổ, chất lỏng kia càng lúc càng nhiều, cơ thể bắt đầu lạnh đến run rẩy, hắn muốn đưa tay trấn an Ngụy Lam đang ra sức giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng bàn tay hắn vươn ra quá bẩn, chất lỏng màu đỏ kia thật tanh và hôi thối.

Không thể... Không thể dùng bàn tay bẩn thỉu như vậy, chạm vào người thuần khiết như tờ giấy trắng kia, hắn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng càng có nhiều chất lỏng tanh hồng tràn ra từ khoang miệng, Lữ Duy nhìn Ngụy Lam bằng đôi mắt hạnh nhân đẫm lệ, yếu ớt lẩm bẩm.

"Xin... Lỗi"

Chương kế tiếp