Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 57 Mồi nhử
Quỷ chết đuối dọc theo vách đá và mặt đất từ từ bò về phía Ngụy Lam.

Mục tiêu lần này là cậu sao? Vẻ mặt nghiêm túc lúc trước bị quét sạch, trên mặt Ngụy Lam lại lộ ra ý cười không sợ hãi. Chỉ cần mục tiêu của những thứ kia không phải là người khác là tốt rồi, ít nhất không cần một lần nữa trơ mắt nhìn người bên cạnh bị thương, không cần một lần nữa đối mặt với sự bất lực của mình.

"Mục tiêu của chúng là tôi, chỉ cần biên độ cử động của tôi luôn lớn hơn mọi người, những thứ này sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của mọi người. Tôi sẽ cố gắng dẫn những thứ này sang bên trái, mọi người chuyển động nhẹ nhàng một chút, từ bên phải lẻn qua, sau khi kéo ra khoảng cách an toàn thì kéo két sắt chạy là được." Ngụy Lam nói xong, cất bước nghênh đón đám quỷ chết đuối "A, đừng quên két sắt quan trọng. ”

Lữ Duy kinh hoảng đuổi theo kéo Ngụy Lam lại "Không được! Quá nguy hiểm, chúng ta hãy nghĩ cách khác. ”

"Không sao, dù sao cho dù rời khỏi nơi này, tôi cũng không sống được bao lâu, chết ở đâu cũng giống nhau, chỉ cần nhớ đến lúc đó trở lại giúp tôi mang thi thể về là được." Ngụy lam bước từng tới gần những thứ kia, ý cười trên khóe môi Ngụy Lam không hề giảm chút nào. Cậu không sợ chết, chỉ sợ chết không có ý nghĩa gì, nếu đây là sự sắp xếp của số phận, cậu sẵn sàng thực hiện, chỉ cần... Những người bên cạnh cậu bình an vô sự, cậu sẵn sàng cảm ơn Thiên Chúa vì điều này.

Một trận gió lướt qua bên người, một thân ảnh lao tới, lúc Ngụy Lam phục hồi tinh thần, phát hiện Tiếu Tử Hiền đã lao vào vòng vây của quỷ chết đuối, bởi vì động tác quá lớn mà toàn bộ lực chú ý của đấm quỷ chết đuối đều tập trung vào trên người Tiếu Tử Hiền "Này, anh đừng cướp danh tiếng của tôi! ”

"Với tình trạng cơ thể của em, kéo dài được năm phút em sẽ chảy máu đến chết rồi" Tiếu Tử Hiền không quay đầu lại nhấc chân lên, một cước giẫm nát cái đầu ghê tởm nằm trên mặt đất, nhưng cho dù đầu bị giẫm nát, bàn tay lộ ra xương ngón tay vẫn nắm chặt ống quần anh không buông.

Như vậy không được, nhìn Lữ Duy và Từ Tân cố hết sức khiêng két sắt, Ngụy Lam tính toán trong lòng. Có lẽ Tiếu Tử Hiền nói rất đúng, cậu không chống đỡ được lâu, một khi cậu chết, những kẻ này rất có thể sẽ chuyển sang bắt những người khác, được nhiều hơn mất.

Nếu để Tiếu Tử Hiền ở đây này kéo dài, chỉ cần có thể để cho những người còn lại an toàn đột phá vòng vây, rồi cùng nhau chạy trốn sẽ rất đơn giản, dù sao tốc độ di chuyển của mấy thứ này cũng không nhanh.

Nhưng số lượng của dmấy thứ này thật sự là nhiều đến quá đáng, có lẽ khoảng hơn mười hai mươi, Tiếu Tử Hiền cho dù có thể đánh thì cũng ứng phó không được nhiều như vậy, nơi này lại là đường hầm tương đối hẹp, đánh nhau thật sự rất bất lợi.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một ý tưởng thú vị, Ngụy Lam cười nói với Tiếu Tử Hiền "Vậy thì làm ơn, đừng chỉ biết đứng ngốc ở đó để đánh, anh có biết chơi trò chơi dắt quái không? Anh đã thấy tôi chơi trò chơi rồi, phải không? ”

Như bị lời nói của Ngụy Lam đánh thức, Tiếu Tử Hiền không khỏi nhếch khóe môi, dùng đôi chân dài của mình chạy về phía Ngụy Lam, duy trì tốc độ mà những thứ kia có thể theo kịp, nhưng không đến quá gần. Dắt quái đi dạo là một loại kỹ xảo, vừa có thể khiến tất cả quái vật đuổi kịp mà không quấy rối những người khác, đồng thời còn phải bảo đảm mình không bị ép vào góc chết, việc tính toán tốc độ cùng với góc quay phải rất chính xác.

Dưới sự dẫn dắt của Tiếu Tử Hiền, vòng vây của quỷ chết đuối nhanh chóng xuất hiện một khẽ hở, Ngụy Lam giúp Lữ Duy và Từ Tân cùng nhau nâng két sắt lên, khống chế biên độ động tác đột phá từ bên phải, mọi việc đều tiến hành rất thuận lợi, chờ đi đến khoảng cách an toàn, Ngụy Lam xoay người hô về phía Tiếu Tử Hiền đang tiếp tục dắt đám quỷ chết đuối "Được rồi, mau tới đây. ”

"Chờ đã, hình như có gì đó không đúng, chúng đang biến mất." Tiếu Tử Hiền bước nhanh đuổi theo Ngụy Lam, vừa rồi, khi Ngụy Lam đột phá vòng vây, động tác của những thứ kia đột nhiên dừng lại, và bắt đầu tư từ nhạt dần, biến trở lại cái bóng hư ảo rồi biến mất khỏi tầm mắt "Nghe, tiếng gì vậy? ”

Tất cả mọi người yên lặng nghiêng tai lắng nghe, bốn phía trên vách tường truyền đến tiếng răng rắc khiến người ta ngứa ngáy, giống như móng tay cào trên mặt gỗ, khiến da đầu người ta tê dại.

Đá vụn rơi xuống đất, Ngụy Lam theo bản năng nhìn về phía đó, dưới ánh đèn chiếu rọi, cậu rõ ràng nhìn thấy tường đá vụn đang chấn động, phát ra một loạt tiếng động lớn, vách tường bị đẩy ra từ bên trong, cát đá lăn xuống đất, một cỗ xương trắng từ trong động đá lăn ra, rơi trên mặt đất không ngừng lay động, giống như đang cố gắng giãy dụa đứng lên.

Càng nhiều vách tường bị đẩy ra, một cỗ lại một cỗ xương trắng bò ra, động đá phía sau đã bị sập, bên trong có đống xương trắng chen nhau bò ra ngoài, bộ xương va chạm phát ra tiếng lách cách khiến màng nhĩ ngứa ngáy "Mẹ kiếp! Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Ngụy Lam nhịn không được kêu lên.

"Không được chửi bậy." Tiếu Tử Hiền lên tiếng quở trách, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm đống xương trên mặt đất, đường đi lại bị chặn.

"Đây không phải là tôi hại chứ?” Lữ Duy có chút do dự mở miệng.

Ngụy Lam khó hiểu nhìn Lữ Duy "Tại sao tôi không biết cậu còn có thể đuổi thi thể?”

Lữ Duy lắc đầu "Không phải đuổi thi thể, tôi đã nghe qua một ít lời đồn đãi của nhà họ Lữ, nghe nói chết mà sống lại có thể thúc giục các thị thể khác vùng dậy, giống như ngáp sẽ lây nhiễm vậy. ”

"Phép ẩn dụ này thực sự không tốt lắm, nhưng rất dễ hiểu." Từ Tân đá ra bộ xương bên chân hỏi "Bây giờ phải làm sao bây giờ? Muốn đánh đầu không? ”

"Cậu xem nhiều phim ma chưa? Đây là xác chết vùng dậy, không phải tang thi, chỉ có lửa mới có thể đối phó bọn họ, nếu không cho dù vỡ đến chỉ còn lại một ngón tay, nó cũng sẽ không ngừng bò về phía anh." Lữ Duy nhíu mày nhìn ánh sáng yếu ớt ở xa xa, nơi đó là lối ra, hắn vội vàng đi vào cửa cũng không đóng lại, ánh trăng yếu ớt lọt vào giống như một tia sáng chỉ đường "Nhưng nếu chúng ta phóng hỏa ở đây, chỉ sợ chúng ta sẽ chết nhanh hơn chúng nó. ”

Có một số bộ xương đã loạng choạng đứng lên, tạo thành vòng vây mới, Ngụy Lam thử di chuyển vài bước, bộ, chuyện này thật khủng khiếp, mấy thứ này so với đám quỷ chết đuối vừa rồi càng khó đối phó hơn.

Mỗi một lần di chuyển, đều sẽ khiến cho càng nhiều bộ xương di chuyển theo, xem ra lúc này thật sự phải có một vật hi sinh để đánh lạc hướng những thứ này. Ngụy Lam hít sâu một hơi, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên chạy về phía trước, các bộ xương phát ra tiếng rắc rắc chói tai dùng tư thế kỳ quái đuổi theo, tốc độ của chúng cũng không chậm.

"Loại chuyện này vẫn là tôi thích hợp để làm." Ngụy Lam không dám dừng lại, cũng không quay đầu lại hô to với phía sau "Chờ sau khi tất cả quái vật đều đuổi theo tôi, mọi người ở phía sau duy trì khoảng cách chạy theo, nếu như tôi bị bắt, thì cứ mặc kệ tôi mà tiếp tục chạy, mồi nhử cũng nên có dáng vẻ của mồi nhử. ”

"Ngụy Lam! Mẹ nó của em quay trở lại cho anh!" Lời mắng chửi vừa thốt ra, Tiếu Tử Hiền muốn đuổi theo nhưng đã không kịp, tầm nhìn bị che khuất bởi các bộ xương, anh không thấy rõ Ngụy Lam ở đâu, đèn pin bị ném đến bên chân anh, nhưng anh không muốn nhặt, trái tim đau đến sắp thở không nổi "Em quay lại cho anh. ”

"Anh vừa mới quở trách tôi không được nói tục. ”

Giọng nói càng ngày càng xa, trái tim Tiếu Tử Hiền cũng càng treo càng cao, không nói hai lời nâng két sắt đuổi theo phía sau đi ra ngoài.

Anh chán ghét hai chữ "mồi nhử", bởi vì anh không thể không thừa nhận, anh thực sự đã lợi dụng Ngụy Lam hai lần, điều này không chỉ sẽ trở thành nút thắt vĩnh viễn trong lòng đối phương, tại sao không phải là anh , nếu như có thể lựa chọn, anh thà rằng để mình thay thế, nhưng tầm quan trọng của nhiệm vụ không phải chuyện có thể cho anh bốc đồng, quá nhiều bất đắc dĩ thúc đẩy cục diện hiện tại, nên kết thúc như thế nào đây?

Đột nhiên phía trước truyền đến một âm thanh trầm thấp, trái tim Tiếu Tử Hiền lữo một nhịp, thử gọi người chạy phía trước "Ngụy Lam? Có chuyện gì vậy? ”

Sau âm thanh trầm thấp, một loạt tiếng va chạm hỗn loạn vang lên, nỗi bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt "Ngụy Lam! Trả lời anh đi! ”

Vẫn không trả lời, Tiếu Tử Hiền tăng nhanh chạy về phía trước, nơi ánh sáng có thể chiếu tới, khung xương xếp thành một đống, xuyên thấu qua xương sườn, anh mơ hồ nhìn thấy bàn tay của Ngụy Lam qua đống xương cốt.

Không, đừng xảy ra chuyện gì!

"Nói chuyện đi! Ngụy Lam, nói một câu đi!" Tiếu Tử Hiền điên cuồng nhào tới bên cạnh đống xương, tay không kéo những bộ xương kia ra, tiếng gãy không ngừng vang lên, xương cốt vỡ vụn, nhưng đúng như Lữ Duy nói, cho dù chỉ còn lại một ngón tay, chúng nó cũng sẽ nắm chặt lấy con mồi không buông.

Mắt cá chân đau quá, có lẽ là bị bong gân, Ngụy Lam cố gắng mở miệng, lại không phát ra được một chút thanh âm, chảy quá nhiều máu, cơ thể đã không chống đỡ được, ngã đau quá, cả người đều đau. Cậu nghe được Tiếu Tử Hiền lo lắng gọi to, nhưng cậu không có thể đáp lại, cổ họng bị xương ngón tay cứng rắn mạnh mẽ bóp chặt, hô hấp càng ngày càng trở nên khó khăn, bây giờ cậu thật sự sẽ chết đi sao?

Đừng để ý đến em, mau chạy đi – cậu thật muốn nói như vậy với Tiếu Tử Hiền đang liều mạng đào bới đống xương cốt, thế nhưng một chữ cũng không nói nên lời.

Ý thức hoảng hốt, mơ hồ có tiếng chuông trong trẻo dễ nghe truyền đến, theo tiếng chuông càng lúc càng rõ ràng, sức lực bóp lấy cổ họng buông lỏng ra. Ngụy Lam mờ mịt mở hai mắt ra, bộ xương trước mắt nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng chuông, hộp sọ không có da thịt không có mắt, mặt giống như đang hướng về phía trước nhìn thẳng về phía phương xa, từng đợt sương mù màu xám trắng từ trong khung xương tản ra.

Bộ xương mất đi linh hồn vô lực rơi xuống đất, xương vụn trên người bị bẻ gãy, khuôn mặt bối rối hiếm thấy lọt vào tầm mắt, Ngụy Lam cười giơ tay lên, chải mái tóc rối của Tiếu Tử Hiền "Người đàn ông tinh anh, tóc của anh rối rồi..."

Lời trêu chọc bị chặn ở lồng ngực ấm áp, cơ thể đột nhiên bị kéo ôm chặt vào trong lòng, đây là lần thứ mấy tối nay bị Tiếu Tử Hiền ôm như vậy, ôm không chán sao? Tiếng tim đập mạnh mẽ này thật khiến người ta an tâm.

Tiếng chuông lại một lần nữa truyền đến, sương mù màu xám trắng quay cuồng lao về phía phát ra tiếng chuông, đồng thời, giọng nói khàn khàn quen thuộc dùng giọng điệu hài hước mang theo chút phương ngữ hô lên "Quỷ môn mở rộng, có thù báo thù có oán báo oán. ”

"Có người đến cứu chúng ta, đi thôi." Ngụy Lam muốn thoát khỏi cái ôm mạnh mẽ kia, nhưng đáng tiếc câu không có sức chống lại cái ôm ngoan cố của đối phương, đành phải ngoan ngoãn để Tiếu Tử Hiền kéo cậu lên.

Lối ra gần trước mắt, thiết bị liên lạc cuối cùng cũng có tín hiệu, quân cứu viện rất nhanh sẽ chạy tới nơi này. Ngụy Lam cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành thở hổn hển, tiếng chuông liên tục vang vọng trong rừng cây, bóng trắng xám bay lơ lửng trên không trung, Ngụy Lam nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cười hướng về phía bầu trời đêm nói "Lão Quách, cảm ơn! ”

Tiếu Tử Hiền như có điều suy nghĩ nhìn Ngụy Lam phát thần kinh, thấp giọng hỏi, "Em nói lão Quách nào? ”

Đối với câu hỏi của Tiếu Tử Hiền, Ngụy Lam cảm thấy khó hiểu: "Hả? Chính là Quách Văn ở đội 2, anh không nghe thấy chú ấy vừa lắc chuông vừa gọi hồn sao? ”

"Không.” Tiếu Tử Hiền trả lời "Hơn nữa Quách Văn... Đã chết khi làm nhiệm vụ từ tám năm trước , đến nay nguyên nhân cái chết vẫn chưa được biết. ”

Chương kế tiếp