Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 58 Lợi thế
Bầu không khí trong phòng bệnh vô cùng áp lực.

Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán đi không được mà ở lại cũng không được, anh ta nghi ngờ mình đã trở thành bác sĩ riêng của tên này, sao lại là anh ta "Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, tuy rằng ruột cũng bị ảnh hưởng, nhưng không bị vỡ ra, chỉ cần vết thương không dính vào nhau thì sẽ không có vấn đề gì, kế tiếp sẽ tiến vào giai đoạn nguy cơ nhiễm trùng, tốt nhất là đừng lăn qua lăn lại lung tung, ngoan ngoãn ở lại bệnh viện quan sát. ”

"Tôi có thể về nhà quan sát được không? Tôi ghét bệnh viện." Ngụy Lam thử mặc cả.

"Ghét bệnh viện thì đừng để mình bị thương." Bác sĩ cố nén không chửi tục, cố gắng giữ vẻ mặt dễ chịu nhất có thể "Thành thật ở lại đi, thời gian nhiễm trùng sẽ sốt cao, nghiêm trọng có thể dẫn đến sốc, bây giờ chỉ có bệnh viện là nơi thích hợp nhất với cậu." Không bao giờ muốn gánh vác bầu không khí áp lực này nữa, bác sĩ ra vẻ tức giận đóng cửa rời đi, chỉ để lại bóng lưng cao khiết chính trực như một bác sĩ nổi tiếng, thầm vui mừng vì dáng vẻ giả vờ này ăn điểm hoàn toàn!

Đợi tiếng bước chân của bác sĩ đi xa, Tiếu Tử Hiền đẩy kính không gọng, chậm rãi nói "Hành động lần này không được báo cáo. ”

Giờ phút này, Tiếu Tử Hiền ngồi bên giường Ngụy Lam, Doãn Hàng, Lữ Duy, Trần Diễm Hoa, Trịnh Khải mỗi người đứng ở góc mình lựa chọn, nhưng không có Lưu An "Tôi nghĩ, nguyên nhân mọi người có lẽ đã đoán được, Tống cục trưởng có vấn đề, cho nên đêm nay cứu viện tôi chỉ thông báo cho mấy người các cậu, cũng không thông cục để huy động lực lượng cảnh sát. ”

"Nhưng biệt thự của Chu Vũ Bân xảy ra vụ nổ nghiêm trọng như vậy, thuộc hạ của cậu ta gần như đều thiệt mạng, chuyện này không thể giấu được." Doãn Hàng hồi tưởng lại trận nổ lớn kia vẫn còn sợ hãi, hắn cho rằng mấy người Ngụy Lam vẫn còn ở bên trong, thiếu chút nữa đã không kiềm chế mà được xông vào, cho đến khi nhận được thông báo đi tới rừng cây gần đó cứu viện, mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là hắn không biết vì sao Lữ Duy cũng ở trong rừng câu đó, thái độ đối mặt với hắn còn rất vi diệu.

"Vụ nổ không cần lo lắng.” Tiếu Tử Hiền trả lời "Có đủ bằng chứng chứng minh Chu Vũ Bân sợ tội tự sát. ”

"Vậy chuyện tối nay, anh định che giấu hoàn toàn sao? ”

"Ít nhất trong thời gian ngắn phải che giấu, nói ra sợ đánh rắn động cỏ." Ánh mắt của Tiếu Tử Hiền sắc bén, một giây trước khi thấy Ngụy Lam còn la hét như một đứa trẻ, một giây sau đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, biến thành sự dịu dàng không dễ phát hiện, khóe môi cứng nhắc cũng hơi nhếch lên.

Giúp Ngụy Lam ghém lại chăn, Tiếu Tử Hiền hạ giọng nói tiếp "Trong cục chưa biết tôi còn sống, tôi cần thời gian giải quyết một số việc. Hơn nữa chuyện này liên quan đến quá nhiều người, Tống cục trưởng có vấn đề, thị trưởng có vấn đề, còn có một cổ đông khác chế dược CK, cũng là người đứng sau màn là Lữ Kính, những người này đều nằm trong diện tình nghi của tôi. ”

Trần Diễm Hoa tỏ vẻ đồng ý gật gật đầu "Kế tiếp cậu định như thế nào? Muốn trở về đội điều tra hình sự không? Lưu An, cậu muốn sắp xếp như thế nào? ”

"Tôi thật sự không nghĩ tới Lưu An cũng sẽ xen vào chuyện đó, nhìn thái độ của cậu ta đối với anh Ngụy, tôi còn tưởng rằng lập trường của cậu ta kiên định đến mức nào." Doãn Hàng cau mày lầm bầm.

Thái độ của Lưu An vẫn khiến anh rất khó chịu, nhưng bởi vì không biết sự thật, vẫn không dám quay trở về, sợ Lưu An bị kích thích, sau đó nói ra những lời quá khích làm tổn thương đến Ngụy Lam, nếu sớm biết sự thật như thế, anh tuyệt đối sẽ thay Ngụy Lam mắng lại.

"Có thể xem như vậy, Lưu An trong chuyện này xem như là một biến số rất lớn, về phần sắp xếp như thế nào, tôi cần phải nói chuyện riêng với cậu ta rồi mới quyết định." Tiếu Tử Hiền biết rõ lòng trung thành của Doãn Hàng đối với Ngụy Lam, yên tâm phân phó " Tôi sợ một thời gian sẽ không thể đến đây, Doãn Hàng, cậu và Tiểu Duy giúp tôi chăm sóc em ấy. ”

"Yên tâm!" Doãn Hàng vỗ ngực thề "Tôi và Tiểu Duy nhất định sẽ chăm sóc anh Ngụy trắng trẻo mập mạp sau đó đến gặp anh! ”

Bầu không khí nghiêm trọng trong phòng bệnh, bởi vì lời thề của Doãn Hàng mà trở nên thoải mái vui vẻ, sau một trận cười đùa, mọi người giải tán, chỉ còn lại Tiếu Tử Hiền canh giữ bên giường bệnh, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm người đang ngủ say, trong phòng bệnh trở về yên tĩnh vang lên một tiếng thở dài, lộ ra tang thương và bất lực vô tận.

Khi Ngụy Lam cuối cùng đã lấy lại được thể lực, có thể xuống đất đi lại, thì ba mươi tết cũng đến, cuối cùng cậu vẫn lựa chọn ở lại nhà họ Tiếu ăn tết. Lục Dương về nhà cùng ba mẹ và bạn gái, Hàn Chiêu về nhà cùng mẹ và ba dượng đi du lịch, chỉ còn lại Đại Bì cùng cậu nương tựa lẫn nhau cũng quá đáng thương.

Vì thế sáng sớm ngày 31 tết, Ngụy Lam làm thủ tục xuất viện dưới ánh mắt tức giận của bác sĩ, về nhà đón Đại Bì cùng nhau mang quà đến chỗ ở của hai người già nhà họ Tiếu.

Tôn Học Linh đã nghe việc Ngụy Lam gặp chuyện, vừa nhìn thấy người đứng ngoài cửa, nước mắt đã ào ào chảy xuống, ôm Ngụy Lam không chịu buông tay, trong miệng không ngừng lặp lại "Con trai, lại khiến con chịu khổ. ”

"Đừng đứng ở cửa, để nó vào nhà ngồi." Tiếu Thừa An lôi kéo hai người đứng ở cửa đi vào phòng khách ấm áp, đưa cho Ngụy Lam một ly nước nóng "Uống một ly nước nóng ấm áp trước đi. ”

Ngụy Lam có chút ngượng ngùng đứng ở cửa do dự nói "Chú sợ chó sao? Đại Bì nhà cháu không có ai chăm sóc nên mới mang đến đây, nếu chú sợ thì trước tiên để cháu nhốt nó lại đã.” Nói xong, kéo Đại Bì đang trốn ở ngoài cửa cõng quà trên lưng đến cửa.

Tiếu Thừa An đã tiếp xúc rất nhiều với chó cảnh sát, đương nhiên sẽ không sợ chó, vốn còn có chút lo lắng vợ mình có sợ hay không, nào biết khi Tôn Học Linh thấy chú chó chăn cừu cõng quà trên lưng ngoan ngoãn đứng ở cửa, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc sắp đến mức khiến ông thấy ghen tị.

"Không đến mức sợ, chỉ bình thường thôi, nhưng chú chó này cũng quá ngoan ngoãn đáng yêu." Tôn Học Linh kéo một người một chó lại gần phòng đóng cửa lại, bà lập tức nhịn không được ngồi xổm xuống ôm đầu Đại Bì vuốt vê một hồi "Ngoan như vậy, con huấn luyện như thế nào? ”

"Con cũng không huấn luyện đặc biệt gì, cháu làm gì có thời gian quan tâm đến nó, Đại Bì hình như trời sinh đã rất ngoan." Ngụy Lam buông sữa và trứng gà trong tay xuống, giúp Tôn Học Linh lấy trái cây trên lưng Đại Bì xuống "Anh Tiếu đâu rồi ạ? Anh ấy vẫn chưa về à? Hình như năm nào chúng ta cũng không thể ăn tết vui vẻ, giờ cơm chiều có thể về đã là tốt rồi. ”

Nói đến Tiếu Tử Hiền, Tôn Học Linh hơi nghẹn lời, bà thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của Ngụy Lam, thử hỏi "Con... Không trách chúng ta, đúng không? ”

"Hả? Ý gì là sao? ”

"Chúng ta gạt con chuyện Tử Hiền còn sống. ”

Ngụy Lam khẽ vuốt đầu Đại Bì, cười trả lời "Cái này có gì mà đáng trách, chỉ là nghĩ không ra vì sao lại gạt con. ”

Tôn Học Linh nhìn Tiếu Thừa An, quyết định ném vấn đề nan giải này ra ngoài. Tiếu Thừa An bất đắc dĩ đành phải tiếp lời "Ngụy Lam à, tính tình đứa nhỏ Tử Hiền này, chú nghĩ con cũng rất hiểu, thằng bé luôn giữtrong lòng không nói. Ngày hôm đó khi chúng ta nhận được thông báo về tình trạng nguy kịch của thằng bé, chúng ta thực sự nghĩ rằng trời đã sập, nhưng khi chúng ta đến bệnh viện, kỳ tích đã xảy ra, bác sĩ nói rằng tim của nó đã ngừng đập hơn mười giây, sau đó tự khôi phục nhịp đập, chờ cho đến khi nhịp tim và hơi thở trở lại bình thường, thì tỉnh lại. ”

Tiếu Thừa An nhớ lại tình huống đêm đó, không khỏi cảm khái ông trời phù hộ, để đứa con trai quý giá của bọn họ có thể trở lại bên cạnh mình, không thân thiết thì sao, chỉ cần nó còn sống khỏe mạnh khỏe mạnh, còn có cái gì là không thể chấp nhận "Chỉ không chúng ta không thể ngờ, điều đầu tiên sau khi thằng bé nói sau khi tỉnh lại là để cho chúng ta phong tỏa tin tức nó còn sống, không thể nói cho bất kỳ ai, ngay cả cháu. Đêm đó đã xuất viện, cũng không làm thủ tục, thông báo với bên ngoài rằng việc cấp cứu không hiệu quả và nó đã chết. Về nguyên nhân, nó sống chết không chịu nói cho chúng ta biết. ”

Ngụy Lam chỉ cười cười, không nói gì nữa. Hai người đương nhiên sẽ không biết nguyên nhân, bởi vì đêm đó cậu nói anh ‘Cút’, đối phương giống như là giận dỗi biến mất không thấy tăm hơi. Chẳng qua trong lúc nản lòng thoái chí lại trở thành cơ hội tỉnh lại, có lẽ chính Tiếu Tử Hiền cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày mình tỉnh lại.

Cùng lúc đó, Lưu An bị đình chỉ công tác từ trong chăn bò ra, chuông cửa đột ngột vang lên, khiến hắn giật nảy mình. Hắn có nhân duyên như thế nào tự bản thân hắn biết rõ, tới tìm hắn ngoại trừ Từ Tân chỉ sợ không có người khác.

Lưu An tiện tay cầm lấy áo ngủ khoác lên người, không nhanh không chậm chạy tới mở cửa. Cách bấm chương của hôm nay có chút kỳ lạ, cách quãng đều đều, luôn kiên nhẫn đợi vài giây sau khi ấn chuông một lần mới ấn lại, bình thường Từ Tân ấn chuông cửa đều là giống như kêu hồn leng keng leng keng nhấn không ngừng, phiền cũng có thể phiền đến chết.

"Cút, sáng sớm chạy tới phát điên cái gì.” Khi mở cửa, lời nói không kiên nhẫn thốt ra, ngay sau đó Lưu An đã hối hận, bởi vì người xuất hiện ở ngoài cửa không phải Từ Tân, mà là Tiếu Tử Hiền! " Tiếu đội, anh làm sao..." Vội vàng bước sang một bên để Tiếu Tử Hiền vào trong phòng, Lưu An có vẻ hơi lo lắng bất an, đang định quay về phòng mặc quần áo, lại bị Tiếu Tử Hiền gọi lại.

"Không cần phiền phức như vậy, tôi tới hỏi cậu một ít chuyện." Tiếu Tử Hiền đóng cửa lại, cởi áo khoác xếp gọn gàng đặt ở một bên sô pha, sau đó ngồi xuống nhìn thẳng vào Lưu An "Cậu uy hiếp như thế nào để Tống Văn Kiệt thay đổi người thực hiện nhiệm vụ 'Bắt rắn’? ”

"Tôi không có!" Lưu An theo bản năng phủ nhận, hắn rất sợ, hắn sợ Tiếu Tử Hiền biết mình làm ra những chuyện này, cho nên hắn mới bị Từ Tân biết nội tình hãm hại đến bây giờ.

Tiếu Tử Hiền cũng không sốt ruột, từ trong túi tài liệu lấy ra một trang tài liệu và một xấp ảnh chụp "Những bức ảnh này cùng tờ báo giám định DNA này, cậu thấy quen không? ”

Lưu An kinh ngạc nhìn những thứ đặt trên mặt bàn, vẻ mặt kinh hoảng đã bán đứng lời nói dối của hắn, hắn đương nhiên là biết những thứ này, những bức ảnh kia chính là hắn chụp, báo cáo kia cũng là anh tìm người quen giúp sao chép từ bệnh viện, "Tôi... Tôi thực sự không biết. ”

"Vậy thì tôi sẽ đổi câu hỏi." Tiếu Tử Hiền ý vị không rõ gật đầu "Cậu và Từ Tân có quan hệ gì? ”

"Là anh ta uy hiếp tôi!" Lưu An giống như một con mèo bị giẫm đuôi, bối rối nhào xuống sô pha, quỳ xuống bên chân Tiếu Tử Hiền lo lắng giải thích "Tôi và anh ta không có bất kỳ quan hệ gì, tôi bị uy hiếp, anh Tiếu, tôi thích anh, vẫn luôn thích anh! Tôi..."

Hoàn toàn không để ý đến lời giải thích của Lưu An, Tiếu Tử Hiền bắt được sai lầm của Lưu An tiếp tục hỏi "Từ Tân uy hiếp cậu cái gì? Cậu có nhược điểm trong tay cậu ta sao? ”

"Biết những thứ này rất quan trọng sao?" Lưu An ủ rũ cúi đầu, hắn rất rõ ràng, giấy không gói được lửa, chuyện mình làm ra cuối cùng cũng không giấu được người này.

"Rất quan trọng. Trong chuỗi sự kiện này, Ngụy Lam đều có thể xem như là người bị hại, nếu như không phải bởi vì hành vi ban đầu của cậu, nhiệm vụ cũng sẽ không biến thành cục diện như ngày hôm nay." Tiếu Tử Hiền nâng cằm Lưu An lên, lạnh lùng nói "Em ấy vì thế mà bị hiểu lầm, thừa nhận chỉ trích, bị thương, máu cũng đã chảy, tôi sẽ khiến kẻ phạm tội phải trả giá gấp mười lần. ”

Ánh mắt lạnh như vậy, giọng điệu lạnh như vậy, lạnh đến mức máu toàn thân Lưu An cũng lạnh, cằm bị bóp đến đau nhức, cơ thể vì sợ hãi không ngừng run rẩy "Nếu anh đã biết những thứ này, vậy còn muốn tôi làm cái gì? ”

Nghe được những lời thỏa hiệp, Tiếu Tử Hiền hài lòng buông tay ra "Những thứ này làm sao có thể đủ, tôi còn phải biết càng nhiều chi tiết. ”

"A." Khi sự tuyệt vọng của con người đạt đến cực điểm, rất dễ dàng để làm những chuyện cực đoan, đặc biệt là Lưu An. Hắn ngẩng đầu, nhìn lên ánh mắt lạnh lùng của đối phương, lưu luyến nhìn khuôn mặt cương nghị lạnh lùng như đao khắc kia, khóe môi gợi lên ý cười không tự nhiên, từ từ nói "Có thể, nhưng tôi có một điều kiện. ”

"Điều kiện gì, phải nằm trong phạm vi tôi có thể cân nhắc. ”

"Làm với tôi một lần, tôi sẽ giúp anh.”

Sau một hồi trầm mặc, giọng nói trầm thấp lạnh lùng trả lời "Được. ”

Chương kế tiếp