Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 60 Đêm giao thừa
Giám định DNA, là giám định quan hệ huyết thống có tính riêng tư rất mạnh. Khách hàng phải là người giám định, nhưng bản sao mà Lưu An lấy được, hoàn toàn là dưới tình huống bản thân người được giám định hoàn toàn không biết, đây là tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác.

Trước mắt nói Lưu An và Tống Văn Kiệt đang ở trong trạng thái kiềm chế lẫn nhau, Tống Văn Kiệt còn chưa dám tìm Lưu An gây phiền toái, nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

"Sau khi Tống Văn Kiệt rời đi, cậu ta lấy lý do xe hỏng mượn thùng nước lạnh, gõ cửa, trộm được tóc của đứa bé, về phần tóc Tống Văn Kiệt thì rất dễ xử lý." Tiếng pháo ngoài cửa sổ ồn ào khiến người ta không thể không lớn tiếng nói chuyện, Tiếu Tử Hiền đành phải kề sát vào bên tai Ngụy Lam "Lưu An dùng quan hệ cá nhân tiến hành xét nghiệm ADN, cho nên báo cáo này cũng không đủ hiệu lực pháp lý, nhưng cũng có thể thu hút sự chú ý của dư luận, một khi bản giám định này bị lộ ra ngoài, khó coi không chỉ có Tống Văn Kiệt Lưu An cũng không khá hơn là bao. ”

"Nghe có vẻ rắc rối lắm." Ngụy Lam rất không có hình tượng tay chân mở rộng nằm ngửa trên giường đơn của Tiếu Tử Hiền, bấm điện thoại di động trong tay tán gẫu với Lục Dương trên wechat "Cái két sắt kia mở ra chưa? Có gì trong đó vậy? ”

Tiếu Tử Hiền ngồi trên tấm thảm dưới sàn, dựa lưng vào giường, khoanh hai chân cầm laptop, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím "Anh không mở, đó là chiến lợi phẩm của em, năm sau em tự mình đi mở đi. ”

"Đó có phải là quà năm mới mà anh đưa cho em không?" Ngụy Lam trở mình, cuộn người đến sau lưng Tiếu Tử Hiền, nhìn chằm chằm vào màn hình xuất hiện thêm một dòng chữ "Anh viết báo cáo kết án à? ”

"Ừ, có nhiều câu không nói thật." Ngón tay thon dài ngừng gõ, Tiếu Tử Hiền quay đầu nhìn Ngụy Lam đang nằm ở phía sau chỉ để lộ đầu, chậm rãi đến gần cái trán trơn bóng. Thật muốn hôn lên, không chỉ là trán, còn có môi, má và cằm, phần tình cảm này từ khi nào đã biến thành như vậy?

Lúc đầu khi biết được ba mẹ Ngụy Lam bởi vì nguyên nhân nào đó mà mất tích, nhìn Ngụy Lam khóc đến mức như cả thế giới đều tan vỡ, anh thề rằng anh muốn trở thành cảnh sát hình sự, giúp Ngụy Lam điều tra ra tất cả những gì đã xảy ra với ba mẹ cậu mà không ai biết, đó chỉ là khi còn trẻ sinh ra tinh thần trách nhiệm nhiệt huyết đối với sinh vật đáng yêu đầu tiên chủ động đến gần mình.

Và sau đó thì sao? Khi anh đắm chìm trong phần ý thức trách nhiệm đó, cố gắng tiến tới lý tưởng, Ngụy Lam ở trong góc anh không biết cô độc sinh tồn, quên mất hỉ nộ ái ố, những biểu cảm sinh động mà anh không có đều đã đi đâu?

Hối hận, tự trách, lại không biết phải làm thế nào cho phải, nhờ ba mẹ nhận nuôi Ngụy Lam để chăm sóc, không nghĩ tới lại nhận được tin Ngụy Lam từ chối nhận nuôi. Thời gian trôi qua một cách vội vàng trong cuộc hành trình trốn tránh của riêng mình, từ biệt chính là hơn mười năm.

Nhìn lại ngày hôm đó, giống như nhiều khung cảnh xuất hiện trong một bộ phim, trong phòng học lớn rộng rãi sáng sủa, ở giữa dãy gần bục giảng nhất, sẽ luôn có một học sinh nằm sấp ở đó ngủ trưa, cậu không giống các học sinh khác chạy đi ăn trưa chỉ để vào lớp sớm để chiếm chỗ ngồi tốt nhất. Nụ cười xán lạn không hề có tạp chất lại trở lại trên gương mặt kia, điều này làm cho cảm giác áy náy trong lòng Tiếu Tử Hiền giảm bớt đi rất nhiều, tiếc nuối chỉ là Ngụy Lam lại hoàn toàn không nhận ra anh.

Con đường đời muốn đi dường như đã được định sẵn, anh lúc trước không để ý đến sự phản đối của ba mẹ, nhất quyết dấn thân vào nghề này, đó có lẽ là lần đầu tiên anh đưa ra yêu cầu với ba mẹ.

Anh muốn thay Ngụy Lam gánh chịu phần nguy hiểm kia, chạm vào sự thật mà Ngụy Lam không đủ can đảm để chạm vào. Sự thật chứng minh, anh nghĩ sai rồi, Ngụy Lam không phải một người yếu đuối, cậu thậm chí còn dũng cảm hơn anh, còn muốn hưởng thụ cảm giác kích thích mà phần nguy hiểm này mang đến, cho nên Ngụy Lam cũng không hề ngoài ý muốn đi trên con đường giống anh.

Khi học sinh đang ngủ say trong phòng học ngẩng đầu lên và nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, Tiếu Tử Hiền cảm nhận thấy rõ ràng tất cả niềm tin và giá trị mà anh kiên định đã tìm được điểm đột phá, mọi thứ đều chỉ là vì nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này mà không ngừng tiến tiếp tục về phía trước.

Môi anh cọ vào mái tóc mềm mại, có chút ngứa ngáy, Tiếu Tử Hiền đột nhiên giật mình phát hiện anh thiếu chút nữa đã làm ra chuyện gì, vội vàng quay đầu ngồi xuống, tiếp tục động tác gõ chữ trong tay "Mười hai giờ rồi, ngủ đi. ”

"Sao anh lại dừng lại?" Ngụy Lam trốn trong chăn giọng rầu rĩ, tiếng pháo ngoài cửa sổ ầm ĩ đến mức cậu không ngủ được.

"Đột nhiên không biết nên viết tiếp như thế nào nên dừng lại để suy nghĩ.” Tiếu Tử Hiền nghiêm túc trả lời.

"Em nói sao anh không tiếp tục hôn xuống? ”

Tiếu Tử Hiền cảm thấy có chút bất đắc dĩ với câu hỏi không chịu không chịu buông tha, anh có thể nhìn thấu mọi thứ, nhưng anh không thể đoán ra thái độ của Ngụy Lam đối với mình, những chuyện lúc trước anh làm, không phải thừa dịp thuốc xúc tác, chính là thừa dịp đối phương nửa tỉnh nửa mê.

Sau khi tỉnh lại từ trong hôn mê, cả hai đều ngậm miệng không nói về những chuyện xảy ra lúc trước, giống như mặc định những chuyện xảy ra trước đó đều là những chuyện hoang đường, có lẽ cứ để nó qua đi là lựa chọn tốt nhất.

"Bóng ma kia chính là anh sao?" Ngụy Lam vẫn không buông tha vấn đề này.

"Đúng vậy." Tiếu Tử Hiền xoa mi tâm, đóng máy tính lại, xem ra hôm nay cậu nhất định sẽ truy cứu tận gốc những chuyện này. Định hỏi rõ ràng rồi để anh cút một lần nữa sao? "Yên tâm đi, anh sẽ không làm chuyện đó nữa.”

"Tại sao?”

"Không phải là em không thích sao, dù sao chúng ta cũng không có định hướng phương diện đó, có lẽ lúc trước chỉ là ảo giác mà thôi." Tiếu Tử Hiền dùng nhân tố khách quan để phân tích mọi chuyện xảy ra lúc trước "Nếu không, lúc đó em cũng sẽ không tùy tiện tìm phụ nữ, còn vì anh cản đường mà bảo anh cút, coi đây là cơ hội để trở về con đường đúng đắn là tốt cho chúng ta. ”

"Đó là hiểu lầm!" Ngụy Lam đột nhiên nhảy dựng lên từ trong chiếc chăn đầy mùi hương của Tiếu Tử Hiền "Đó là bởi vì em hiểu lầm anh là kẻ phản bội! ”

Kẻ phản bội? Tiếu Tử Hiền vươn cánh tay đặt máy tính xách tay lên bàn, xoay người ngửa đầu đối mặt với Ngụy Lam "Cho nên em mới chạy đến phòng bệnh nói mấy lời lung tung lộn xộn đó sao? ”

"Ách..." Những lời này Ngụy Lam vốn định chôn vào trong đất, đời này cũng không cho Tiếu Tử Hiền biết, xem ra hy vọng vẫn tiêu tan "Anh quả nhiên có thể nghe được. ”

"Anh vẫn luôn đi theo bên cạnh em, chỉ là sợ gây phiền toái tới cuôc sống sinh hoạt của em nên mới không để cho em phát hiện mà thôi. ”

Lần này biểu cảm trên mặt Ngụy Lam càng phong phú hơn, giống như là nhìn thấy quái vật ngoài hành tinh, không dám tin trừng mắt nhìn Tiếu Tử Hiền, thăm dò hỏi "Bao gồm cả lúc đi ị sao? ”

"Có thể nói như vậy." Tiếu Tử Hiền lạnh nhạt trả lời "Em không cần lo lắng, anh không có hứng thú nhìn em..."

Cái ôm ấm áp đột ngột khiến lời nói nghẹn lại trong miệng không thể nói hết, Tiếu Tử Hiền cũng không chút do dự ôm chặt lấy Ngụy Lam, chống đỡ toàn bộ sức nặng đè lên người. Giọng nói lạnh lùng cứng nhắc hiếm thấy dịu đi, ngửi mùi sữa tắm quen thuộc trên cổ Ngụy Lam, Tiếu Tử Hiền đẩy Ngụy Lam trở lại giường "Đây là đang mời sao? ”

"Vâng." Giọng nói rầu rĩ, cậu cũng không biết xấu hổ ngẩng đầu lên.

Tim đập rất nhanh, Ngụy Lam cảm thấy vô cùng xa lại khi tim đập nhanh như vậy, bóng người mơ hồ lúc trước không thể đạt được giờ phút này đánh sâu vào thị giác, nhiệt độ cơ thể nóng rực kích thích xúc giác không thể so sánh được với cái lạnh, áo ngủ bị vén lên cao, nụ hôn dày đặc rơi xuống trán, bên cổ, dọc theo xương quai xanh một đường đi xuống phía dưới.

Cơ thể bởi vì mập mờ đụng chạm mà run rẩy, Ngụy Lam ngẩng cổ lên khó khăn thở dốc, từng ngóc ngách trên da thịt đều bị bàn tay ấm áp xoa dịu, nhưng vẫn chưa đủ, cậu không khỏi vặn vẹo tìm kiếm nhiều sự an ủi. Chỗ chí mạnh được ngậm vào trong miệng, Ngụy Lam khiếp sợ ưỡn thắt lưng muốn tránh né, suýt chút nữa rên ra tiếng, lại bị bàn tay to lớn che lại miệng, tiếng pháo ngoài cửa sổ vang lên rất là đúng lúc, át đi tất cả những tiếng bất hòa.

Ngón tay lần mò miêu tả ngoài khe hở, cẩn thận thăm dò khai phá, cho đến khi nơi riêng tư không bài xích người ngoài nữa, thực sự tiến vào mang đến cảm giác rất khác thường, khiến trái tim Ngụy Lam sắp nhảy ra khỏi ngực.

Không phải lạnh như băng, mà là nóng bỏng, không còn bị lòng bàn tay bịt miệng, môi lưỡi và hơi thở hòa quyện vào nhau, cảm giác tồn tại chân thật như vậy khiến Ngụy Lam cảm thấy thần kinh sắp đứt gãy, đây là một loại phong phú và thỏa mãn được cảm nhận từ nơi sâu thẳm của linh hồn.

Đây là, thích sao?

Một lần lại một lần lăn lộn với nhau, kết thúc Ngụy Lam mệt đến mức nằm sấp trên giường ngay cả ngón tay cũng không muốn động, tiếng pháo ngoài cửa sổ cũng dần dần yên tĩnh lại.

Tiếu Tử Hiền rón rén bước vào phòng tắm, lấy khăn nóng lau sạch toàn thân cho Ngụy Lam, đêm nay mọi chuyện xảy ra quá ngoài ý muốn, hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của anh, cho nên, một số vật tư tiêu hao không thể chuẩn bị trước, nếu không cũng sẽ không khiến cậu chật vật như vậy, nhưng phát triển như vậy, ai có thể nghĩ được chứ.

"Này, Tử Hiền." Ngụy Lam vùi đầu vào trong chăn buồn bực gọi tên đối phương, chỉ lộ ra mông để Tiếu Tử Hiền giúp cậu lau sạch, trốn tránh như đà điểu.

"Sao vậy?" Tiếu Tử Hiền nhận thấy Ngụy Lam thay đổi cách xúng hô gọi anh, không phải anh Tiếu cũng không phải Tiếu đội, mà là gọi thẳng tên, xưng hô như vậy vào giờ phút này nghe vô cùng vi diệu, khiến anh lại một lần nữa sinh ra phản ứng không nên có, cũng may lý trí khắc chế là ưu điểm lớn nhất của anh.

"Anh nói... Em có chết không? A! Anh nhẹ chút..." Phần thịt mềm nhất bên trong đùi bị cắn mạnh một cái, Ngụy Lam gào khóc, bị Tiếu Tử Hiền tát một cái đè đầu trên gối.

"Không được nói điều này. ”

Không nói không có nghĩa là không tồn tại, Ngụy Lam cảm thấy hơi buồn cười, Tiếu Tử Hiền lại có thể trắng trợn trốn tránh đề tài này như vậy, thật đúng là hiếm thấy, "Em cũng không sợ, anh sợ cái gì, em chỉ tò mò, thời gian không sai biệt lắm, em cũng chưa từng uống những viên thuốc màu trắng nghi là thuốc ức chế kia, tại sao em vẫn có thể sống khỏe mạnh? Ngoại trừ những người không được ghi lại và không biết ra, những người trong danh sách đã chết hết rồi phải không? Em e là chỉ còn em. ”

"Tò mò sao?" Sau khi lau sach anh giúp Ngụy Lam mặc lại quần ngủ rồi đắp chăn cho cậu, Tiếu Tử Hiền hỏi ra một câu không rõ ràng.

Ngụy Lam vặn vẹo cơ thể đau nhức trở mình, cười nhìn Tiếu Tử Hiền bận rộn "Đương nhiên tò mò , lỡ như em có thiên phú dị bẩm, bởi vì tiêm thuốc kỳ lạ mà sinh ra dị năng, biến thành người nhện gì đó, em phải nghĩ trước cho mình một cái tên đẹp trai nổ trời mới được. ”

"Không phải em vẫn luôn tin tưởng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng sao?" Thu dọn căn phòng hỗn loạn, Tiếu Tử Hiền tắt đèn nằm trên mặt đất nhắm mắt dưỡng thần, anh thấy bất lực với tính cách phá vỡ nồi cát hỏi đến cùng của Ngụy Lam "Em chỉ cần tiếp tục tin tưởng là được. ”

"Phải không?”

"Ừm. ”

Chương kế tiếp