Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 59 Lừa gạt
Người ta nói nuôi chó theo chủ, Ngụy Lam là một người rất thân thiết rất được người khác yêu thích, Đại Bì hình như cũng giống như vậy, lúc này Đại Bì đang vẫy đuôi vây quanh Tôn Học Linh đi tới đi lui, chọc Tôn Học Linh rất vui vẻ.

"Có lẽ tết năm nay thức ăn của nó sẽ ngon hơn chúng ta." Tiếu Thừa An nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của vợ, trong lòng hạnh phúc không nói nên lời, sớm biết bà ấy thích chó như vậy, ông cũng nuôi một con, nhưng nghĩ lại cũng không phải con nào cũng ngoan ngoãn nghe lời và thông minh như vậy "Mấy thứ con gửi cho chúng ta lúc trước có muốn lấy về không? Nó hẳn là một bản ghi âm bằng chứng. ”

"À, phải! Cháu suýt quên mất." Ngụy Lam cầm lấy bút ghi âm đã bị mở ra, phát lại một lần nữa "Đây là cuộc đối thoại giữa cháu và cục trưởng Tống khi cháu xin lệnh điều tra chế dược CK, bây giờ chuyện chế dược CK chưa thể phơi bày ra ngoài. Cho nên thứ này còn phải để lại chỗ chú thêm một thời gian, đếm khi mọi chuyện rõ ràng, thứ này mới có thể phát huy tác dụng. ”

Lời Ngụy Lam nói, Tiếu Thừa An hoàn toàn có thể hiểu được, ông rất vui mừng vì hai đứa nhỏ đều xuất sắc như vậy, bản ghi âm này quả thật không cần phải lấy ra quá sớm, vụ bê bối của chế dược CK không bị phơi bày, động cơ từ chối lệnh điều tra cũng không đủ rõ ràng, đoạn ghi âm này được công bố sớm sẽ gây bất lợi cho bản thân Ngụy Lam "Tốt lắm, chú sẽ giũ nó thêm một thời gian nữa. ”

"Chú Tiếu, con muốn biết, khoảng thời gian sau khi anh Tiếu tỉnh lại anh ấy làm gì? Anh ấy cũng không liên lạc với chú sao? ”

Tiếu Thừa An nhớ lại "Nó tỉnh lại ở đây tĩnh dưỡng vài ngày rồi đi, chúng ta cũng không biết nó đi đâu, gọi điện thoại cũng không nghe máy, chỉ có vài lần gọi điện thoại về nhà báo bình an, điểm này so với trước khi hôn mê thì tốt hơn, trước kia cho dù biến mất nửa năm cũng không nói một câu với người nhà." Trong lúc nói chuyện, khó nén vui mừng. " Chính là mấy ngày trước gọi điện thoại cho chú, nói chút chuyện nghiêm túc, đứa nhỏ này quá độc lập, hơn ba mươi năm qua, đây xem như là lần thứ hai mở miệng nhờ chú giúp đỡ. ”

"Anh ấy nói cái gì?" Sự tò mò của Ngụy Lam tràn ngập trong lời nói.

"Nó muốn mượn giao tình của chú và Từ Ngạn, bảo chú sắp xếp cho nó và Từ Ngạn gặp mặt nhau, để thuyết phục Từ Ngạn đồng ý với yêu cầu thâm nhập vào chế dược CK của cháu, còn yêu cầu mượn Từ Tân hỗ trợ hành động, phải biết rằng đứa nhỏ Từ Tân kia thuộc bộ đội đặc chủng, sao có thể dễ dàng nói chuyện như vậy. ”

Ân tình này thật sự là thiếu nợ quá lớn, Ngụy Lam hò hét ở trong lòng, cậu lại luôn miệng nói Tiếu Tử Hiền coi mình là quân cờ, làm sao cậu có thể không biết xấu hổ mà đối mặt với anh đây. Bây giờ nghĩ lại, Tiếu Tử Hiền chẳng qua là quá hiểu sự bướng bỉnh của cậu, vì tránh cho mọi chuyện ngày càng vượt quá tầm kiểm soát, mới bất đắc dĩ buông cái tôi của mình xuống nhờ người khác giúp đỡ, chỉ vì thỏa mãn yêu cầu tùy hứng của cậu. Trời ơi! Không còn mặt mũi nào để gặp anh ấy nữa.

"Nói chuyện gì mà hăng hái như vậy, còn muốn ăn cơm hay không?" Tôn Học Linh từ trong phòng bếp thò đầu ra thúc giục "Mau tới hỗ trợ, buổi chiều còn phải gói sủi cảo chuẩn bị bữa cơm tất niên. ”

Hai người đàn ông hưởng ứng lời kêu gọi chen chúc trong phòng bếp, làm cho hiệu suất càng thêm thấp, bát đĩa va vào nhau, rau củ rơi xuống đất phát ra tiếng ồn ào ào, so với chiến trường còn hỗn loạn hơn, nhưng ai cũng không có biểu hiện bất mãn, năm mới mà, phải náo nhiệt như vậy mới có không khí.

Khác với một bên vui vẻ hòa thuận, trong căn phòng trống vắng, Lưu An tỉnh lại sau cơn hôn mê ngắn ngủi xuất thần nằm bất động trên giường, cũng không phải hắn không muốn động đậy, mà là không nhúc nhích được, hai tay bị trói ở đầu giường, gối đầu che mặt nghiêng sang một bên, giữa hai chân một mảnh ẩm ướt dính nhớp, phía sau đau đớn, không cần nhìn, hắn cũng biết giờ phút này mình thê thảm cỡ nào.

Cuối cùng vẫn không được sao? Không công bằng! Tại sao... Lại chơi mình đến mức độ này.” Chỉ vài giờ trước, khi hắn mừng thầm trước sự nhượng bộ của Tiếu Tử Hiền, Tiếu Tử Hiền đã đưa ra một yêu cầu kỳ lạ.

"Tôi cũng không dám chắc có thể cứng được với cậu hay không, tôi cũng không muốn bị cậu đụng vào, cho nên cậu nhất định phải trói hai tay và che mặt. ”

"Được." Lưu An chủ động đi vào phòng, xé rách ga trải giường hai tay dâng lên "Tôi tự mình trói không được, anh giúp tôi. ”

Tay phải, sau đó là tay trái, ngay cả buộc dây thừng cũng nghiêm túc đến trình độ rập khuôn như vậy, nút thắt cũng chỉnh tề xinh đẹp, Lưu An còn chưa nhìn đủ động tác của đôi tay kia, mặt đã bị gối đầu che lại, bên tai truyền đến tiếng thì thầm.

"Tôi sẽ đi tắm trước. ”

"Được rồi." Lưu An vui vẻ chấp nhận, hắn không ngại chờ đợi, dù sao cũng đã chờ nhiều năm như vậy, cũng không kém mười mấy phút này, hơn nữa, hình thức ứng xử của người này nghiêm cẩn đến mức khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giống như ăn cơm phải ngồi ngay ngắn, một tay phải cầm chén, tháo kính xuống phải gấp lại, tròng kính đặt lên trên cùng mép bàn, quần áo, hoặc là sách vở, dựa theo thứ tự kích thước và độ dày để sắp xếp, cho nên trước khi làm loại chuyện này phải tắm rửa. Cũng là hợp tình hợp lý.

Cuối cùng, tiếng nước ngừng lại, tiếng bước chân đến gần, theo nệm mềm mại lún xuống, Lưu An cảm thấy cơ thể nặng nề mà ấm áp đè lên. Hắn không nghĩ tới phương thức của Tiếu Tử Hiền lại thô bạo trực tiếp như vậy, trong suốt quá trình hắn cũng không cảm nhận được bất kỳ khoái cảm nào, chỉ có đau đớn, mặc dù ở trong đau đớn nhưng hắn vẫn mất mặt mà lên đỉnh.

Đây... Hoàn toàn là trừng phạt, hơn nữa cảm giác này rất quen thuộc. Khi gối đầu che trên mặt được lấy ra, người Lưu An nhìn không phải là Tiếu Tử Hiền, mà là Từ Tân. Hắn không khỏi nở một nụ cười chua xót, bởi vì hắn không muốn thừa nhận, trong quá trình, hắn đã đoán được, nhưng khi sự thật bại lộ trước mắt, vẫn khiến người ta rất khó tiếp nhận.

Không, không đúng, không thể chấp nhận có lẽ đây không phải là sự thật.

Tại sao... Khi nhìn thấy gương mặt đầy mồ hôi nhưng vẻ mặt lạnh lùng của Từ Tân, trong lòng lại đau đớn như vậy? Cái tên luôn mang theo tà khí tươi cười quấn lấy hắn uy hiếp hắn, cũng sẽ lộ ra ánh mắt xa cách như thế sao?

"Tôi thật sự không nghĩ anh lại đưa ra yêu cầu như vậy với người khác. ”

Đó là câu cuối cùng Từ Tân để lại trước khi rời đi, giọng nói lạnh đến thấu xương, tràn đầy thất vọng. Lưu An hoảng hốt, hắn biết mình làm sai rất nhiều, mặc dù lúc này, hắn không cảm thấy mình làm sai cái gì, nhưng trong lòng lại lo lắng bất an, làm cho hắn cảm nhận được khủng hoảng trước nay chưa từng có.

Sự phát triển như vậy không phải là những gì hắn mong đợi!

Ba người háo hức ngồi trước bàn ăn, Ngụy Lam thỉnh thoảng đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếu Thừa An cách một phút lại nhìn đồng hồ đeo tay, Tôn Học Linh cùng Đại Bì vừa chơi đùa vừa lẩm bẩm hỏi Tiếu Tử Hiền sao còn không về. Sắc trời dần tối, mắt thấy sắp đến sáu giờ, một bàn thức ăn ngon cũng sắp nguội lạnh.

"Anh ấy về rồi!" Trong sân tiểu khu chạy qua chiếc Volvo quen thuộc, Ngụy Lam vui vẻ hô to chạy tới bên cửa, cửa đã mở từ sớm, quay đầu chạy tới mang thức ăn đã lạnh cho vào lò vi sóng để hâm nóng.

Cửa mở ra, Tiếu Tử Hiền phong trần mệt mỏi đi vào, ánh mắt tìm kiếm một vòng trong phòng khách và phòng ăn mới hỏi "Ngụy Lam đâu? ”

"Chỉ biết hỏi nó trước, con thật không có lương tâm, còn không chào hỏi ba mẹ mình trước." Tôn Học Linh liếc mắt nhìn Tiếu Tử Hiền một cái, tiến lên cầm lấy áo khoác lạnh của Tiếu Tử Hiền "Thằng bé vẫn luôn đứng ở cửa sổ, thấy xe của con đi vào trong sân liền chạy đi hâm nóng đồ ăn. Thật đáng tiếc, nếu Ngụy Lam là con gái, mẹ nhất định gọi nó là con dâu của nhà họ Tiếu chúng ta, nó còn biết lấy lòng hơn con nhiều, ngoan ngoãn lại biết dỗ dành người khác. ”

Tiếu Tử Hiền bị mẹ mình càu nhà đến nghẹn lời, hiếm khi không dùng những lời cay nghiệt để đáp lại, đương nhiên cũng có phần chột dạ nhất định ở bên trong nên anh đành không nói một lời chen vào phòng bếp giúp Ngụy Lam hâm nóng đồ ăn.

"Trên người anh có mùi gì vậy? Giống mùi bột giặt hoa oải hương của Lưu An, sặc." Lúc lướt qua, Ngụy Lam như một con cún đến gần bên cạnh Tiếu Tử Hiền ngửi ngửi.

"Hôm nay anh đã đến nhà cậu ta để nói chuyện với cậu ta. ”

"Hả? Cậu ta không đi làm à? Thực sự bị đình chỉ sao?” Ngụy Lam kinh ngạc hỏi, "Em còn tưởng Doãn Hàng nói đùa với em, tên kia luôn thích phóng đại sự thật. ”

Tiếu Tử Hiền nhận lấy chiếc đĩa trong tay Ngụy Lam cùng bưng ra ngoài "Làm như vậy là ổn thỏa nhất, nếu cậu ta thật sự ở trênn cùng thuyền với Tống Văn Kiệt, đình chỉ công tác có thể khiến cậu ta không biết được hành động của đội hình sự. Nếu không, cậu ta và Tống Văn Kiệt không có quan hệ gì, như vậy có thể bảo vệ cậu ta, tránh cho Tống Văn Kiệt cắn ngược một miếng, dùng thủ đoạn không chính đáng hãm hại cậu ta. ”

"Vậy anh đã được phục hồi chức vụ chưa?" ”

"Còn chưa, thay đổi nhân sự phải chờ năm sau mới sắp xếp." Có một số chi tiết, Tiếu Tử Hiền không có ý định nói cho Ngụy Lam nghe, ví dụ như gọi điện thoại cho Từ Tân trong phòng tắm.

Trong tay Lưu An có chứng cứ về con riêng của Tống Văn Kiệt, cùng như nguồn gốc của chứng cứ, Từ Tân biết rõ tất cả những điều này, điểm này Tiếu Tử Hiền rất rõ ràng, anh vốn là hẹn Từ Tân gặp mặt nói chuyện này, không nghĩ tới tên Từ Tân ngu ngốc này lại nói không muốn nhúng tay vào, Lưu An vui thì nói không vui thì nhịn, hoàn toàn không hợp tác.

Nhưng khi Tiếu Tử Hiền gửi cho Từ Tân một đoạn ghi âm về cuộc trò chuyện ngắn với Lưu An, anh biết mọi thứ sẽ trở nên phức tạp và thú vị. Trốn vào phòng tắm xem điện thoại di động bị cố ý đặt ở chế độ im lặng, quả nhiên có mười mấy cuộc gọi nhỡ đều đến từ Từ Tân. Tiếu Tử Hiền không nhanh không chậm gọi lại "Cho nên cậu định để ai nói cho tôi biết? ”

"Không được chạm vào anh ta." Trong điện thoại truyền đến giọng nói hung tợn của Từ Tân "Tôi đang trên đường, rất nhanh đã đến. ”

"Bây giờ tôi sẽ mở cửa cho cậu, người cũng đã sẵn sàng, tôi đang chờ tin nhắn của cậu ở quán cà phê bên kia đường." Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tiếu Tử Hiền cũng không vội, thỉnh thoảng liếc nhìn cổng tiểu khu bên kia đường qua cửa sổ thủy tinh thật lớn.

Lúc kim đồng hồ chỉ vào số 3, Từ Tân với vẻ mặt tức giận chạy ra khỏi tiểu khi, đẩy cửa đi vào quán cà phê, tức giận ngồi đối diện Tiếu Tử Hiền.

Tao nhã thưởng thức một ngụm cà phê hơi lạnh, Tiếu Tử Hiền trêu chọc "Xem ra cậu rất thoải mái. ”

"Cảm ơn anh đã chiêu đãi." Trong ánh mắt Từ Tân khó nén được vẻ âm u, cười lạnh trả lời "Anh tốt nhất nên cẩn thận, nếu không sẽ bị lật thuyền. ”

"Hay là nói chuyện của Tống cục trưởng đi. ”

Thì ra sự tình lại trùng hợp như vậy, đó là trước khi "bắt rắn" định án không lâu, một buổi chiều rất bình thường, Lưu An lái xe đưa ba mẹ đi qua một con đường nông thôn, xe gặp chút trục trặc bị hỏng ở ven đường, Lưu An xuống xe kiểm tra, phát hiện dưới sườn đất đậu một chiếc xe tải không có biển số.

Đường làng hẻo lánh, xe tải, không có biển số, hiện trường tội phạm thường do mấy nhân tố này tạo thành, Lưu An đang muốn tới gần chiếc xe kia kiểm tra, lại nhìn thấy trong buồng lái nhảy xuống một bóng lưng quen thuộc, chính là Tống Văn Kiệt Tống Cục trưởng. Ông ta chạy đến một nơi hẻo lánh như vậy để làm gì? Còn cố ý ném xe vào rừng đi bộ qua đó.

Lưu An nói với ba mẹ ngồi trong xe không được đi ra, khóa cửa xe lại, nếu có chuyện gì xảy ra lập tức gọi điện báo cảnh sát, chính hắn thì lặng lẽ đi theo phía sau Tống Văn Kiệt, đi sâu vào rừng cây thưa thớt. Rừng cây không lớn như tưởng tượng, nhưng đi được hơn mười phút, thì đi qua qua một con đường nhỏ khác, đối diện con đường đất là một dãy nhà nông, Lưu An không dám tùy tiện đi theo, đành phải trốn ở trong hố cỏ dại bên bìa rừng giơ điện thoại di động chụp lén.

Mở cửa cho Tống Văn Kiệt, là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp ôm một đứa bé, người phụ nữ ăn mặc thời trang, ăn mặc khá sang trọng, không hợp với dãy nhà lụp xụp cũ nát này.

Người phụ nữ thân mật hôn lên má Tống Văn Kiệt, cảnh quay này khiến Lưu An nổi da gà, chú bụng bia tháng mười kiểu tóc Địa Trung Hải kia có đáng yêu như vậy sao? Một người phụ nữ yêu tiền thực sự là một sinh vật khủng khiếp. Điện thoại di động xong chụp một loạt ảnh, cho đến khi Tống Văn Kiệt vào phòng đóng cửa...

"Cậu ta sẽ không ngồi xổm ở đó canh giữ cả đêm chứ?" Nghe Tiếu Tử Hiền kể lại, Ngụy Lam không khỏi cảm khái tạo hóa trêu người, đây thật đúng là phát hiện ngoài ý muốn, phu nhân Tống Cục trưởng là một người phụ nữ mạnh mẽ và quyết liệt, bọn họ đều đã gặp ở hội nghị thường niên, thật không nghĩ tới Tống Cục trưởng sợ vợ như vậy, còn có lá gan đi ngoại tình "Giám định DNA kia từ đâu ra? ”

"Nguồn gốc của giám định DNA đó chính là nguyên nhân hàng đầu khiến anh quyết định đình chỉ Lưu An. ”

Chương kế tiếp