Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 68 Trùng hợp
Vấn đề càng khó giải quyết càng thú vị.

Những con quỷ chết đuối dưới nhà để xe dưới lòng đất là cùng một nhóm người muốn sát hại Đường Lị và đã sát hại Ôn Bằng, những kẻ đó dường như không có ý thức của mình, có lẽ là bị người khác khống chế, cái này cũng không khó đoán, hại chết Quách Văn cũng là cùng một người đứng sau sai khiến.

Đang miên man suy nghĩ, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, dọa Ngụy Lam giật nảy mình "Doãn Hàng, bên khách sạn NC thế nào? ”

"Rất kỳ quái, tìm được tên Hồ Triết trong biểu mẫu đăng ký nhận phòng, thỉnh thoảng hắn sẽ ở trong phòng cao cấp ở đây, căn phòng này rất ít khi được đăng ký ở, gần như có thể xem như địa bàn riêng của hắn, ngoại trừ Hồ Triết, cũng chỉ có hai người ở đây, hơn nữa thời gian cũng rất gần với thời gian nhận phòng của Hồ Triết." Doãn Hàng báo cáo những phát hiện kỳ quái mình phát hiện cho Ngụy Lam.

"Hai người kia là ai?" Trực giác nói cho cậu biết, hai người này nhất định có vấn đề, nhất định có liên quan đến Hồ Triết và toàn bộ sự việc, Ngụy Lam im lặng chờ đợi, chờ Doãn Hàng đưa ra đáp án.

"Một người là Chu Vũ Bân, một người là Lữ Kính. ”

"Cái gì?" Ngụy Lam cầm điện thoại di động dán chặt vào mặt, sợ mình nghe lầm, Lữ Kính hình như đã nghe qua ở đâu đó... Đúng rồi! Khi chạy trốn khỏi biệt thự của Chu Vũ Bân, trong giấy chứng nhận cổ phần!

Tại sao cả ba đều thích đến khách sạn quốc tế NC? So với Lữ Kính chỉ nghe tên, tên Chu Vũ Bân càng khiến cậu quan tâm hơn, tên kia không phải chạy trốn ra nước ngoài sao? "Chu Vũ Bân cũng từng ở khách sạn NC sao? ”

"Đúng vậy, thời gian lưu trú là từ tháng 9 đến tháng 11. Hơn nữa bọn tôi tìm thấy giấy ghi chú trong phòng, trang đầu tiên bị xé đi, trang thứ hai còn vết lõm do viết để lại, thông qua bột chì nhận ra nội dung trên tờ giấy, phù hợp với nội dung tường thuật của Trần Hí. ”

Từ tháng 9 đến tháng 11, đó có phải là khoảng thời gian Chu Vũ Bân nói từ nước ngoài trốn thoát trở về đúng không? Anh ta là nhà đầu tư đằng sau chế dược CK, được sắp xếp ở trong phòng riêng của Hồ Triết cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ngụy Lam lại hỏi "Còn một người khác thì sao? Thời gian nhận phòng của Lữ Kính là khi nào? ”

Doãn Hàng lục lọi ghi chép, vừa chép lại vào sổ vừa trả lời Ngụy Lamc "Hồ sơ lưu trú của Lữ Kính không có quy luật gì, bắt đầu từ tám năm trước, chỉ ở tổng cộng có ba lần, khoảng cách cũng không có gì đặc biệt..."

"Chờ đã!" Ngụy Lam cắt ngang câu trả lời của Doãn Hàng, có lẽ thời gian ở lại không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần nhắc tới tám năm trước, cậu không có cách nào để không để ý "Ghi lại tất cả các mốc thời gian ba lần ở và nói cho tôi biết. ”

Hồ sơ lưu trú của khách sạn quốc tế NC không phải là một hồ sơ lưu trú đơn giản, bởi vì ở đây thường là những người nổi tiếng có thân phận và địa vị hoặc danh tiếng không thấp, vì vậy đối với mỗi người lưu trú hoặc thăm viếng cần phải đăng ký tại quầy lễ tân, điều này xuất phát từ vấn đề an toàn.

Cho nên hồ sơ lưu trú của Lữ Kính cũng không hoàn toàn là ở nơi này, cũng bao hàm thời gian tới thăm, vì thế Ngụy Lam phát hiện ra một sự 'trùng hợp ngẫu nhiên' rất thú vị.

Lần đầu tiên Lữ Kính ở lại là vào ngày Trần Trung gặp hỏa hoạn bị thiêu chết tám năm trước, lần nhận phòng thứ hai là hai ngày trước khi Phương Hội Lỵ gặp tai nạn xe hơi, lần thứ ba là năm ngày trước khi Chu Vũ Bân rời đi, cùng một phòng, không có khả năng bị lặp lại, vậy chứng tỏ Lữ Kính xuất hiện sau này, lấy thân phận khách đến tìm Chu Vũ Bân.

Nếu đã có nhiều trùng hợp như vậy, nên không thể không chú ý đến quỹ đạo hành động của Lữ Kính này, hơn nữa những tin tức này vì sao lần trước đến điều tra không phát hiện ra?

Ngụy Lam nói ra nghi vấn của mình với Doãn Hàng ở đầu kia điện thoại, nào biết Doãn Hàng đối diện ấp úng nửa ngày, rồi nói cho cậu biết một bí mật kinh người, tên này thế mà lại có thể hack máy tính, những tin tức này đều được coi là quyền riêng tư của khách cao cấp, mà có thể được che giấu và mã hóa "Đây là hành vi vi phạm pháp luật. ”

"Tôi biết, cho nên lần trước không dám làm như vậy, khi đó nhân viên còn chưa hoàn toàn sơ tán, tôi cũng sợ bị phát hiện, lần này chỉ cần người của chúng ta không nói thì ai sẽ biết? Dù sao NC đã ngừng kinh doanh, nơi này một người sống cũng không có."

Ghi chép ghi lại tất cả thông tin trong hồ sờ, Doãn Hàng tắt máy tính, khôi phục lại nguyên trạng, chạy về phòng cao cấp hội hợp với Lữ Duy và Trịnh Khải "Chuyện này cũng không quan trọng, chẳng lẽ anh không tò mò tờ giấy kia là ai viết sao? ”

Điều này lại khiến Ngụy Lam muốn hỏi, cậu đương nhiên là rất tò mò, nhưng tò mò cũng đoán không ra đáp án "Cậu tìm được manh mối rồi sao? ”

"Đương nhiên, đó là bút tích của Chu Vũ Bân." Trong điện thoại, Doãn Hàng cười đắc ý "Phông chữ và chữ ký có độ tương đồng rất cao, trong tất cả các ký tự có chứa chữ ‘khẩu’, tất cả chữ ‘khẩu’ đều được thay thế bằng một vòng tròn, thói quen viết rất lạ. ”

Đây thật đúng là phát hiện thú vị, trong đầu Ngụy Lam lập tức nghĩ đến chỗ liên quan trọng yếu "Chữ 'hà' của Tân Hà còn có chữ 'Chu' trong tên anh ta đúng không? ”

"Chính là nó!" Doãn Hàng không khỏi huýt sáo.

"Chỉ là, nếu đã xác định tờ giấy kia từ tay Chu Vũ Bân, vậy chứng tỏ tờ giấy được để lại trước tết Nguyên đán, trước khi Chu Vũ Bân chết đã để lại, vì sao bây giờ Hồ Triết mới cầm tờ giấy chạy loạn khắp nơi? Ở giữa đã xảy ra chuyện gì..." Dưới sự nối tiếp của hồ sơ lưu trú, phòng deluxe trông giống như một địa điểm kết nối bí mật.

Khách sạn quốc tế NC là một ngành công nghiệp dưới tên của phu nhân thị trưởng, tất nhiên sẽ là nơi an toàn nhất, ngay cả khi xảy ra chuyện gì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ngụy Lam phát hiện, khách sạn quốc tế NC , thuốc CK, viện dưỡng lão Mai Giang, kết nối lai trở thành một vòng tròn kỳ lạ đầy bí ẩn, trong đó hai bên đều có liên quan đến thị trưởng, vậy viện dưỡng lão Mai Giang đóng vai trò gì?

"Này, Doãn Hàng! Nhìn đây này!" Trong ống nghe từ xa truyền đến giọng nói của Lữ Duy, dường như phát hiện ra manh mối quan trọng nào đó "Cậu xem, mặt sau tấm thảm có vết máu. ”

Doãn Hàng đi tới bên cạnh Lữ Duy, ngồi xổm xuống nhấc toàn bộ tấm thảm gần đó lên, điện thoại vẫn duy trì trạng thái nói chuyện "Anh Ngụy, nơi này phát hiện vết máu, hẳn là có người từng tranh chấp trong phòng, từ trình độ máu nhiễm trên sợi thảm có thể đoán thời gian hẳn là không ngắn, chỉ sợ lần trước điều tra không chú ý tới. ”

"Lần trước chúng ta điều tra cũng không phát hiện ra những thứ này, chẳng lẽ bọn họ đột nhập vào khu vực cấm? Xem lại thời gian check-in của ba người kia, còn chỗ nào trùng hợp hay không." Ngụy Lam nhìn chằm chằm vào ghi chép tường thuật của Trần Hí bị đặt sang một bên, chuỗi địa chỉ như móng vuốt mèo vô hình cào vào trong lòng cậu. "Trong manh mối Trần Hí cung cấp, có nhắc tới trên trán Hồ Triết có vết thương, vết thương không giống như vết thương cũ, tôi nghi ngờ hắn từng bị đe dọa trong phòng. ”

"Kỳ lạ" Giọng điệu của Doãn Hàng đầy vẻ nghi ngờ "Cuối tháng mười một, chính là ngày Chu Vũ Bân rời đi, có ghi chép Hồ Triết đến thăm, vậy chẳng phải là đã lâu rồi sao? Vì sao bây giờ Hồ Triết mới dựa theo yêu cầu của tờ giấy đi tìm Cố Thiếu Hàm? ”

Chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng đó ngày hôm đó? Đánh đập đe dọa? Sau đó để lại một tờ giấy, để Hồ Triết nghĩ thông suốt đi tìm người trên tờ giấy?

Đây hình như là cốt truyện mà các bộ phim bom tấn xã hội đen thường có, có vẻ không quá thực tế, thời gian cũng luôn có cảm giác không hợp lý, luôn cảm thấy chỗ nào không đúng. Nhớ tới thái độ oán hận của Chu Vũ Bân với nhà thị trưởng, một lời không hợp đánh một trận cũng không phải là chuyện không thể, nhưng so với cách bạo lực như vậy, Chu Vũ Bân phải dùng chút thủ đoạn biến thái tra tấn đối phương mới đúng.

Giống như lần bị Chu Vũ Bân bắt được, uy hiếp, đe dọa, tấn công bằng lời nói, tất cả những gì Chu Vũ Bân làm dường như chỉ vì thưởng thức biểu cảm thống khổ của cậu. Đúng rồi! Ngày đó Chu Vũ Bân cầm bình thuốc tiêm rỗng đã được mở ra, không ngừng truyền đạt nỗi hận trong lòng cho anh ta, những lời đó vẫn còn văng vẳng bên tai, chẳng lẽ người bị hại cuối cùng được nhắc đến... Chính là Hồ Triết?

"Lấy mẫu máu, tìm cách so sánh với ADN của Hồ Triết." Nói xong, Ngụy Lam cầm chìa khóa xe treo trên ngón tay, kéo Tiếu Tử Hiền đi ra ngoài, đồng thời còn nói với Doãn Hàng ở bên kia điện thoại "Để phòng thí nghiệm đẩy nhanh tiến độ xử lý, có kết quả lập tức thông báo cho tôi. ”

"Bây giờ anh định làm gì?" Nghe Ngụy Lam nói chia ra hành động, Doãn Hàng tò mò hỏi "Anh không phải lại đi làm chuyện nguy hiểm đấy chứ? Đừng để bản thân bị mắc kẹt ở một nơi kỳ lạ. ”

"Yên tâm." Ngồi vào trong xe, khởi động xe, Ngụy Lam vui vẻ trả lời "Tôi và Tiếu đội đi dạo một vòng ở viện dưỡng lão Mai Giang, đến thăm bác sĩ Cố một chút, tốt xấu gì anh ta cũng là manh mối mấu chốt trên tờ giấy. ”

Ngụy Lam cố ý lái xe cảnh sát đến viện dưỡng lão Mai Giang, bởi vì lần này cũng không phải đến thăm ai, cậu lấy thân phận cảnh sát hình sự, đến hỏi người có liên quan đến vụ án Cố Thiếu Hàm, cảm giác áp bức là cần thiết. Chỉ là hiệu quả đạt được không tốt như mong đợi, Cố Thiếu Hàm dường như đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho sự xuất hiện của cảnh sát, thái độ thành thạo chấp nhận câu hỏi của cậu.

"Cho nên, Hồ Triết thật sự đã tới nơi này? Hắn làm gì ở đây?" Ngụy Lam ghi lại những gì Cố Thiếu Hàm nói.

Trong viện dưỡng lão khắp nơi đều thoang thoảng một mùi hương kỳ quái, lần trước đến cậu đã phát hiện, lúc này càng thêm chứng thực, mùi này không chỉ giống với mùi thi thể của Hách Lâm tỏa ra mà còn giống mùi gần kho chế dược CK, hình như trong tòa nhà số 9 tiểu khu Hòa Hiệp cũng có mùi thoang thoảng như vậy, chẳng qua là bị mùi mốc nồng nặc ở đó che lấp một phần, không có cách nào phân biệt rõ ràng.

Cố Thiếu Hàm lúc nào cũng duy trì nụ cười, lịch sữ đưa hai ly nước nóng cho Ngụy Lam và Tiếu Tử Hiền "Thuốc tâm thần ở đây của tôi vẫn được cung cấo bởi công ty dược phẩm CK, nhưng từ sau khi cổ đông Chu Vũ Bân chết, nguồn cung cấp ở đây đã bị đình chỉ, Hồ Triết với tư cách là người đại diện theo pháp luật, đương nhiên phải chịu trách nhiệm về tình huống này. ”

"Nhưng theo tôi được biết, không phải bác sĩ Cố anh chủ động đi tìm Hồ Triết, mà là dùng các phương thức khác để Hồ Triết tìm tới anh." Ngụy Lam cười thân thiết, giống như đang giảng kiến thức an toàn cho học sinh tiểu học, nhưng lời nói ra lại hùng hổ bức người "Nếu chỉ là vì nói chuyện ngừng cung cấp, cần gì phải đi lòng vòng một vòng lớn như vậy? Cố ý mượn tay Chu Vũ Bân, để lại tờ giấy cho Hồ Triết, dẫn hắn đến đây. ”

"Hả? Tôi thực sự không chuyện này." Vẻ mặt Cố Thiếu Hàm mờ mịt lại vô tội, đối với câu hỏi của Ngụy Lam, có vẻ có chút bất lực "Tôi đã nhiều lần liên lạc với Hồ Triết, nhưng luôn bị dùng đủ loại lý do để từ chối gặp mặt, tôi cũng không biết vì sao sau này anh ta lại đột nhiên chủ động đến gặp, không những không phải tới nói chuyện cung cấp, mà còn tới tìm tôi đòi những viên thuốc kia, nhưng tôi thật sự không còn hàng tồn kho. ”

"Hắn đến tìm thuốc?" Nhìn ly nước trước mặt, Ngụy Lam rất muốn uống một ngụm, xuất phát gấp gáp, cái gì cũng không mang theo, dọc theo đường đi cũng không để ý mua nước uống, bây giờ cổ họng khô đến mức sắp bốc khói.

Nhưng nhìn Tiếu Tử Hiền đang ngồi ngay ngắn bên người không nói một lời, Ngụy Lam hiểu anh đang đề phòng, nước và thức ăn người khả nghi đưakhoong thể bỏ vào miệng, đây là kiến thức cơ bản nhất "Vì sao hắn cần những loại thuốc kia? ”

Cố Thiếu Hàm nhún vai "Anh ta lấy danh nghĩa khám bệnh, nói là thường xuyên gặp ác mộng, tình trạng cơ thể rất tệ. Tình trạng sức khỏe kém do suy nhược thần kinh và ảo giác gây ra, loại thuốc kia quả thật có hiệu quả thần kỳ. ”

Ngụy Lam gian nan nuốt nước miếng xuống cổ họng khô khốc đau rát, giọng nói cũng trở nên khàn khàn "Anh và Chu Vũ Bân có quan hệ gì? Tại sao anh ta lại để lại thông tin liên lạc của anh cho Hồ Triết? Chuyện ngừng sản xuất thuốc kia, Chu Vũ Bân hẳn là rõ ràng hơn anh chứ? Vì sao còn muốn cố ý để Hồ Triết tới tìm anh? ”

"Cái này..."

Đột nhiên, trong hành lang truyền đến một trận tiếng ồn ào, từng trận gào thét tê tâm liệt phế chấn động lòng người, Tiếu Tử Hiền đè Lại Ngụy Lam muốn đứng dậy, tự mình đứng lên, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài cửa "Hai người cứ tiếp tục đi, tôi đi xem một chút. ”

Chương kế tiếp