Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 69 May mắn sống sót
Giằng co, có lẽ là từ dùng để ám chỉ tình hình hiện tại, cho dù bên ngoài có rất nhiều tiếng quỷ khóc sói gào, hai người trong phòng vẫn hoàn toàn không động đậy, một người vẫn lịch sự mỉm cười, một người cười rạng rỡ như thể cả thế giờ đều đang hòa bình tốt đẹp.

"Bác sĩ Cố, có thể trả lời tôi không?" Ngụy Lam cố ý ép hỏi Cố Thiếu Hàm, cậu biết đối phương nhất định đang che giấu điều gì đó "Hôm nay tôi không tới nói chuyện phiếm, mà là coi anh là nghi phạm để tiến hành thẩm vấn. ”

"Nghi phạm? Vậy anh có thể cho tôi biết tôi là nghi phạm trong vụ án nào không? ”

Cố Thiếu Hàm hỏi scó chút xảo quyệt, đây quả thật là một câu hỏi không dễ trả lời, những người trước đây chết vì suy nội tạng, bên ngoài đều lấy lý do qua đời vì bệnh để xử lý, cho nên nếu lấy những án mạng kia để hù dọa Cố Thiếu Hàm, chỉ sợ không được, nhất định sẽ bị qua loa lấy lệ.

Ngụy Lam có thể cảm giác được Cố Thiếu Hàm là một người rất cơ trí và giảo hoạt, lựa chọn cái cớ nhất định phải đứng vững mới được, nếu những án mạng kia không thể thực hiện được, vậy nói không chừng có thể bắt đầu từ những viên thuốc kia.

Ý cười trên mặt không giảm, Ngụy Lam vò đầu bứt tóc trông rất thoải mái "Là vụ án thuốc cấm liên quan đến chế dược CK, cũng chính là cyclochlorobencaine mà bác sĩ luôn tôn sùng. ”

"Có liên quan đến việc ngừng sản xuất cyclochlorobencaine không? Điều này thực sự oan uổng tôi, tôi cũng rất muốn biết lý do ngừng sản xuất, sau khi tất cả, thì đây là một loại thuốc rất tốt để sử dụng. ”

Không biết là thật sự không liên quan, hay là giả vờ vô tội, Cố Thiếu Hàm biểu hiện cũng quá mức thong dong, khiến Ngụy Lam bắt đầu cảm thấy hứng thú. Người bình nếu thực sự vô tội, sẽ cảm thấy hoảng sợ khi đột nhiên bị dính vào một vụ án và bị thẩm vấn, khi biết được thông tin liên quan đến vụ án, xác nhận mình thật sự không làm cái gì sai, sẽ bình tĩnh trở lại, đó là thay đổi của một người vô tội thật sự bình thường nên có.

Nhưng Cố Thiếu Hàm trước mắt cậu, nếu không phải vì trải qua sóng to gió lớn mà luyện nên phần thong dong này, vậy chỉ có thể nói rõ anh ta có vấn đề, mà phải giả vờ bình tĩnh. So sánh hai người, Ngụy Lam cho rằng là cái sau có xác suất cao hơn.

"Tôi chỉ hỏi tất cả những người có liên quan, cũng không nói bác sĩ anh đã làm sai cái gì, không cần vội biện hộ cho mình, chúng ta hãy nói chuyện về loại thuốc cyclochlorobencaine này đi." Ngụy Lam hơi ngửa ra sau, tựa vào sofa cứng rắn, đèn sợi đốt sáng chói mắt.

"Anh có biết thành phần của thuốc này không? Bác sĩ phải có nghĩa vụ phải hiểu các thành phần và hiệu quả của thuốc sau khi được sử dụng cho bệnh nhân đúng không? Ngay cả trong giai đoạn thử nghiệm lâm sàng. Tôi nhớ rằng tôi đã hỏi cùng một câu hỏi, nhưng khi đó có rất nhiều manh mối chưa nắm được, bây giờ thì khác, anh tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng rồi trả lời tôi. ”

Vấn đề này là một cái bẫy hai chiều, nụ cười của Cố Thiếu Hàm không kìm được, qua lần tiếp xúc trước đó, anh ta cho rằng Ngụy Lam chỉ là một cảnh sát nhiệt huyết, đáng lẽ phải rất dễ lừa gạt mới đúng, không ngờ anh ta lại đoán sai. Ngụy Lam nói không sai, anh ta đúng là biết thành phần của thuốc, cho nên vấn đề này dù anh ta có trả lời thế nào cũng sẽ bị kết tội.

Giả sử trả lới không biết, với tư cách là một bác sĩ anh ta sẽ bị coi là tội phạm nếu tự ý cấp thuốc cho bệnh nhân mà không biết thành phần của thuốc, dẫn đến một loạt các trường hợp tử vong vì suy nội tạng do thuốc.

Ngược lại, nếu trả lời biết thành phần của thuốc, trong thuốc có chứa tinh tế biến dị, một khi truy ra nguồn gốc của tế bào, anh ta cũng sẽ bị phán định là biết chuyện không báo, thậm chí là tội bao che. Cho dù lựa chọn cái nào đều là mạng người quan trọng, tội không hề nhỏ.

Chỉ là cái ít xấu hơn mới là chân lý bất biến, Cố Thiếu Hàm điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đại não nhanh chóng vận chuyển, anh ta nghĩ ra đủ lý do đến từ bảo vệ mình "Tôi thật sự biết thành phần của cyclochlorobencaine, bên trong chứa một chất đặc biệt, đó là tế bào bạch cầu đột biến, được chiết xuất từ các thí nghiệm nhân tạo trên thỏ trắng, vai trò của những tế bào bạch cầu này và tác dụng phụ có thể xảy ra vẫn chưa rõ ràng, cho nên thời gian thử nghiệm lâm sàng của loại thuốc này đã bị kéo dài rất lâu. Nhưng gần đây xảy ra nhiều trường hợp suy nội tạng như vậy, đều có liên quan đến cyclochlorobencaine, chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân chế dược CK quyết định ngừng sản xuất. ”

Ha! Giảo hoạt, thật sự rất giảo hoạt, có thể dễ dàng để mình trong sạch như vậy, không dễ đối phó. Ngụy Lam thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói "Tôi vẫn nên nói thẳng thì hơn, thật ra tôi cũng bị tiêm thứ kia, tôi chỉ sợ rằng mình sẽ không sống được bao lâu, hôm nay Chu Vũ Bân Chu để tôi tìm anh, anh ta nói cyclochlorobencaine có thể trung hòa được thuốc kia. ”

"Đừng đùa nữa, Chu Vũ Bân đã..."

"Anh quả nhiên là biết." Ngụy Lam đột nhiên ngồi thẳng người, cười ha hả cắt ngang lời Cố Thiếu Hàm: "Tin tức về cái chết của Chu Vũ Bân, chúng tôi giấu diếm rất triệt để. Bác sĩ Cố, làm sao anh biết Chu Vũ Bân đã chết? ”

Tệ quá! Không cẩn thận bị dụ nói ra rồi. Cố Thiếu Hàm cuối cùng cũng ngừng cười, nhíu mày nhìn Ngụy Lam "Tôi vẫn luôn tìm anh ta, nhưng không thể liên lạc được, cho nên tôi đoán..."

"Thuốc sản xuất ra hại chết nhiều người như vậy, chạy trốn suốt đêm cũng không phải không thể? Để tránh bên nhận hàng đòi số tiền bồi thường khổng lồ, anh ta trốn tránh anh từ chối nhận điện thoại của anh cũng là chuyện rất bình thường đúng không? Tại sao anh có thể kết luận rằng anh ta đã chết? ”

"Điều này có thể nói lên điều gì?" Cố Thiếu Hàm không nghĩ ra, cho dù giờ phút này đã đẩy mình vào hoàn cảnh không còn đường lui, người này sao có thể cười giống như một đứa trẻ mới lớn đổ mồ hôi trở về từ trên sân bóng, nói cười tự nhiên như vậy, ánh mắt thuần túy không hề có tạp niệm, không có cách nào đoán được cậu đang nghĩ gì.

Có lẽ người như vậy mới là đáng sợ nhất, so với khiến người ta đoán không ra, như vậy lại hoàn toàn khiến đối phương buông lỏng phòng bị, bất giác đi theo cậu khi vô thức khống chế được tốc thì rất khó đối phó.

Lười biếng gác chân lên, Ngụy Lam chống cằm nhìn biểu cảm trên mặt Cố Thiếu Hàm đổi tới đổi lui, cuối cùng lộ ra một tia bất đắc dĩ, lúc này mới mở miệng "Cũng không thể nói rõ cái gì, chỉ là cảm thấy, nếu anh có thể biết được biết Chu Vũ Bân đã chết trong khi tin tức đã bị phong tỏa thì có thể bên trong cảnh sát có người giúp anh, hoặc là anh và Chu Vũ Bân có liên hệ mật thiết. Thậm chí có thể nắm trong tay tất cả hướng đi của Chu Vũ Bân, giống như người chơi cờ không ngừng dói theo mọi hướng đi của quân cờ. ”

"Cách nói này quá khoa trương, tôi không có năng lực lớn như vậy." Cố Thiếu Hàm cầm cốc nước uống vài ngụm "Khát thì uống đi, yên tâm, tôi không bỏ gì trong nước cả, tôi chưa từng nghĩ đến việc hại mấy người. ”

"Được rồi” Ngụy Lam không chút do dự, yên tâm lớn mật nâng cốc nước lên uống một hơi cạn sạch, cuối cùng còn cầm cốc rỗng nói "Giúp tôi rót một cốc nữa đi, cám ơn. ”

Cố Thiếu Hàm không nói gì lắc đầu, giúp Ngụy Lam rót đầy một cốc nước ấm. Tên này cũng không biết là lá gan thật lớn, hay là trời sinh thiếu gân, nói không bỏ gì thì thực sự không bỏ sao? Cũng thật dám tin, được rồi, anh ta cũng thừa nhận không bỏ thêm gì vào là được "Anh cũng không sợ tôi lừa anh sao. ”

"Tôi cảm thấy anh không giống như đang lừa tôi." Ngụy Lam nhận nước rồi uống sạch sẽ.

"Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ nói cho anh những gì tôi biết." Vẻ mặt Cố Thiếu Hàm trở lên nghiêm túc "Tôi thật sự không biết rõ thành phần của cyclochlorobencaine, cũng không quá quen thuộc với Chu Vũ Bân, sở dĩ tôi biết anh ta đã chết là nhận được tin tức từ người khác. ”

Một người khác? Ngụy Lam không khỏi nghiêm túc, cậu luôn cảm thấy cái tên kế tiếp muốn nghe sẽ là một manh mối rất mấu chốt "Ai? ”

“Lữ Kính. ”

"Lữ Kính?" Ngụy Lam cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên khỏi sofa "Đó là một cổ đông khác chế thuốc CK! ”

Cố Thiếu Hàm gật đầu "Đúng vậy, bọn họ cùng nhau thu mua chế dược CK, ban đầu phát triển ra loại thuốc tiêm này, nghe nói chỉ là tình cờ phát hiện ra, loại kim tiêm này có tác dụng gây ảo giác không tồi, tương tự như ma túy, nhưng sẽ không sinh ra sự ỷ lại. Vì vậy, đầu tư vào việc phát triển sản xuất hàng loạt, chỉ là tỷ lệ thành công của các thí nghiệm được nuôi dưỡng quá thấp, dẫn đến sự khan hiếm nguyên liệu thô, vì vậy được gọi là hàng xa xỉ quý giá, lưu thông trong phạm vi nhỏ. ”

"Dù sao cũng là thứ mới mẻ, tác dụng phụ cũng không rõ ràng lắm, cho nên người tiêm đều đăng ký theo dõi, nhưng lại không ngờ có nhân viên vì làm giàu túi riêng mà trộm thuốc để lén bán, những người tiêm cũng không được tính là đối tượng quan sát. ”

"Vì đã phát hiện ra trường hợp tử vong, nên lại bắt đầu phát triển cyclochlorobencaine làm thuốc ức chế để bán cho những người đã tiêm?” Ngụy Lam thăm dò hỏi. Nếu cyclochlorobencaine được kê đơn như một 'thuốc giải độc', thì những người ở chế dược CK coi như có chút lương tâm.

"Tôi không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, nhưng dường như bọn họ giới thiệu tất cả những người đã được lấy lý do bệnh tâm thần đi khám bệnh giới thiệu đến chỗ tôi, đồng thời cung cấp cho tôi cyclochlorophencaine, để cho những người đó thường xuyên sử dụng. ”

Gặm nhấm câu nói của Cố Thiếu Hàm trong miệng, Ngụy Lam luôn cảm thấy có một số chị tiết bị bỏ qua, vì sao sau khi nghe thấy mình cũng bị tiêm thứ đó, biểu cảm của Cố Thiếu Hàm lại có chút dao động?

Còn có câu 'Chưa từng nghĩ tới sẽ hãi mấy người’ kia là có ý gì? Quan trọng hơn, với tư cách là một bên nhận hàng, anh ta có phải biết hơi nhiều rồi không? "Người vẫn duy trì liên lạc với anh chính là Lữ Kính sao? ”

"Có thể nói như vậy, nhưng rất ít khi liên hệ, bình thường đều là khi cần cung cấp mới có chút lui tới.” Cố Thiếu Hàm cân nhắc nói "Giới thiệu những người đã tiêm đến chỗ tôi, là Chu Vũ Bân, hai người bọn họ phân công công việc hình như rất rõ ràng. ”

Thì ra là như thế, vậy Hồ Triết cũng từng tiêm thuốc, cho nên Chu Vũ Bân mới viết tờ giấy kia cho Hồ Triết, mà Chu Vũ Bân và Hồ Triết cùng ngày xuất hiện tại khách sạn quốc tế NC, trong phòng lại có vết máu, nếu kết quả xét nghiệm ADN máu trùng khớp với Hồ Triết... Ngụy Lam lớn mật suy đoán, nói không chừng là Chu Vũ Bân cưỡng chế tiêm liều thuốc cuối cùng cho Hồ Triết.

Điều này thật kỳ lạ, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, nếu đã biết tiêm thuốc gây tử vong và lý do tiêm cho Hồ Triết là báo thù, cái này có thể hiểu, vậy tại sao lại giới thiệu Hồ Triết đến viện dưỡng lão này? Thù đã báo rồi, chờ Hồ Triết tự mình bệnh chết là được rồi, cần gì phải cho hắn ‘thuốc giải’? Nói không ra, căn bản không nói được.

"Vậy anh có biết người đã từng tiêm thuốc hay không, nếu không dùng cyclochlorobencaine sẽ xảy ra chuyện gì không?" Ngụy Lam đưa ra vấn đề này, không chỉ là vì lý do Hồ Triết được giới thiệu tới mà hỏi, mà còn vì chính cậu.

Khoảng cách thời gian bị tiêm đã qua hơn nửa năm, đã gần một năm, cho dù tố chất cơ thể của mình tốt, không thể chết nhanh như vậy, thì ít nhất cũng nên xuất hiện phản ứng bất lợi, vì sao mình vẫn còn tung tang nhảy nhót?

"Nếu không dùng thuốc ức chế, tùy theo tố chất cơ thể khác nhau, ngắn thì một hai tháng, dài thì nửa năm, sẽ xuất hiện tình trạng suy nội tạng.” Cố Thiếu Hàm trả lời thành thật.

Một hai tháng đến nửa năm? Hồ Triết chưa đầy bốn mươi tuổi sẽ đột nhiên mắc bệnh như vậy, cũng sẽ không phải bị tiêm trong thời gian ngắn. Ngụy Lam không khỏi cúi đầu nhìn bụng mình, cậu không có cảm giác, hoàn toàn không có cảm giác, nếu dài nhất chỉ có nửa năm, vậy cậu đã sống sót gần một năm mà không dùng cyclochlorobencaine đã sống gần một năm thì là chuyện gì xảy ra?

Là thuốc tiêm cho cậu có vấn đề? Hay là cơ thể của cậu có vấn đề? Hay... là phép màu của cuộc sống.

Chương kế tiếp