Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 71 Chấp niệm
Sự thật giống như một cú đánh vào đầu khiến đầu óc Ngụy Lam choáng váng, chuyện quái năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều.

Thân phận của Lữ Kính rất dễ dàng tìm ra, công ty xây dựng Nghị Kiệt là một công ty ký hợp đồng xây dựng quy mô nhỏ, pháp nhân Lữ Nghị Kiệt là ba của Lữ Kính, bởi vì tai nạn công trình khiến cho nhiều nhân viên thi công mất mạng, vì tránh phải bồi thường khoản tiền khổng lồ, Lữ Nghị Kiệt mang theo tiền bỏ trốn, việc tiếp theo không thể không do Lữ Kính thay mặt quản lý, chỉ có điều, sau khi tiếp quản công ty chưa đầy một tháng, Lữ Kính đột nhiên mất tích, người môi giới bất động sản nghi ngờ Lữ Kính bỏ trốn cùng ba hắn.

"Sau khi chạy trốn hắn đã quay lại sao? Luôn cảm thấy rất không hợp lý." Ngụy Lam phân phó Trịnh Khải in toàn bộ tài liệu về Lữ Kính xuống "Taji sao hắn đột nhiên lại dính líu đến chế dược CK? Hận thù bắt nguồn từ đâu? ”

"Tài liệu cho thấy người nhà của Lữ Kính từng có biên bản báo án, khai báo Lữ Kính mất tích, nhưng sau đó lại đột nhiên xuất hiện hồ sơ chứng minh thư của Lữ Kính được sử dụng, nhưng người nhà lại không hủy bỏ tờ khai mất tích.” Trịnh Khải nói ra nghi hoặc của mình "Có phải là người khác mạo danh chứng minh nhân thân không? ”

Đứt đoạn, tất cả tin tức đều bắt đầu đứt đoạn từ khi Lữ Kính mất tích, ngoại trừ thân phận cổ đông của tchế dược CK cùng với ba lần đăng ký ở khách sạn NC ra, thì không có bất kỳ thông tin nào khác, người này dường như người vô hình có thể đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất hành tung bất định, hoàn toàn không có dấu vết, nếu nói là người khác mạo danh, điều đó cũng có thể được giải thích, nhưng động cơ là gì?

Tất cả các tài liệu liên quan đều có cảm giác mơ hồ, nhìn có vẻ hợp lý, nhưng ở đâu cũng mơ hồ, giống như "tài liệu giả?" Ngụy Lam nói như vậy, sắp xếp lại từng trang tài liệu đã in, đột nhiên cảm thấy làm như vậy không có ý nghĩa quá lớn, cảm giác bất hòa mãnh liệt nói cho cậu biết, những nội dung này không có manh mối gì có giá trị.

"Không có một bức ảnh nào sao?" Làm thế nào có thể ngay cả thông tin chứng minh nhân dân cơ bản nhất cũng không có? Chuyện giả dối này cũng quá khoa trương rồi? Giống như bị xóa thông tin cá nhân. Hay là nói, người Lữ Kính này căn bản không tồn tại? Nói không chừng là một thân phận giả mạo. ”

"Nhưng công ty Nghị Kiệt đúng là có ntồn tại,hung mười hai năm trước đã tuyên bố phá sản, bị Bất động sản Từ thị thu mua làm công ty con. ”

"Phá sản? Là trước hay sau khi Lữ Kính mất tích?" Những người chạy trốn để trốn nợ sẽ cố tình tuyên bố phá sản? Ngoại trừ pháp nhân, không ai có tư cách đi làm những thủ tục đó, cho nên người tuyên bố phá sản và bán công ty, hẳn là Lữ Kính, chẳng lẽ sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện mới 'mất tích'?

Cho dù là ủy thác cho người khác xử lý, ít nhất cũng sẽ có người thứ ba gặp qua Lữ Kính, có thể giữ liên lạc nhất định, bất luận thế nào, Lữ Kính giống như là tự mình chạy trốn, mà không phải là 'mất tích'.

Trịnh Khải cùng mọi người cẩn thận tìm kiếm thông tin có liên quan đến sự mất tích của Lữ Kính "Là sau khi tuyên bố phá sản mới mất tích, thật sự là trốn nợ sao? Cho nên sau này lại xuất hiện cũng đều là xuất quỷ nhập thần không dám quang minh chính đại xuất hiện? ”

"12 năm trước sao? Chuyện gì đã xảy ra 12 năm trước?" Chẳng lẽ muốn lật lại báo cáo của cả năm mười hai năm trước sao? Này cũng quá khoa trương.

Nếu tài liệu của Lữ Kính được sửa đổi, năm đó cho dù xảy ra chuyện nhưng khả năng bị che dấu cũng rất lớn, chỉ sợ điều tra bằng con đường chính quy sẽ rất khó bắt đầu điều tra. Ngụy Lam gãi ntóc, nằm sấp trên bàn ôm đầu suy nghĩ, nên bắt đầu tìm từ đâu đây?

"Về trước đi, ngày mai lại tiếp tục, có khách ở văn phòng chờ anh lâu rồi đấy." Doãn Hàng thò đầu vào cửa phòng tài liệu, hắn biết Ngụy Lam một khi gặp chuyện phiền lòng sẽ vô thức túm tóc "Những chuyện này không thể gấp được, anh còn muốn một ngày ăn thành một gã béo mập sao? Về nhà nghỉ ngơi đi. ”

Khách? Không nghe nói ai sẽ đến. Ôi! Thế mà cậu lại quên mất cuộc hẹn với Lý An Nhiên, cậu phải làm sao đây, đã đến giờ tan tầm làm rồi chẳng lẽ khách bên ngoài là Lý An Nhiên?

Ngụy Lam liếc trộm Trịnh Khải đang sắp xếp lại tài liệu bên cạnh, trong lòng không thể nói là tư vị gì, cậu cũng không có ý định tiếp tục dây dưa với Lý An Nhiên, nhưng nếu không có quan hệ đặc thù, tùy tiện từ chối lời mời thì thật ngại, nhưng đông ý đi cậu luôn cảm thấy mình làm sai chuyện gì đó, trong lòng không thoải mái. Hay là đi xem khách là ai trước đi, nói không chừng có thể cung cấp một cái cớ từ chối gặp mặt Lý An Nhiên.

"Chú Lưu! Chị Lị!" Hai người ngồi ở vị trí của mình khiến Ngụy Lam kinh hãi suýt nhảy dựng lên, cách đây không lâu Tiếu Tử Hiền đã từng nói hai người này định đến thành phố chơi, chuyện này cũng quá đột ngột "Sao chú không báo trước cho cháu? ”

Ông Lưu khàn giọng cười hắc hắc đến hèn mọn, ngón tay ngoáy lỗ mũi tùy ý lau lên người, nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ mặt cao thâm khó lường như trước "Lão già ta ban đêm xem thiên văn bấm ngón tay tính, cháu đang cần chú, vốn cũng định dẫn Đường Lị đi ra ngoài một chuyến, tiện đường nên tới đây. ”

"Còn chưa ăn tối đúng không? Đi thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói." Ngụy Lam lấy điện thoại di động ra, hợp tình hợp lý trả lời tin nhắn cho Lý An Nhiên, cuộc hẹn tối nay phải hủy, có khách quan trọng đến thăm. Lý An Nhiên nhanh chóng trả lời, cũng không tỏ vẻ bất mãn gì, chỉ nói chờ lúc nào rảnh có thể liên lạc với cô. Rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng khiến cô cố chấp đến mức này? Mặt này xem ra không thể không thấy.

Trong thời tiết lạnh như băng, lẩu là bữa tối thích hợp nhất, đây cũng là bữa ăn mà Đường Lị cực lực yêu cầu, theo lời ông Lưu nói, Đường Lị sắp bắt sạch thỏ hoang trong núi của ông.

"Chú Lưu, cháu thật đúng là có một chuyện muốn nhờ chú giúp." Ngụy Lam ở trước mặt trưởng bối hoàn toàn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cung kính rót đầy rượu cho ông Lưu.

Ông Lưu cũng không khách sáo, đương nhiên chấp nhận phục vụ của Ngụy Lam, "Cháu đừng nói chuyện cũng đừng khách khí như vậy, chuyện chú đã nghe thằng bé nhà họ Tiếu nói sơ qua, là tiểu khu Hòa Hiệp và đan cư ở đó xảy ra vấn đề đúng không? Nhưng lão già ta cũng chỉ là một người bình thường mở linh quang, chỉ sợ không giúp được nhiều lắm. Chuyện này, cho dù mấy đứa không nói ta cũng sẽ giúp, nơi tà khí như vậy giữu lại không được. ”

"Tà khí?" Lời nói của ông Lưu làm Ngụy Lam chấn động "Tòa nhà kia quả nhiên có vấn đề? ”

"Tử khí che kín trời còn không có vấn đề sao?" Ông Lưu hung hăng liếc Ngụy Lam một cái, giống như đang giáo huấn một đứa trẻ vô dụng " Cháu có trực giác nhạy bén, cũng đủ giật mình, nhưng mà có đôi khi gân đến lợi hại, nếu không phải Tử Hiền vẫn luôn che chở cháu, cũng không biết cháu phải chết bao nhiêu lần. ”

Ngụy Lam càng nghe càng mông lung, lời ông Lưu nói rõ ràng còn có ý tứ sâu xa, nhưng cậu không am hiểu nhất chính là trò chơi chữ này, không thể nói thẳng sao?

"Chú nói lời này là có ý gì? Đầu óc của cháu có đôi khi không hiểu được, chú cũng đừng giấu diếm cứ nói thẳng cho cháu đi, lúc trước cháu đã acảm thấy kỳ quái, chuyện anh Tiếu hôn mê, chú ở trong núi sâu xa thế sao lại biết anh ấy xảy ra chuyện.”

"Khụ khụ." Không cẩn thận lỡ miệng, ông Lưu xấu hổ hắng giọng.

Nhưng những chuyện kia, Tiếu Tử Hiền cũng không yêu cầu ông phải giấu diếm, chỉ là ông đơn phương cảm thấy Tiếu Tử Hiền có lòng tự trọng cao như vậy, chỉ sợ không muốn cho người khác biết anh từng yếu thế nhờ người khác giúp đỡ. Chuyện cho tới bây giờ, giấu diếm cũng không có lợi ích gì "Năm ngoái sau khi cháu tỉnh lại sau hôn mê, vẫn có một bóng ma đi theo cháu, cháu hẳn là đã biết đúng không? ”

Đột nhiên nói đến cái bóng ma kia, Ngụy Lam trước tiên là sửng sốt, ngay sau đó mặt đỏ lên, nóng hừng hực, cậu còn nhớ rõ những chuyện hạ lưu bóng ma kia làm với cậu "Cái kia... Là anh Tiếu, phải không? Tại sao anh ấy lại trở thành một bóng ma? ”

"Còn không phải vì cháu sao." Lời trách cứ không có ngữ khí trách cứ, mà có thêm chút trêu chọc, ông Lưu thổi cặn bánh nướng trên râu nói "Tiểu tử kia lúc đó suýt chút nữa đã chết, linh hồn đều chạy tán loạn, dựa vào chấp niệm tìm được chỗ của chú, lúc ấy linh hồn phân tán không thể nói được một câu, chú phải mất bảy ngày mới tìm đủ linh hồn của nó, vốn định giúp nó nhét linh hồn về, nói không chừng có thể tỉnh lại, nào ngờ tiểu tử kia lại từ chối! ”

"Hả? Từ chối? Tại sao? ”

"Đủ rồi đủ rồi, bớt ăn thịt đi, cho dù không ra khỏi nhà, tốt xấu gì cũng đang tu hành." Ông Lưu đập miếng thịt dê lớn trong đũa Đường Lị, gắp hết chúng vào trong bát của mình, lúc này mới tiếp tục nói với Ngụy Lam "Hắn nói, tình trạng sức khỏe của hắn rất tệ, cho dù hồn phách trở về, trong một khoảng thời gian cơ thể cũng không nhúc nhích được, còn không bằng giữ nguyên trạng thái linh hồn, ít nhất có thể bảo vệ cháu bất cứ lúc nào. ”

Giữ... Mà lúc đó mình lại bảo anh ấy cút!

Trong lòng khó chịu, cảm giác áy náy là như vậy sao? Ngụy Lam có chút nghi hoặc, cảm xúc như vậy rất xa lạ, cho dù là thích, cũng chỉ là thái độ mơ hồ mơ hồ, có lẽ không bằng tình cảm của Tiếu Tử Hiền đối với cậu, nhưng ít nhất cậu cũng từng thử đáp lại phần tình cảm kia "Anh ấy còn biết chuyện gì cháu không biết sao? ”

"Chuyện này chú cũng không biết.” Ông Lưu nói thật "Tiểu tử kia luôn giấu ở trong lòng, cũng không sợ đến cuối cùng ngay cả cơ hội nói ra cũng không có. ”

Lời này rất quen thuộc! Vào một đêm cậu qua đêm trên núi, cậu đã nghe thấy một cuộc nói chuyện tương tự, lúc đó công Lưu cũng nói một câu như vậy. Những lười này khiến cậu rất khó chịu, giống như kết cục đều được viết sẵn, chỉ chờ giây phút từ biệt, nghe bất lực như vậy "Cho nên sau đó, anh ấy thật sự... Đã chết chưa? ”

"Đúng vậy, mặc dù chỉ có mười giây.” Ông Lưu gật đầu, không khỏi nhớ lại đêm đó, hồn phách của Tiếu Tử Hiền đột nhiên xuất hiện trước mặt, hình thể ngưng tụ thành sương trắng tán loạn không ra hình dạng, một câu cũng nói không nên lời, có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của anh rất bất an và tuyệt vọng.

"Đó là biểu hiện của việc linh hồn mất đi chấp niệm, mất đi ý nghĩa của sự kiên trì, tự mình bóp chết sự sống. Đáng mừng là, tiểu tử kia ý chí kiên định hơn tưởng tượng của ta, mắng hắn vài câu là tỉnh, còn nói với chú đưa linh hồn phân tán của hắn trở về. ”

Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Nếu như đả kích khiến cho Tiếu Tử Hiền trọng thương còn có thể xem như ngoài ý muốn, vậy làm tổn thương linh hồn của Tiếu Tử Hiền thật sự là do cậu gây ra, chỉ thiếu một chút, cậu đã thật sự giết anh, vĩnh viễn giết anh! "Những chuyện này đều là lỗi của cháu sao? ”

"Đây là tạo hóa của hai đứa, không thể trách ai." Đáp án của ông Lưu từ chối cho ý kiến, mọi chuyện đều có nhân quả, đúng sai cũng rất khó quyết định "Nhưng cũng không phải chuyện xấu, ngược lại còn thúc đẩy cơ hội để hắn tỉnh lại, vẫn là cái kết có hậu. ”

"Cháu mất mát cái gì, bây giờ không phải mọi người đều vui vẻ sống thật tốt sao." Nhìn ra tâm trạng của Ngụy Lam có chút sa sút, Đường Lị trong miệng nhai viên còn không quên an ủi trái tim tổn thương của Ngụy Lam "Tôi còn nói sư phụ đừng nói với cậu những chuyện này, nhưng ông ấy không quản được cái miệng, cho dù lúc ấy linh hồn ủa Tiếu Tử Hiền thật sự có tan rã, đó cũng là lựa chọn của hắn, cậu không thể đổ tất cả tội lỗi lên người mình. ”

Chuyện này ai cũng hiểu, nhưng tâm lý rất khó vượt qua, Ngụy Lam luôn cảm thấy mình cần phải nghiêm túc biểu đạt một chút áy náy với Tiếu Tử Hiền "Chị Lỵ chị cũng không cần an ủi tôi, chuyện của tôi, tôi hiểu. Thay vì nói chuyện này, chúng ta nói chuyện chính đi. ”

"Ừm." Ông Lưu ríu rít nhai hai miếng rau xanh, nóng đến thổi râu trừng mắt, hơn nửa ngày mới nói ra được "Chọn ngày không bằng gặp ngày, đêm nay ăn no uống đủ tôi sẽ đên tiểu khu kia xem. ”

Chương kế tiếp