Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 70 Cầu xin tha thứ
Gió đêm thổi vào cửa sổ xe lạnh đến mức đau đớn như lưỡi dao cứa vào má cậu, Ngụy Lam ngồi ở ghế phụ ngẩn người nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Bàn tay nhàn rỗi nhàm chán sờ tới sờ lui trong túi quần, lấy bật lửa Zippo vẫn luôn mang theo bên người vẫn quên trả lại, tuy rằng là cậu bỏ tiền ra mua nhưng cũng là quà đã tặng, cậu mỗi ngày đều mang theo thì tính là chuyện gì xảy ra.

"Này, trả cho anh. ”

Tiếu Tử Hiền nhận lấy bật lửa mang theo nhiệt độ cơ thể, nhanh chóng cất trong túi bên người "Em nói chuyện với bác sĩ Cố thế nào? ”

"Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi! Anh không nói lời nào thì thôi, còn nửa đường ném em một mình ở đó." Lời nói thì oán giận, nhưng trên mặt lại không nhìn ra chút không vui nào "Tên kia quá giảo hoạt, không cẩn thận sẽ bị lạc đề, hơn nữa câu trả lời của anh ta, có thật có giả, rất khó phân biệt được cái nào là thật, cái nào là nói dối, chỉ có chuyện Hồ Triết được sắp xếp đi tìm anh ta, nhất định là nói dối. ”

"Em không phát hiện ra sao?”

"Anh phát hiện ra cái gì?" Ngụy Lam bị Tiếu Tử Hiền đột nhiên hỏi như vậy hơi sửng sốt, nhất thời không biết đối phương đang ám chỉ cái gì.

Tiếu Tử Hiền nhìn chằm chằm mặt đường, vững vàng lái xe, lạnh nhạt trả lời "Em có năng lực mà anh không có. Anh ngồi ở chỗ đó tạo ra lực uy hiếp, chỉ khiến đối phương càng khẩn trương càng cảnh giác hơn mà thôit, đối với người bình thường không có can đảm thì rất có hiệu quả, nhưng đối với loại hồ ly xảo quyệt có chuẩn bị này nói thì chỉ có phản tác dụng, càng khó hỏi ra sự thật. ”

"Hả? Đừng nói với em rằng các cuộc bạo loạn ở hành lang cũng đã được sắp xếp. ”

"Không phải, đó quả thật là ngoài ý muốn, anh thuận nước đẩy thuyền mà thôi, cho dù không có chuyện ngoài ý muốn kia, anh cũng sẽ tìm cớ rời đi." Đoạn đường cao tốc thẳng tắp vừa khô khan lại nhàm chán, đầu ngón tay thon dài vô ý thức gõ vào vô lăng, tiếng gõ nhẹ như đồng bộ với tần suất tim đập, không hiểu sao khiến người ta càm thấy an tâm.

Tiếu Tử Hiền đóng kín cửa sổ xe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Ngụy Lam bên cạnh, sợ tên này lại lười biếng đột nhiên ngủ, gió đêm đầu xuân vẫn rất đáng sợ "Viện dưỡng lão kia rất không bình thường, chính xác là những bệnh nhân kia rất không bình thường. ”

Ngụy Lam nặng nề gật đầu "Không sai, lần trước em tới đã gặp qua mấy người, khi đó không giống như bây giờ tinh thần hoảng hốt ánh mắt đờ đẫn, hơn nữa mùi hương kỳ quái trên người bọn họ càng nồng hơn. ”

"Bác sĩ cũng có mùi hương đó." Tiếu Tử Hiền nhớ rõ, ấn tượng đầu tiên của anh về Cố Thiếu Hàm chính là mùi hương quái dị, nói là nước hoa lại không nồng đậm như vậy, nhưng lại không tìm được mùi hương tương tự để hình dung.

"A!" Ngụy Lam kêu lên, đột nhiên nhớ tới những lời Lữ Duy nói "Em có một loại dự cảm rất không tốt, mùi hương kia tương tự như mùi trong nhà để xe ngầm của tòa nhà số 9 của tiểu khu Hòa Hiệp, Tiểu Duy nói đó là thi hương, hơn nữa là thi thể chết già nhưng chưa thối rữa. Chẳng lẽ nói, trong viện dưỡng lão kia đầy lầu đều là thi thể thành tinh sao? Khủng khiếp, phải không? Em luôn có một ảo ảnh rằng toàn bộ tòa nhà sắp di chuyển. ”

Trong xe không khỏi lâm vào trầm mặc, ý nghĩ này có chút ý nghĩ khác thường, nhưng lại không thể hoàn toàn phủ quyết suy đoán như vậy, cho dù không phải toàn bộ tòa nhà thì cũng khẳng định không chỉ có một, nếu không mùi hương làm sao có thể lan khắp tòa nhà. Nếu thật sự là như vậy, cũng không phải cảnh sát có thể giải quyết vấn đề, hai người trong im lặng không hẹn mà cùng nghĩ đến cùng một người.

“Ông Lưu." Xem ra không thể không mời vị lão già khó hầu hạ kia ra khỏi núi, cho dù không hỗ trợ chỉ cho chút đề nghị cũng tốt.

Xe đã chạy vào nội thành, hai giờ đêm, Hối Thành vẫn sáng đèn, thành phố náo nhiệt phồn hoa, thế nhưng lại ẩn chứa chỗ tối tăm đáng sợ như vậy, mà bọn họ, đang từng bước tới gần phía bóng tối đó, đợi đến khi tất cả chân tướng được tiết lộ với thế giới, không biết Hối Thành sẽ nghênh đón những thay đổi gì.

"Về đâu?" Tiếu Tử Hiền thả chậm tốc độ di chuyển, hỏi ý kiến Ngụy Lam "Em muốn về nhà không? ”

Ngụy Lam mệt mỏi đến mức sắp không mở được mắt, ríu rít "Lúc này bạn cùng phòng đều ngủ rồi, không về nhà, đến nhà anh đi. ”

Nhà này, cũng không phải nhà của hai vợ già nhà họ Tiếu, mà là nhà của Tiếu Tử Hiền, mỗi khi Ngụy Lam bận rộn đến khuya không tiện trở về quấy rầy bạn cùng phòng, lại không muốn ở trong cục cảnh sát, cậu sẽ lựa chọn trở lại nơi này, thanh tịnh lại bình yên, có thể ngủ một giấc ngon.

Ban daud có hai phòng đều đặt một cái giường đơn rộng rãi, không biết bắt đầu từ khi nào, phòng ngủ nhỏ hơn được cải tạo thành thư phòng, giường đơn bị chuyển đi, mà phòng ngủ lớn hơn lại đổi thành một giường đôi rộng rãi.

Ngụy Lam đương nhiên phát hiện sự thay đổi này, nhưng cậu không nói gì cả, tắm nước nóng rồi nhẹ nhàng leo lên một bên giường đôi, thả mình chìm sâu vào đệm chăn mềm mại thoải mái.

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, tiếng bước chân nhẹ nhàng càng ngày càng gần, đệm giường bị lún xuống, Ngụy Lam cảm nhận được một đôi tay nóng bỏng chui vào trong chăn của mình, lồng ngực nóng rắn chắc kề sát sau lưng, còn có một thứ kỳ diệu đâm vào mông, không thành thật mà ma sát.

"Hôm nay không được, buồn ngủ muốn chết." Giọng mũi nồng đậm nghe ra Ngụy Lam quả thật rất mệt mỏi, kéo chăn lên đầu, hoàn toàn rút đầu vào trong chăn, tránh né ánh sáng màu cam của đèn bàn.

Thế nhưng Tiếu Tử Hiền phía sau hoàn toàn không có ý định dừng lại, chóp mũi hơi lạnh cọ vào bên cổ và hốc vai có chút ngứa, Ngụy Lam rụt cổ mơ mơ màng màng vặn người né tránh.

Nụ hôn nhẹ bắt đầu từ bả vai, dọc theo sống lưng đi xuống dưới, chăn bị xốc lên, cơ thể đột nhiên lộ ra trong không khí, da thịt màu lúa mạch nổi lên một lớp da gà. Phòng có hệ thống sưởi ấm không lạnh, sau khi thích nghi với nhiệt độ, làn da lại trở lại mịn màng.

Bị đôi cánh tay cường tráng kia ôm lấy, xoay người lại, Ngụy Lam nằm sấp trên giường không nhúc nhích, bất lực cảm nhận được đôi tay nóng bỏng đang xoa năn trên cơ thể mình, không ngừng mò mẫm chỗ khiến người ta xấu hổ.

Cậu thật sự là mệt mỏi không chịu nổi, nếu không phải ngón tay xâm nhập vào trong cơ thể cử động quấy rối, lúc này cậu đã sớm ngủ mê man, mỗi khi cậu sắp thiếp đi, thì ý thức lập tức tan rã, ngón tay dường như cố ý bắt nạt cậu bắt đầu di chuyển, còn phát ra âm thanh ái muội.

Một tay bận khám phá, tay kia đương nhiên bận an ủi. Bàn tay kia vòng tới trước người, miêu tả khung xương tinh xảo và đường cong cơ bắp, kết hợp với nụ hôn và nhẹ cắn trên lưng, kích khởi cậu run rẩy.

Hết lần này đến lần khác bị kéo từ trong giấc ngủ trở về hiện thực, Ngụy Lam đã sắp chịu không nổi loại đối đãi tra tấn này, không thể nhịn được nữa mà cầu xin tha thứ, "Anh, cầu xin anh còn không được sao? Đừng làm nữa, em thật sự là mệt không chịu nổi, ngày mai còn phải... A, a! ”

Ngón tay rút ra quá đột ngột, Ngụy Lam không kìm nén được kêu lên, ngay sau đó thứ còn khủng khiếp hơn chen vào, không chút chậm trễ xông vào chỗ sâu nhất, bắt đầu hành vi xâm lược điên cuồng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngụy Lam vùi mặt vào trong gối, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ, cậu hoàn toàn không hiểu vì sao Tiếu Tử Hiền lại đột nhiên phát điên, không cầu xin tha thứ còn tốt, cầu xin tha thứ anh lại kích động như vậy, giống như dây cót của thú bông, liên tục không ngừng, da thịt sau lưng cũng bị cắn đến phát đau, hoàn toàn không còn sự dịu dàng lúc trước.

Đương nhiên Ngụy Lam sẽ không biết lúc này Tiếu Tử Hiền đang nghĩ gì trong đầu, bởi vì cậu nằm sấp trên giường nên không nhìn thấy ánh mắt Tiếu Tử Hiền nhìn chằm chằm bóng lưng cậu lúc này, đó là ánh mắt bị dục vọng xâm chiếm trở nên vô cùng thâm trầm, giống như sói cố chấp nhìn chằm chằm con mồi trước mắt.

Thúc đẩy tất cả những chuyện này đều là do một câu cầu xin tha thứ vô ý thức của Ngụy Lam, Tiếu Tử Hiền cũng không ngờ, chỉ nghe được một tiếng 'anh trai' lười biếng kia mà trái tim anh như bị thứ gì nhéo đau, cảm xúc khó hiểu kia như dời núi nấp biển về một chỗ, muốn, rất muốn, cảm nhận được sự ấm áp của anh, cảm nhận sự tồn tại của anh.

Cuối cùng Ngụy Lam vẫn không thể kiên trì đến khi kết thúc, sau khi bắn trong lòng bàn tay Tiếu Tử Hiền thì ngủ say, để đối phương tiếp tục làm bậy với mình mà không hề biết.

Chuông báo thức vang lên nhiều lần, không muốn đứng lên, nhưng hôm nay có công việc quan trọng phải làm, cái tên Lữ Kính sau Chu Vũ Bân, được nâng lên thành nghi phạm số một, nhất định phải tiến hành điều tra ngay lập tức.

Giãy dụa lăn xuống giường nhắm mắt đi vào phòng tắm, rửa mặt xong cuối cùng cũng tỉnh táo một chút.

Trên bàn ăn bày hai phần bánh mì nóng hổi, trứng chiên, còn có sữa bò nấu với yến mạch thơm ngào ngạt, lão đại Ngụy Lam không khách khí ngồi xuống bắt đầu ăn, tiện tay cầm lấy tờ báo trong tay nhìn, tiêu đề màu đỏ rõ ràng lọt vào mắt "Con trai duy nhất của thị trưởng Hồ Triết qua đời đêm qua! Không phải, nhanh vậy sao? Kết quả so sánh ADN vẫn chưa có. ”

"Không chỉ có chuyện đó, đêm qua khách sạn quốc tế NC bốc cháy, gần như cháy cả đêm, hiện tại đã cháy thành đống đổ nát." Sửa sang lại chăn đệm, Tiếu Tử Hiền cũng ngồi xuống bàn ăn sáng "Ngọn lửa rất mạnh, không dập tắt được, sơ bộ phán đoán điểm cháy bắt đầu từ phòng 819, nhưng lính cứu hỏa và chuyên gia đều đưa ra đáp án tương tự, Trong phòng 819 không tìm thấy điểm cháy trực tiếp, giống như toàn bộ căn phòng đột nhiên nóng lên, giấy dán tường và ga trải giường trong phòng và những thứ khác đã gián tiếp dẫn đến hỏa hoạn. ”

"Lời giải thích này thật đúng là kỳ quái. " Ngũ cốc sữa với mật ong, Ngụy Lam thích nhất là ăn như vậy, cho nên trên bàn của Tiếu Tử Hiền vốn không thích ngọt, luôn bày một chai mật ong "Lần này lại không chuyển cho khoa điều tra hình sự, rất bất ngờ. ”

"Đồn công an khu phố đã tiếp nhận, còn tìm được Hình Trình hỗ trợ điều tra hồ sơ giám sát an toàn đường bộ, ngoại trừ người của chúng ta, không có bất kỳ người nào tiến vào nơi đó, đã lấy lý do chập điện dẫn đến hỏa hoạn kết thúc vụ án. ”

Thật sự là một câu nói vô trách nhiệm, nhưng cũng không làm gì được, mình điều tra vụ án không hợp lý còn ít sao? Không có lý do gì để nói người khác, phòng 819 sẽ xảy ra hỏa hoạn, đều khiến cậu cảm thấy đó mới là bình thường.

Chỉ là tại sao lại trùng hợp như vậy? Ngay trong đêm đến chỗ Cố Thiếu Hàm, Hồ Triết đã chết, khách sạn quốc tế NC không hiểu sao lại bốc cháy, đây là muốn tiêu hủy chứng cứ hay là muốn cho người khác xem? Ngụy Lam nghĩ không ra, khách sạn quốc tế NC đã không còn manh mối gì có giá trị, sắp bị lục soát, bây giờ đốt nó còn có ý nghĩa gì chứ? Manh mối nên nắm giữ sớm đã nắm trong tay.

"Nhân vật mấu chốt chế dược CK sắp chết hết rồi, chỉ còn lại một Lữ Kính, hắn có phải đứng sau tất cả sự kiện này hay không?" Ngụy Lam duỗi tay với một miếng bánh mỳ, cậu thản nhiên hưởng thụ dịch vụ Tiếu Tử Hiền mặc quần áo cho cậu. " Chu Vũ Bân từng nói, Lữ Kính này cũng có oán hận với cả nhà thị trưởng, thị trưởng rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện xấu? Có thể đắc tội với nhiều người như vậy. ”

Đang nói, điện thoại di động trong túi rung lên đến mức đùi tê dại, không biết từ lúc nào không cẩn thận thay đổi tiếng chuông thành chế độ rung. Ngụy Lam lấy điện thoại di động ra, trong khung nhắc nhở có một tin nhắn wechat, nguồn gốc lại là Lý An Nhiên?

Không hiểu sao lại có cảm giác chột dạ, Ngụy Lam quay đầu tìm kiếm bóng dáng Tiếu Tử Hiền, nhìn thấy đối phương đang bận rộn rửa chén không rảnh để ý tới cậu, mới mở điện thoại di động ra.

Kỳ lạ, Lý An Nhiên rất ít khi chủ động liên lạc với cậu, trừ khi có chuyện quan trọng, Ngụy Lam tò mò mở cuộc trò chuyện với Lý An Nhiên, nội dung chỉ có một dòng ngắn ngủi.

-Sau khi tan tầm gặp mặt đi, em có chuyện muốn nói.

Chương kế tiếp