Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 73 Nhân tình
Ông Lưu và Đường Lị đã chờ ở ngoài cửa cũng không khách khí nghênh ngang đi vào nhà người khác, cô gái ở phía sau nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Đường Lị cười hì hì kéo cô gái đến bên cạnh, kề sát vào bên tai cô gái, chỉ vào Ngụy Lam đang lật thùng thì thầm nói "Cô thích cậu ấy sao? ”

"Hả?" Cô gái mờ mịt lắc đầu "Cũng không phải, dù sao cũng không tính là quen biết, chính là cảm thấy anh ấy rất đẹp trai nên vô thức chụp lén thôi. ”

"Đúng không, tôi cũng nghĩ cậu ấy rất đẹp trai." Đường Lị thân mật lôi kéo cô gái, không đi quấy rầy hai người tiến hành điều tra "Trước đây chúng tôi vốn cũng không quen biết, cũng chỉ gặp nhau trên đường mà thôi, nhưng cậu ấy vì vẫn cứu một người xa lạ như tôi mà bị xe tải đâm, tuy rằng tôi cũng không biết vì sao cậu ấy vẫn bình yên vô sự, có lẽ trong bóng tối có những vị thần bảo vệ cho những người tốt bụng. ”

Cô gái không hiểu, vì sao người phụ nữ tao nhã bên cạnh phải nói những lời này với mình, chỉ là trong những lời này mang theo bi thương không dễ phát hiện, cô muốn mở miệng hỏi, lại cảm thấy mình không có tư cách như vậy, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Tâm trạng của Đường Lị chỉ có chính cô mới có thể hiểu được, từ khi vào tòa nhà này, đã có một loại cảm giác bất an nói không nên lời, bầu không khí ở đây quen thuộc đến khó hiểu, những cảm giác quen thuộc này cô cũng cảm nhận được trên người Ngụy Lam, mặc dù rất yếu ớt. Rốt cuộc là nghiệt nợ nghiệt ngã như thế nào? Rất nhiều người liên lụy đã bị hãm sâu vào trong đó, tất cả bắt đầu từ đâu?

“Ngụy Lam." Giọng của Tiếu Tử Hiền làm mấy người giật nảy mình, yên lặng điều tra, im lặng suy nghĩ, ai cũng không chú ý tới Tiếu Tử Hiền đi vào lúc nào "Chú Lưu, chú tới rồi. ”

Ông Lưu đang loay hoay với chiếc la bàn, không ngẩng đầu lên nói với Tiếu Tử Hiền "Hôm nay là lần cuối cùng chú giúp cháu, nhân tình lúc trước chú nợ cháu, cũng nên trả xong. ”

"Tôi đã nói không cần phải trả lại." Tiếu Tử Hiền nói thật.

Đó là chuyện rất lâu trước kia, khi Tiếu Tử Hiền còn đang học trường cảnh sát, lúc ấy ông Lưu vẫn là một thầy phong thủy. Vốn tưởng rằng may mắn nhận được một vụ làm ăn lớn, thế nhưng lúc xem phong thủy phát hiện trong sân nhà chính chôn người chết, nên tự ý báo cảnh sát, nào biết sẽ bị chủ gia cắn ngược một miếng.

Chuyện làm ăn đó từ đầu đến cuối đều là âm mưu, thời gian được hẹn đến biệt thự cùng thời gian người chết chênh lệch không quá hai giờ, chủ nhà vì thế mà có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, vu cáo cho ông.

Trăm miệng không thể biện minh, ngày bị kết án, một thanh niên tên Tiếu Tử Hiền xuất hiện trong trại tạm giam, lấy danh nghĩa học sinh được đề cử tham gia thẩm vấn vụ án kia.

Tiếu Tử Hiền đã đưa ra toàn bộ nghi ngờ trong quá trình thẩm vấn, cũng tiến hành thẩm định lại chứng cứ, suy nghĩ kín đáo tìm ra nhiều điểm đáng ngờ trong lời khai, thậm chí chỉ dựa vào lực uy hiếp và trò chơi chữ thông minh đã dẫn dắt chủ nhà lỡ nói ra sự thật.

Bọn họ đều hiểu rõ, đó có thể xem như là duyên phận, không có cố ý giúp đỡ. Tiếu Tử Hiền chỉ tình cờ được đề cử tham gia phá án, ông Lưu chỉ tình cờ may mắn gặp được Tiếu Tử Hiền.

Phần nhân tình kia không cần phải trả, nhưng trong lòng ông Lưu hiểu rõ, nếu gặp phải một người tầm thường hùa theo đám đông, không chịu nổi áp lực ngôn từ của người khác mà qua loa định án, bây giờ ông đã mất mạng chứ không đứng ở chỗ này.

"Nên trả vẫn phải trả, đều là số mệnh." Ông Lưu dừng bước, đứng ở bên giường phòng ngủ "Gần đây, oán khí lớn đến ngút trời, kỳ lạ là, nếu là oan hồn, tòa nhà này sớm đã bị phá hủy, làm sao có thể hao tổn đến gần hai năm mới đột nhiên xuất hiện tác quái? ”

Ngụy Lam chạy tới không nói hai lời đẩy giường sang một bên "Cháu cũng thấy kỳ quái, lúc trước không như vậy, từ sau khi phá hủy đường hầm bí mật của Chu Vũ Bân, nơi này đột nhiên biến thành như vậy, cháu nghi ngờ bọn cháu đã thả thử khó lường này ra. ”

"Đường hầm bí mật? "Ông Lưu vuốt râu "Trong đường hầm bí mật đã xảy ra chuyện gì? ”

"Lúc đầu là rất nhiều quỷ chết đuối xuất hiện, sau đó những quỷ chết đuối kia lại bám vào một đống bộ xương tấn công bọn cháu, cuối cùng bị... Bị..." suy nghĩ nửa ngày, Ngụy Lam cũng không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để miêu tả thân phận của lão Quách, cuối cùng đành phải nói "Bị một người hiểu chút đạo thuật cứu. Thân phận của những hài cốt kia, đến bây giờ cũng không thể điều tra rõ ràng, tìm không được một số lượng lớn người mất tích như vậy, dường như những hồn ma quỷ chết đuối kia bị người khác khống chế, sẽ có mục đích cùng nhau làm tổn thương đến người khác, chị Lị chính là một trong những nạn nhân. ”

Ông Lưu vững vàng đứng ở chỗ oán khí mạnh nhất, nhìn chằm chằm sàn nhà "Mấy đưa thả những thứ kia ra, những thứ kia lại trở lại tòa nhà này? ”

“Cháu nghĩ vậy, những con quỷ chết đuối cháu nhìn thấy dưới nhà để xe ngầm không giống với những con cháu nhìn thấy trong đường hầm bí mật, nhưng hình như chúng không còn bị người khác khống chế nữa." Ngụy Lam xách theo hộp dụng cụ từ trong phòng đi ra, đứng cách đó không xa hỏi "Có cần tháo dỡ sàn nhà không? ”

"Tháo đi.” Ông Lưu tránh ra hai bước, nhìn Ngụy Lam và Tiếu Tử Hiền bắt đầu làm việc vất vả, không khỏi lâm vào trầm tư. Nếu đúng như lời Ngụy Lam nói, những quỷ hồn kia không còn bị trói buộc mà trở về nơi này, không thể nghi ngờ là có chấp niệm gì với nơi này, quỷ không có suy nghĩ, tồn tại dựa vào chấp niệm, nói không chừng nơi này là nơi bọn họ chết.

Những người bị vây trong cơn hoảng loạn và tuyệt vọng, dường như không để ý tới sự thay đổi nào xảy ra xung quanh, sàn nhà bị dỡ ra, tiếng đập đất ầm ĩ cũng không thu hút sự chú ý của cư dân trong tòa nhà. Điều này tạo điều kiện cho cảnh sát dễ dàng hoạt động mà không phải lo lắng về việc gây thêm hoảng loạn.

Cảnh tượng trước mắt tương đối kinh người, Đường Lị cơ trí đuổi cô gái về nhà nghỉ ngơi, may mà người bình thường không nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Đây là một cái quan tài được chôn trong nhà, thậm chí vì phòng ngừa thi thể bị thấm nước mà cố ý xử lý chống thấm nước, thi thể đã bị phân hủy từ lâu, chỉ còn lại một bộ xương khô vàng, còn mặc áo sơ mi và quần tây, nằm thẳng tắp ở bên trong.

"Đây tuyệt đối không phải là chuyện người bình thường có thế làm được, giấu thi thể giấu dưới sàn nhà mà trên mặt đất không có dấu vết cải tạo, chỉ sợ là trong quá trình thi công được chôn vào." Không mang theo hộp dụng cụ, Ngụy Lam vào trong phòng bếp lấy ra một cái túi bảo quản quấn trên tay, nhẹ nhàng lật đống xương.

"Xương sườn nhiều chỗ bị gãy, xương chậu cũng gãy, cột sống bị lệch ba chỗ, hộp sọ bị nứt, theo phán đoán sơ bộ là chết vì bị lực tác động mạnh vào đầu, có vẻ đã từng trải qua một trận đấm đá tàn bạo. ”

"Thi thể được chôn cất trong quá trình xây dựng." Tiếu Tử Hiền mò mẫm từng cái túi quần áo của hài cốt "Người duy nhất có thể làm việc này chỉ có nhà thầu." Rất dáng tiếc, trong túi thi thể không có gì.

"Nhà thầu là ai? ”

"Cháu không biết." Tiếu Tử Hiền lắc đầu "Nhưng cháu biết nhà đầu tư là ai, bất động sản này vốn là do bất động sản Từ thị đấu giá, nhưng lúc đó ba của Hồ Đạt muốn cạnh tranh, không tranh giành được với bất động sản Từ thị, nên dùng chút thủ đoạn lấy được quyền khai phá tiểu khu này. ”

"Ba của Hồ Đạt? Đó có phải là ba của thị trưởng hiện tại không?" Ngụy Lam đã nghe qua, ba của Hồ Đạt là lãnh đạo cục quy hoạch thành phố, hai ba con đều là quan chức thành đạt "Lúc đó Hồ Đạt không phải thị trưởng sao? ”

Xem ra trong quá trình khai phá tiểu khu này xảy ra không ít chuyện xưa, ngay cả chuyện chôn xác trong sàn nhà cũng làm ra, đây là hận thù lớn tới mức nào mới làm ra hành vi nguyền rủa như này.

Gọi một cuộc điện thoại về cục, tòa nhà số 9 của tiểu khu Hòa Hiệp lại một lần nữa náo nhiệt, hài cốt được cẩn thận lấy ra vận chuyển đi, cư dân cuối cùng cũng được thả ra khỏi nơi giam giữ, nhưng vẫn cần đưa đến bệnh viện truyền nhiễm để cách ly điều trị. Điều này cũng không sao, mục đích của Ngụy Lam cuối cùng cũng đạt được, cậu chỉ muốn chuyển tất cả cư dân ra ngoài tiến hành chữa trị.

"Chú Lưu đâu?" Đột nhiên phát hiện ông Lưu không đi theo mọi người xuống lầu, Ngụy Lam hỏi Đường Lị bên cạnh, không nghĩ tới Đường Lị cũng không biết, sau khi nhân viên trợ giúp đến, trong tòa hà trở nên hôn loạn, ai cũng không để ý đến ông lão đã đi đâu "Anh Tiếu, anh có thấy chú Lưu đâu không? ”

"Ông ấy không xuống sao?" Tiếu Tử Hiền nhíu mày nhìn lên trên, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, lúc trước ông Lưu hình như đã nói, đây là lần cuối cùng giúp anh, câu nói kia nghe thế nào cũng giống như là đang dặn dò cái gì đó "Anh lên xem một chút. ”

"Em cũng đi! ”

Hành động nhanh hơn lời nói, hai người đều không lựa chọn đi thang máy, mà đi cầu thang bộ, quả nhiên ở góc lầu bốn phát hiện Ông Lưu ngã trên mặt đất. Tay chân ông Lưu lạnh cóng, mạch đập yếu ớt, chỉ có thể thở mà không thể hít vào, Ngụy Lam hoảng hốt gọi điện thoại cấp cứu.

Ông Lưu chậm rãi tỉnh lại, run rẩy vươn tay kéo bàn tay Ngụy Lam đang gọi điện thoại, vô lực lắc đầu, đôi môi khô khốc hé mở, nhẹ giọng nói "Lão già ta... Tên thật là Lưu Tú, thanh tú... Tú. ”

Ngụy Lam khó hiểu nhìn về phía ông Lưu, không rõ vì sao đối phương đột nhiên nói một câu như vậy, cậu vẫn không dừng lại nói chuyện với trung tâm cấp cứu, cho đến khi nói rõ địa chỉ cúp điện thoại, vừa muốn mở miệng hỏi ông Lưu nói cái này làm cái gì, nào biết ông Lưu cười ra tiếng.

"Hai đứa ngoan, chú thật sự thích hai đứa..." Giọng ông Lưu lúc nào cũng đứt quãng, nói chuyện đã rất cố hết sức "Cái tên này của chú... Đi đâu cũng bị cười nhạo, lúc trước bị bắt vào trại tạm giam... Những tên súc sinh kia, một bên đánh chú một bên cười nhạo cái tên này của chú... Chỉ có hai người thôi, hai người... Giống như, ha ha, không cười ... Chú..."

"Chú Lưu, nghỉ ngơi một lát, xe cấp cứu sẽ đến ngay. Chúng ta..."

Tiếu Tử Hiền một tay nắm bả vai Ngụy Lam, lắc đầu cắt ngang lời Ngụy Lam, nói với ông Lưu “ Chú Lưu, chú biết hôm nay sẽ như vậy, mới đột nhiên chạy tới sao?”

"Ha..." Ông Lưu cười như là cố ép không khí từ trong lá phổi mới có thể phát ra thanh âm "Lại để cho cháu hiểu... Cái gì cũng bị cháu nhìn thấu, chú biết cái mạng già này của chú không còn bao lâu, không ngờ lại đến nhanh như vậy... Oán khí này quá nặng, cái xương già này của chú... Thật sự chịu không nổi, không so được với tuổi trẻ. ”

"Vậy nên chú tính trả hết phần nhân tình còn lại cùng một lúc sao? ”

Tiếng hít thở càng lúc càng nhanh, nhưng ông Lưu vẫn muốn cùng Tiếu Tử Hiền nói chuyện phiếm, trên mặt không có bất kỳ vẻ mặt thống khổ nào, mà là một thái độ thản nhiên "Ít... Ít đi với lão già này... Bộ này, còn tưởng chú không biết hay không? Này, này... Muốn chú nghẹn thở treo cái mạng... Mạng già, tiếp tục trả nhân tình cho cháu phải không? ”

"Cháu đã nói không cần trả, không phải cháu hào phóng không cần chú trả, mà là chú trả không nổi." Giọng của Tiếu Tử Hiền lãnh đạm như đang đàm phán với người xa lạ "Nếu chú muốn trả, vậy thì trả lại cho cháu sạch sẽ rồi mới chết. ”

"Này." Ông Lưu vẻ mặt đầy nếp nhăn ra vẻ ghét bỏ "Chú biết... Cháu sẽ nói vậy, chú... Chú sớm đã chuẩn bị, cô gái Đường Lị... Cũng nợ Ngụy Lam một mạng, chúng ta... Mạng của hai thầy trò chúng ta, đều lấy ra trả... Trả lại nhân tình hai đứa, vậy là được rồi, buông tha... Cái già này của chú..."

Đêm yên tĩnh, lời nói còn dang dở giấu trong bóng đem cùng với cánh tay yếu ớt buông thõng xuống.

Chương kế tiếp