Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 74 Đánh cược
Số mệnh vốn dĩ không thể thay đổi, nếu muốn thay đổi thì cả người sẽ mang tội nặng, không ai có thể gánh nổi mạng của người khác.

Giống như quân cờ domino, nếu cố ý trêu chọc một quân, sẽ xuất hiện một loạt phản ứng dây chuyền, những phản ứng này có thể vui hoặc buồn, ai cũng không thể đảm bảo rằng trong quá trình này sẽ không sinh ra tội nghiệt mới.

Ông Lưu cuối cùng vẫn đi, Đường Lị bị bỏ lại, Đường Lị nhớ ông Lưu đã từng nói điều này – vụ án oan đó là số phận của ônh, ông vốn nên chết trong số phận đó, nhưng Tiếu Tử Hiền xuất hiện thay đổi số mệnh vốn có, cho nên những mạng lấy được sau này đều là nợ, nhất định phải trả, không trả sẽ dẫn đến bất hạnh.

Mà ngược lại, Tiếu Tử Hiền thay đổi số mệnh của người khác cũng đi chệch khỏi con đường ban đầu, dùng năng lực xuất sắc phá được vụ án được người đời chú ý, từ đó gặp lại Ngụy Lam trong lòng mang ngưỡng mộ, sau đó xảy ra mỗi một sự kiện bất hạnh, suy cho cùng đều là do sai lệch ban đầu gây ra.

Vì vậy, số phận không thể thay đổi bừa bãi.

Đối với những lời nói này của ông Lưu, Ngụy Lam rất không đồng ý, đó cũng không thể xem như là bất hạnh thay đổi số mệnh của người khác mà dẫn đến chứ? Có lẽ ngay cả ông Lưu gặp Tiếu Tử Hiền, cũng đã được vận mệnh sắp đặt, mọi thứ xảy ra cho đến nay chẳng qua chỉ là theo quỹ tích ban đầu mà thôi, đây là số mệnh của tất cả mọi người.

Tro cốt của ông Lưu được đưa về núi, chôn trong rừng cây bên cạnh căn nhà rách nát của ông, Đường Lị không ở lại canh giữ linh cữu của sư phụ, mà đi theo hai người Ngụy Lam trở lại Hối Thành, cô cảm thấy, vận mệnh của cô cũng bị cuốn vào trong chuỗi sự kiện này, tuy rằng nghĩ không ra điểm mấu chốt ở đâu, nhưng liên tục được Ngụy Lam cứu hai lần, cô liền biết mình không phải là người không liên quan, trong đó nhất định sẽ có chuyện cô cần phải đối mặt.

"Anh Ngụy, thân phận thi thể ở tòa nhà số 9 đã điều tra ra." Doãn Hàng cướp lấy một cái bánh bao thịt từ trong túi của Ngụy Lam, ngồi đối diện bàn làm việc vừa ăn vừa nói "Nạn nhân là Lữ Nghị Kiệt, từng có hồ sơ nhập viện điều trị, nhưng không cứu được nên chết, bệnh viện thừa nhận xác thực có chuyện này, nhưng vì áp lực không thể không che dấu sự thật, sau đó thi thể lại không cánh mà bay, bọn họ càng không dám lên tiếng. ”

"Vì áp lực?" Quả nhiên là có người đem hồ sơ liên quan của cha con Lữ thị đều sửa đổi, thủ bút này cũng quá lớn, người có thể làm như vậy cũng không nhiều lắm.

Ngụy Lam liếc nhìn Tiếu Tử Hiền đang nghiêm túc lật xem tài liệu, thế nhưng đối phương cũng không để ý tới cậu "Anh Tiếu, anh và bất động sản Từ thị có giao tình sao? Anh có thể thử liên lạc không? Em muốn trực tiếp hỏi một ít chi tiết liên quan đến việc lúc trước bất động sản Từ thị thu mua công ty xây dựng Nghị Kiệt, dù sao cũng là người quen biết, không muốn đi theo quy trình. ”

"Không cần." Tiếu Tử Hiền rốt cục ngẩng đầu lên từ đống tài liệu chất thành núi, "Những thứ nên hỏi anh đã hỏi rồi, bây giờ anh đang sửa sang lại những tin tức này, chờ anh làm rõ suy nghĩ rồi mới nói cho em nghe. ”

"Ha, vẫn là anh Tiêu hiệu suất nhất." Ngụy Lam cười đến lấy lòng, có Tiếu Tử Hiền, thật sự làm cho cậu thoải mái hơn rất nhiều, rất nhiều phiền toái không cần quan tâm, sớm đã có người giúp cậu giải quyết rõ ràng "Vậy anh bận rộn trước, em có chút việc đi ra ngoài một chuyến, buổi chiều sẽ trở về. ”

Ngày này qua ngày khác đẩy việc này đi, cuối cùng vẫn không qua được, Lý An Nhiên chỉ im lặng chờ đợi ba ngày, sau đó đã bùng nổ, mỗi ngày đều hỏi. Ôm tâm lý chết sớm siêu sinh, Ngụy Lam cuối cùng cũng nghiến răng, hẹn Lý An Nhiên buổi trưa hôm nay gặp mặt.

Địa điểm là một nhà hàng Hồ Nam hoản cảnh xung quanh rất tốt, nhìn Lý An Nhiên ăn uống vui vẻ như không có việc gì, Ngụy Lam cũng ngượng mở miệng quấy rầy, bữa cơm này nhìn thế nào cũng giống như Hồng Môn Yến, nhưng chờ đợi như vậy cũng không phải chuyện hay "An Nhiên, rốt cuộc em tìm anh có chuyện gì? ”

"Không có việc gì thì không thể tìm anh ăn cơm sao?” Lý An Nhiên nâng đôi mắt lanh lẹ lên trừng Ngụy Lam một cái.

Ngồi yên càng lúng túng, Ngụy Lam giơ đũa ngồi không yên, ăn cũng không được mà không ăn cũng không được "Như vậy không tốt lắm, bây giờ em và Trịnh Khải không phải rất tốt sao? ”

"Em đã nói em đồng ý với anh ấy chưa?”

Điều này thật sự khiến Ngụy Lam chú ý, hình như Lý An Nhiên quả thật chưa từng nói đã chấp nhận sự theo đuổi của Trịnh Khải.

Ngụy Lam thật đúng là chưa từng sợ ai, nhưng Lý An Nhiên lại khiến cậu đau đầu không thôi, hoàn toàn không biết nên đối phó như thế nào, bây giờ cậu đã không còn là cỏ non ngu ngốc không biết gì lúc trước, ít nhiều cũng có thể hiểu được cảm giác thích một người, điều này càng khiến việc nói những lời tàn nhẫn đối phó Lý An Nhiên càng khó khan hơn "Sao anh có cảm giác như tội phạm đang chờ kết án? Em cứ để anh chết một cách thoải mái đi. ”

"Chết với chưa chết là sao?" Lý An Nhiên cuối cùng cũng buông đũa xuống, hung hăng liếc Ngụy Lam một cái, sau đó lấy điện thoại di động trong túi ra, chọn một đoạn âm thanh, cắm tai nghe đưa cho Ngụy Lam "Tự mình nghe đi. ”

Dưới đoạn ghi âm là một đoạn đối thoại, hai giọng nói cậu đều quen thuộc, chỉ là nội dung đối thoại kia thật sự rất thú vị, cậu luôn cảm thấy âm mưu cưỡng bức chỉ xuất hiện trong phim và tiểu tuyết, không nghĩ tới lại xảy ra bên cạnh mình, Ngụy Lam tò mò hỏi "Đây là ai gửi cho em? ”

Bị câu hỏi của Ngụy Lam làm cho sặc đến ho một trận, Lý An Nhiên chật vật vỗ ngực thuận khí cho mình "Điểm chú ý của anh có phải không đúng hay không? Ai gửi không quan trọng, phải không? Điều quan trọng là người nói chuyện bên trong là ai! ”

"Em có thể nghe ra người nói chuyện là ai, vì sao còn cố ý muốn hỏi?" Ngụy Lam không rõ Lý An Nhiên rốt cuộc đang gấp cái gì, trong tay cô có bản thân ghi âm như vậy thì rất kỳ quái, chẳng lẽ cậu hỏi không đúng sao?

"Em không thể nói cho anh biết là ai đưa cho em, em chỉ muốn anh nghe bản ghi âm này." Lý An Nhiên cau mày trừng mắt nhìn Ngụy Lam "Nếu nghe ra là ai đang nói chuyện, anh không có suy nghĩ gì sao? ”

Nói đến đây, Ngụy Lam cuối cùng cũng có chút hiểu được mục đích của Lý An Nhiên, cũng chính vì vậy, cậu hiếm khi phát hiện tâm trạng của cậu rất khó chịu, nhưng không phải bởi vì nội dung đối thoại kia "Em muốn nói cái gì? Hay em muốn nghe anh trả lời cái gì? ”

"Em thấy rồi, bữa tối hôm đó." Đối với ánh mắt khó chịu hiếm thấy của Ngụy Lam, trong lòng Lý An Nhiên rất khó chịu. Đây là một người dù có vấn đề khó khan phải đối mặt hay những đối xử bất công vẫn có thể mỉm cười, không phải là một nụ cười giả tạo, mà đó là một nụ cười không sợ hãi xuất phát từ trái tim.

Nhưng một người như vậy, lại bởi vì lời nói và hành động của mình, lộ ra tâm trạng không vui chưa từng có. Thật muốn khóc, trái tim đau đớn, dường như hiểu được không chiếm được thì đi phá hư, không thể yêu thì đi hận. Lý An Nhiên lại nở một nụ cười ngọt ngào, nhìn thẳng vào Ngụy Lam "Em thấy anh và Tiếu Tử Hiền hôn nhau bên bồn rửa tay. ”

"Vậy thì sao? ”

Tại sao không dao động? Cảm xúc bình tĩnh này cũng quá kỳ lạ? Chẳng lẽ không nên hoảng sợ sao? Lý An Nhiên khó hiểu "Không phải hai anh ở cùng một chỗ sao? Giống như yêu nhau vậy. ”

"Cũng nên tính là ở bên nhau." Ngụy Lam cũng không biết nên xác định quan hệ của bọn họ như thế nào, nam nữ có thể đính hôn, có thể kết hôn, có thể có đủ loại cách chứng minh mình là của nhau, nhưng bọn họ không có, cứ tự nhiên ở bên nhau như vậy, thậm chí ngay cả một câu tỏ tình đàng hoàng cũng không có.

"Vậy thì anh sẽ không tức giận chứ? Anh ấy và Lưu An..." kích động vỗ bàn, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, cô giật mình phát hiện mình thất thố, Lý An Nhiên xấu hổ quay đầu sang một bên, uống nước một cách máy móc để che giấu sự lo lắng.

Cậu có quan tâm không? Trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, có lẽ ít nhiều vẫn sẽ vì đoạn ghi âm này mà cảm thấy khó xử,nhưng càng nhiều là không thể chấp nhận người không hỏi thật giả đen trắng mà đã trực tiếp đem bản ghi âm này làm chứng cứ để hỏi tội. Ngụy Lam buông đũa xuống, tựa lưng vào ghế cao, vì đã biết mục đích của đối phương mà cảm thấy yên tâm.

"Thứ nhất, anh không rõ mục đích của em là gì, nếu như em chỉ vì châm ngòi, anh không hiểu như vậy thì có chỗ nào tốt cho em, cho dù anh và anh Tiếu không ở bên nhau, anh cũng sẽ không ở bên em. Thứ hai, cái gọi là mắt thấy là thật, đây chỉ là một đoạn ghi âm, không ai biết có thật sự xảy ra chuyện gì hay không, với hiểu biết của anh với anh Tiếu, anh ấy sẽ không thật sự làm ra loại chuyện này, hoặc là kế hoãn binh, hoặc là đùa giỡn, anh ấy sẽ không ngoan ngoãn bị người khác uy hiếp. ”

Nước mắt cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà rơi xuống, cho đến bây giờ, Lý An Nhiên không biết mình không cam lòng rốt cuộc xuất phát từ đâu, rốt cuộc là vì cô đơn thuần đạt được tâm nguyện? Hay là đối phương thà rằng lựa chọn đàn ông cũng không chọn mình? "Anh không cảm thấy kỳ lạ? Hai người đều là đàn ông. ”

Có kỳ lạ không? Vấn đề này Ngụy Lam thật sự chưa từng nghĩ tới "Anh không hiểu em nói kỳ quái là có ý gì, cái gì là bình thường, cái gì là không bình thường. Làm theo bản năng để làm những gì anh muốn làm thì có gì sai? Những điều phức tạp mà em nói, anh chưa bao giờ nghĩ về nó. ”

"Ha!" Lý An Nhiên không khỏi cười ra tiếng, câu trả lời như vậy thật sự khiến người ta không nói nên lời.

Cái gì cũng không hiểu, như một con chim non lần đầu tiên nhìn thấy mẹ, theo bản năng nó sẽ thích người đầu tiên nó tiếp xúc "Chẳng lẽ anh không có chút quan niệm đạo đức sao? Nếu anh cứ tiếp tục như thế này sớm muộn gì cũng sẽ hủy hoại chính mình. Hơn nữa loại tình cảm này của anh không thể xem như thích, chỉ là ỷ lại mà thôi, anh theo bản năng chấp nhận người mà anh cho là gần gũi nhất. Nhưng anh có từng nghĩ, anh không có gì phải vướng bận, cho dù tiếp tục như vậy cũng không sao, nhưng Tiếu Tử Hiền thì sao? Anh ấy có ba mẹ có người nhà, chẳng lẽ anh ấy sẽ luôn ở bên anh, không kết hôn sinh con sao? ”

"Nếu đó là lựa chọn của anh ấy, thì anh không còn lời nào để nói, chưa từng trải qua chuyện như vậy, anh không biết mình có thể vì vậy mà đau khổ hay không, cũng không xác định đến lúc đó có thể làm ra chuyện gì không tốt hay không, nhưng ít nhất trong thời gian còn có thể ở bên nhau, anh hy vọng có thể ở cùng một chỗ, không còn bị chuyện nhàm chán như vậy quấy rầy nữa. ”

Không còn tâm trạng ăn gì nữa, Lý An Nhiên nằm sấp trên bàn lặng lẽ khóc.

Thua, thua triệt để, mà anh bị mình bức hỏi đến tình huống như thế, vẫn không tức giận rời đi, cứ yên lặng ngồi nhìn, thậm chí còn đưa khăn giấy mang theo nhiệt độ cơ thể, đôi mắt kia thuần túy đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, không có trách cứ, không có miệt thị, ngoại trừ một chút không vui kia ra, chỉ còn lại cảm xúc xa lạ mờ mịt.

Bả vai Lý An Nhiên run lên, vừa muốn khóc vừa muốn cười, cúi đầu nhẹ giọng oán giận "Anh có biết hay không, sự dịu dàng của anh có đôi khi rất tàn nhẫn. ”

Mà ở phía bên kia hai người không biết, ở cầu thang yên tĩnh không người của cục cảnh sát, Tiếu Tử Hiền trả lại điện thoại di động cho Từ Tân ngồi trên cầu thang, trong giọng điệu có chút giễu cợt nhưng lại bị giọng nói trầm thấp che lấp "Đây là kế hoạch trả thù của cậu mà không tiếc lắp máy nghe lén lên người Lý An Nhiên sao? ”

Từ Tân tức giận khịt mũi nhận điện thoại, buồn bực một chữ cũng không muốn nói, nhưng hắn vẫn nhịn không được lòng hiếu kỳ "Ngụy Lam rốt cuộc lớn lên như thế nào? Cảm giác anh ta một chút đạo đức thế tục cũng không hiểu, không giống với đám khốn nạn biết rõ còn cố ý phạm tội như chúng ta, anh ta thật sự không nghĩ có gì sai cả. ”

"Bởi vì trong môi trường lớn lên của mình không ai dạy cho em ấy những gì là đúng và điều gì là sai. ”

"Thật đúng là một động vật hoang dã nguyên sinh, thất sách rồi. ”

Tiếu Tử Hiền đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để ức hiếp Từ Tân "Tôi nguyện đánh cược chịu thua, để Lưu An sử dụng quan hệ của cậu hắn cung cấp toàn bộ tình báo hắn có được cho tôi, đương nhiên, đem đoạn ghi âm nghe lén này của cậu chuyển tiếp cho tôi một phần. ”

"Cậu muốn lấy đoạn ghi âm để làm gì?" ”

"Khi nào muốn nghe có thể lấy ra nghe. ”

"Biến thái. ”

Chương kế tiếp