Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 81 Đàm phán
Lữ Kính rơi vào hồi ức nhíu mày.

Nhiều người tập trung xung quanh hố, bơm nước đọng trong hố, đưa thi thể công nhân gặp nạn ra ngoài, sau khi kiểm đếm xác nhận có tổng cộng 23 nạn nhân, trong đó có một số là kỹ sư lão thành theo đội thi công nhiều năm. Lữ Nghị Kiệt quỳ gối bên thi thể khóc không thành tiếng, phân phó Lữ Kính lấy toàn bộ tiền ra làm tiền bồi thường, dùng để trấn an người nhà người đã khuất.

Nhưng số người gặp nạn quá nhiều, tất cả tiền của bọn họ, bao gồm cả khoản vay thế chấp tài sản và các khoản đầu tư, vẫn không đủ để trả tiền khoản tiền bồi thường khổng lồ "Ba tôi tính đi tìm ba Hồ Đạt, cũng chính là cục trưởng cục kế hoạch xin thanh toán một phần tiền công trình, sau khi thuyết phục hết lần này đến lần khác ông vẫn bị từ chối ngoài cửa, ba tôi nổi giận tìm kiếm sự trợ giúp từ pháp luật nhưng vẫn không có kết quả, buộc ông phải chạy đến cục quy hoạch gây sự. ”

Hồi tưởng lại chuyện đã qua, Lữ Kính cười lắc đầu "Khi tôi dừng xe đi tìm ba, chỉ một người đàn ông toàn thân đầy mấu nằm trên sàn nhà trong văn phòng, trên đường đưa đến bệnh viện cấp cứu, ông ấy đã tắt thở. Tôi đã báo cảnh sát và đã cố gắng truy tố, cuối cùng Giám đốc đã được miễn trách nhiệm hình sự vì tự vệ chính đáng. Nhưng tôi biết, không có tự vệ gì ở đây hết, ông ấy không biết đánh người, khi tôi đi vào, rõ ràng nhìn thấy trên cây keo trên tay một bảo an có dính máu, đó chỉ là một bên ra tay mà thôi. ”

Tiếng hét chói tai của phu nhân thị trưởng càng ngày càng thê lương, cuối cùng tránh thoát trói buộc của thị trưởng, loạng choạng chạy xuống lầu. Cửa lớn mở ra, phu nhân thị trưởng bước nhanh đến trước mặt Hồ Triết, yêu thương giúp con trai lau sạch vết máu trên mặt, trong miệng nhẹ giọng lẩm bẩm "Đi, về nhà với mẹ. ”

Hồ Triết đờ đẫn bị phu nhân thị trưởng nắm tay, bước chân chậm chạp đuổi theo. Tang thi xung quanh chỉ đứng đó và không tấn công phu nhân thị trưởng.

Ngụy Lam biết, Lữ Kính là cố ý làm như vậy, hắn đang chờ xem chuyện cười. Một màn kịch tính như đã hẹn mà đến, Hồ Triết đột nhiên nhào về phía trước, há mồm hung hăng cắn vào cổ phu nhân thị trưởng ra sức cắn xé, dưới áp lực của mạch đập, dòng máu đỏ tươi phun ra từ động mạch cổ, trừng đôi mắt đầy hoảng sợ chậm rãi ngã xuống, cho đến chết cũng không chịu buông tay ra.

Không phải Ngụy Lam không muốn ngăn cản, cậu buồn bực phát hiện, những tang thi này tuy rằng sẽ không đả thương cậu, nhưng sẽ làm ra hành động cản trở. Hai chân bị thi thể nằm sấp trên mặt đất ôm chặt lấy, một bước cũng không bước được, tiếng hét khàn khàn hoàn toàn bị bỏ qua, trong mắt phu nhân thị trưởng chỉ có bóng dáng của Hồ Triết, hoàn toàn không nhìn thấy cũng không nghe được bất cứ thứ gì khác.

Hồ Đạt trên lầu hai phát hiện cửa đã bị mở ra, hoảng sợ đóng cửa ban công, nhìn trái nhìn phải tìm đường thoát hiểm, thế nhưng trên ban công vắng ve không có bất kỳ lối thoát nào có thể thoát ra.

"Thật đúng là tình mẫu tử." Lữ Kính huýt sáo một tiếng, giống như đang thưởng thức vở kịch mà hắn đạo diễn "Sau khi cha ruột chết, tôi cũng từng nhiều lần thử báo cảnh sát và khởi kiện, không ngoại lệ đều bị bác bỏ, thậm chí tôi còn nhiều lần bị cảnh cáo và bao vây đánh đập, kết quả lần đó, Hồ Đạt thất thủ. ”

Lữ Kính thờ ơ lạnh nhạt nhìn thảm kịch trước mắt, nhẹ nhàng chỉ tay, thi thể ôm lấy đùi Ngụy Lam lần lượt lui ra, vây quanh Ngụy Lam trong một cái vòng tròn không lớn.

"Khoảnh khắc sắp chết không cam lòng và phẫn hận, cậu đã từng cảm nhận qua chưa? Tôi muốn sống sót, tôi không muốn chết, cho dù như thế nào tôi cũng phải báo thù, vì vậy khi tôi tỉnh lại từ rừng hoang dã, tôi đã từng nghĩ rằng mong muốn của tôi đã trở thành sự thật, tôi nghĩ rằng tôi vẫn còn sống, nhưng tôi phát hiện ra rằng tôi không thể cảm nhận được nhiệt của đêm mùa hè, không cảm nhận được những cạnh sắc của cỏ dại, chạm vào vết thương sâu trên đầu nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, không có nhịp tim cũng không có hơi thở. ”

Cửa thủy tinh bị đập đến rầm rầm, tiếng Hồ Đạt hoảng sợ la hét đến phiền lòng, hắn đã không còn đường lui. Lữ Kính nâng hai cổ tay bị còng lên, giơ cao vươn lên lầu, "Thị trưởng Hồ, ông định nhảy xuống sao? Để tôi thử bắt ông. ”

Từng luồng sóng nhiệt truyền đến từ sau lưng, Ngụy Lam không khỏi xoay người quan sát, ngoài viện đã bị vòng lửa vây quanh, khói dày đặc cuồn cuộn ánh lửa ngút trời, nhuộm đỏ đêm xuân. Bóng người cao lớn giơ đuốc xuyên qua bức tường lửa, bước đi vững vàng đi về phía Ngụy Lam, hai người đi theo phía sau đỡ nhau, bóng dáng quen thuộc khiến Ngụy Lam kích động bật cười.

Tiếu Tử Hiền tháo kính xuống bỏ vào trong túi áo, kiểu tóc chưa bao giờ lộn xộn, đồng phục thẳng tắp dính tràn đầy vết máu và dấu vết cháy, mặc dù dáng vẻ chật vật như thế, giọng nói trầm thấp dễ nghe vẫn lạnh nhạt như trước "Địa điểm bên ngoài đã quét sạch, nơi này thế nào? ”

Đi theo phía sau Tiếu Tử Hiền quả nhiên là Doãn Hàng và Lữ Duy, Ngụy Lam cất bước muốn đi về phía bọn họ, lại bị thi thể trước mắt ngăn trở "Lữ Kính, những thứ này rốt cuộc là cái gì? ”

"Đó là kết quả của sự tái tạo tế bào của tôi." Lữ Kính nhún nhún vai, ánh mắt chưa từng rời khỏi Hồ Đạt xấu xí "Sau khi tỉnh tôi phát hiện bên cạnh có mấy thi thể chó hoang, có lẽ chúng bị mùi máu tươi dẫn tới, tính ăn tôi. Nhưng khi tôi từ từ khôi phục xúc giác, muốn rời khỏi nơi đó, tôi phát hiện chó đi lạc vốn đã chết cũng theo đó bò lên. ”

Làm thế nào điều này có thể xảy ra! Ngụy Lam đè nén khiếp sợ trong lòng, đáp án đã chuẩn bị nói ra "Ông dùng máu của mình chế tạo ra những loại thuốc kia? ”

"Nói một cách chính xác, tôi đã phân tích cấu trúc tế bào của riêng mình và đưa vào sản xuất sau khi nhân tạo trên động vật. ”

Thì ra là như thế, cho nên trong hồ sơ thí nghiệm của Trần Trung chỉ có đề cập đến việc chiết xuất tế bào từ thỏ và chuột bạch, bởi vì hắn cũng không biết nguồn gốc thật sự đến tột cùng là ở đâu "Ông biết rõ những tế bào kia sẽ đẩy người vào chỗ chết còn cố ý nghiên cứu sao? Còn Cyclochlorobencaine thì sao? Tôi có thể nghĩ rằng ông có lương tâm và phát hiện ra rằng ông không muốn làm tổn thương người vô tội, vì vậy ông đã phát triển ra Cyclochlorobencaine như một chất ức chế? ”

Vấn đề này thật khiến người ta ấm lòng, Lữ Kính cuối cùng cũng t dời ánh mắvề phía Ngụy Lam "Tôi rất muốn nói một lời nói dối dễ nghe để an ủi trái tim thiện lương kia của cậu, đáng tiếc tôi đã thề phải nói thật, thật sự rất xin lỗi. Tất cả những gì tôi làm là chuẩn bị cho ngày hôm nay, và khi tôi phát hiện ra rằng những người bị giết bởi thuốc tiêm, sẽ tấn công các sinh vật sống như bây giờ sẽ làm gián đoạn tốc độ của kế hoạch của tôi, vì vậy bất đắc dĩ tôi đã phát triển Cyclochlorobencaine. ”

"Hồng cầu trong kim tiêm giải phóng ra quá nhiều interferon, sẽ khiến thi thể phát điên, tôi phải làm cho hàm lượng interferon giảm xuống dưới điểm giới hạn, mới có thể bảo đảm khống chế được những người này, bạch cầu cũng tồn tại trong cơ thể tôi, có thể có tác dụng ức chế và tiêu diệt ở một mức độ nhất định, cho nên mới xuất hiện cyclochlorobencaine. ”

Lữ Kính kề sát vào bên cạnh Ngụy Lam "Cậu ngửi thấy mùi hương đó không? Đó là mùi interferon phát ra. ”

"Hãy để những thứ này dừng lại." Tiếu Tử Hiền lạnh lùng nói "Nếu trước đó hành vi tố cáo và báo cảnh sát của ông không có hiệu quả, bây giờ ông có thể thử lại lần nữa, chúng tôi sẽ giúp ông xử phạt ông ta. ”

"Không cần.” Lữ Kính cười nhạo lời Tiếu Tử Hiền nói "Tôi đã chết một lần rồi, dừng lại hay không thì có ý nghĩa gì? Còn không bằng lo lắng cho mình trước, cổ cậu bị trầy xước đúng không? Một khi cậu chết sẽ trở thành những thứ đó. ”

Tiếng vỗ tay thanh thúy cùng với tiếng xích sắt còng tay ma sát ra, toàn bộ thi thể trong sân đều động đậy, dưới sức nóng của ngọn đuộc, một số da thịt của thi thể bắt đầu hòa tan thành nước đen thối rữa.

Bóng xám trắng trên nóc nhà xao động, không ngừng xuyên qua thi thể nhưng không làm gì được. Lữ Duy cười lạnh nói với Hồ Đạt "Đừng tốn sức, mấy thứ này tạo ra là để đối phó với quỷ ông nuôi, muốn cho mấy thứ này dừng lại, trừ khi giết tôi, nhưng đáng tiếc tôi đã chết. ”

"Hả?" Hồ Đạt đột nhiên phát ra tiếng cười điên cuồng "Tôi không giết cậu, nhưng tôi có thể giết cậu ta!" Họng súng đen ngòm nghiêng xuống phía dưới, chỉ thẳng về phía Ngụy Lam trên bãi đất trống, tình huống này ai cũng không ngờ tới.

Bắt được sự kinh ngạc nhất thời trong mắt Lữ Duy, Hồ Đạt đắc ý nói "Đừng tưởng rằng tôi không biết, cậu ta chính là ân nhân cứu mạng Đường Lị hai lần, cậu sẽ không nhìn cậu ta chết thây cậu chứ? Không muốn cậu ta chết thì cậu mau loại bỏ những con quái vật này đi! ”

Đường Lị? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Ngụy Lam khiếp sợ đến nói không nên lời, giữa Lữ Kính và Đường Lị có quan hệ gì? Khuôn mặt tươi cười hề hề của Lữ Kính phản chiếu vào trong tầm mắt, gương mặt mang theo chút cảm giác xấu xa kia dường như rất quen thuộc, hoàn toàn chồng chéo với hình ảnh nào đó trong trí nhớ!

Cậu hoàn toàn quên mất, Lữ Kính, không phải chính là người đàn ông trong bức ảnh chụp chung trong ví Đường Lị sao? Chỉ là vào lúc này trong nụ cười của Lữ Kính mơ hồ lộ ra một tia chua xót "Ông và chị Lị..."

"Đường Lị là vợ của tôi, tôi thật lòng cảm ơn cậu đã cứu cô ấy." Lữ Kính bất đắc dĩ nhún vai "Cũng có lẽ đây là ý trời, tôi chưa từng nghĩ tới muốn hại các người. Xuất hiện cục diện như ngày hôm nay, nói thật tôi cũng không nghĩ tới, nhưng khi tôi ý thức được, đã không thể thay đổi được, chắc cậu cũng phát hiện đi, có một bộ phận phế phẩm không nằm trong tầm kiểm soát của tôi, tôi sẽ để cho những người nghe lời này rút đi..."

"Chờ đã!" Những người này đều đang nói cái gì vậy? Một người không hiểu sao lại coi cậu là con tin, người còn lại không hỏi ý nguyện của cậu liền tự mình quyết định rút quân, Ngụy Lam cũng không có ý định trở thành điểm trung gian trong trò chơi kéo co.

"Tôi nói các người cũng thật giống nhau, đột nhiên kéo tôi vào chuyện này, bây giờ lại đột nhiên loại trừ tôi ra ngoài? Làm người xấu cũng có điểm mấu chốt, được chứ? Hơn nữa, thị trưởng đã bắt những người dân bình thường làm con tin chỉ vì bảo vệ tính mạng của mình, cứ buông tha ông ta như vậy ông có thể cam tâm sao? ”

Đây là khiêu khích, hơn nữa còn là là hai phía! Tiếu Tử Hiền nghi ngờ mình sắp hộc máu, Ngụy Lam rốt cuộc có cảm giác nguy hiểm hay không, làm như vậy chỉ khiến tình hình trở nên hỗn loạn hơn, bốc đồng cũng hơi quá rồi.

Thi thể tụ tập trong sân xác thực không tấn công mình, xem ra giống như Lữ Kính nói, thi thể nơi này đều bị hắn khống chế rất tốt, hẳn là sẽ không tạo thành uy hiếp, đàm phán cũng đáng để thử một lần.

"Thị trường Hồ, chúng ta nói chuyện đi, ông muốn chết ở chỗ này, hay là đồng ý nhận tội trước pháp luật? Vụ án đã qua thời gian truy tố, công với tội ngộ sát, nhiều nhất cũng chỉ là ở trong tù suốt đời, chỉ cần ông còn sống, chuyện gì cũng dễ nói đúng không?”

Hồ Đạt cảnh giác nhìn chằm chằm Tiếu Tử Hiền đang nói chuyện, họng súng vẫn chỉ vào Ngụy Lam chưa từng dời đi "Những trò lừa gạt này của các người dùng để lừa gạt trộm cắp vặt thì được, lừa tôi thì quên đi! Lữ Kính, mau rút mấy thứ này đi, nếu không tôi sẽ nổ súng! ”

Khi mạng sống mới của Lữ Kính lung lay, hành vi của thi thể cũng trở nên không còn quy luật, lang thang xung quanh như hồn ma, chỉ có Hồ Triết vẫn không ngừng đập vào cửa ban công, kính thủy tinh nặng nề đã xuất hiện vết nứt, cánh cửa này không chống đỡ được bao lâu nữa, Hồ Đạt thúc giục hô "Mau rút đi! Tôi thực sự sẽ nổ súng, đừng nghĩ tôi không dám! ”

Rầm một tiếng thật lớn, khối thủy tinh lớn đập xuống mặt đất khiến lòng người kinh hãi, thủy tinh vỡ văng tung tóe xẹt qua hai má truyền đến từng trận đau đớn.

Mà tiếng súng vang vọng khắp bầu trời đêm, cũng không ngừng quanh quẩn trong tai mỗi người, mọi thứ xảy ra quá mức đột ngột, thậm chí không thể hiểu được chất lỏng màu đỏ tươi ấm áp trong tay, rốt cuộc là cái gì...

Chương kế tiếp