Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 82 Nhân quả
Giết hắn đi! Giết hắn đi! Giết hắn đi! Giết hắn đi! Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Ngụy Lam lúc này, chưa bao giờ có, nguyện vọng đen tối ẩn giấu ở sâu trong tim.

Máu tươi trào ra từ trước ngực Tiếu Tử Hiền chói mắt như thế, Ngụy Lam ngơ ngác nhìn máu, như thể sinh mệnh của mình cũng trôi theo nó, cậu ôm chặt Tiếu Tử Hiền vào lòng, chỉ hận không thể cứ như vậy xoa vào trong cơ thể, từ nay về sau hợp thành một, người này thuộc về cậu, không ai có thể tổn thương anh, không ai được phép đụng vào!

Cảnh tượng như vậy rất quen thuộc, tại sao phải trải qua mất mát một lần nữa? Ngụy Lam bối rối hôn lên trán người trong ngực, giống như làm như vậy có thể khiến xoa dịu nỗi đau của đối phương "Đừng ngủ được không, đừng bỏ lại một mình em nữa... Làm ơn. ”

Hồ Đạt bị con trai ruột cắn đến chết phát ra tiếng kêu thảm thiết, tiếng tạp âm nhàm chán ngăn cách biệt với bên ngoài không cách nào truyền vào trong tai, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao nhiều người vây quanh đây như vậy? À, đúng rồi, lần trước cũng có rất nhiều người vây xung quanh, rất giống với tình hình hiện tại.

Không thể khóc, lỡ như tên này đang giả bộ ngủ, nếu để anh nhìn thấy dáng vẻ này của mình sẽ bị chê cười! Ngụy Lam nhắm chặt hai mắt ngăn không để nước mắt chảy ra, đôi môi tái nhợt run rẩy phát ra tiếng gọi yếu ớt "Cứu anh ấy! Ai cứu anh ấy! ”

Doãn Hàng tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ , bước nhanh đến bên cạnh Ngụy Lam tát cậu một cái "Anh Ngụy! Tỉnh táo đi, bây giờ không phải lúc để anh mất bình tĩnh. ”

Vừa rồi, Tiếu Tử Hiền vốn đang đứng bên cạnh đột nhiên chạy về phía Ngụy Lam, thủy tinh vỡ vụn, Hồ Đạt vì kinh hoảng mà không cẩn thận nổ súng, Tiếu Tử Hiền giống như có dự liệu, nhanh chóng đẩy Ngụy Lam ra, bản thân bị trúng một phát súng.

Tất cả những điều này đều rõ ràng nhìn thấy trong mắt nhưng hắn lại bất lực không làm gì được, cánh tay bị thương đã bắt đầu chết lặng mất đi cảm giác, cơ thể cũng trở nên có chút chậm chạp, không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu.

"Xin lỗi..."

Thực xin lỗi ba chữ chân thành mà bất lực, đáng tiếc người nghe cũng không có ý định thông cảm, Doãn Hàng một quyền đánh Lữ Kính ngã xuống đất, tiến lên đá hắn ta. Thi thể xung quanh xuất hiện chút dị động, chúng nó vây quanh Doãn Hàng, rồi đột nhiên rút lui.

Đây chỉ sợ là do hoạt động nội tâm của Lữ Kính, bởi vì nếu hắn muốn phản kháng, thi thể sẽ chuẩn bị tấn công, nhưng cuối cùng hắn từ bỏ phản kháng, thi thể lại tản ra.

"Ông là cái gì?" Tiếng chất vấn yếu ớt từ từ truyền vào tai mọi người, giống như là hỏi cho người khác nghe, lại giống như là đang lẩm bẩm, Ngụy Lam xuất thần nhìn chằm chằm máu tươi trong tay, ngửi mùi hương quen thuộc của người trong lòng, "Lữ Kính, ông là cái gì vậy? Tại sao ông chết đi lại có thể tái sinh? Tiểu Duy thì sao? Và tôi, tại sao tôi vẫn còn sống? Tại sao tất cả những người đáng lẽ đã chết vẫn còn sống? Dựa vào cái gì? ”

Lau khóe miệng không xuất hiện vết máu, Lữ Kính cũng không định đứng lên, ngồi ở góc tường với tư thế hơi ngồi thẳng người "Các cậu đã nghe đến Lữ gia trại chưa? ”

Lữ gia trại? Đó không phải là quê của Lữ Duy sao?

"Xem ra các cậu đã nghe đến, nhưng không rõ Lữ gia trại rốt cuộc là nơi như thế nào.” Lữ Kính tiếp tục nói "Đó là một ngôi làng phù thỷ khép kín , có người giỏi dưỡng thi, tương ứng cũng có huyết thống có cơ thể bất tử, nhưng bởi vù càng ngày càng nhiều trường hợp kết hôn với ngoại giới, cho nên huyết thống này cũng không còn thuần khiết nữa, phần lớn không khác gì người bình thường, số ít những người còn mang trong mình dòng máu bất tử. Cũng chỉ là những kẻ một nửa huyết thống như tôi..."

"Bởi vì chịu đủ lời chỉ trích của người khác, phần lớn người trong mạch này từ nhỏ đã rời khỏi trại ra bên ngoài mưu sinh, hoặc là cả nhà di cư, khiến huyết thống càng không thuần khiết, nhưng cực kỳ hiếm thấy cũng sẽ xuất hiện hiện tượng đảo ngược. ”

Lữ Kính nhìn Lữ Duy vẫn im lặng không lên tiếng "Cậu tên là Lữ Duy đúng không? Cậu cũng là người của Lữ gia trại, tôi biết, trên người cậu có mùi tôi rất quen thuộc, hơn nữa cậu và tôi cùng quen biết một người phụ nữ. Tôi và cô ấy đều là một nửa huyết thống, nhưng cậu thì khác. ”

"Khác?” Lữ Duy lộ vẻ nghi hoặc.

Lữ Kính cưng chiều cười, giống như đang nhìn đứa con của mình "Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao? Không giống như những người bên cạnh, cậu không sợ lửa, có thể chân chính trường sinh bất lão. Kẻ duy nhất có thể giết cậu chính là những người có cùng huyết mạch đến từ Lữ gia trại, máu của bọn họ là kịch độc với cậu. ”

Tiếng còi báo động của xe cấp cứu vang lên, nhân viên cấp cứu run sợ nâng Tiếu Tử Hiền ngã trong lòng Ngụy Lam "Vị tiên sinh này, có thể buông tay ra không? Để chúng tôi đưa anh ta vào xe. ”

Thấy Ngụy Lam không có phản ứng gì, Doãn Hàng nhẹ nhàng vỗ vai Ngụy Lam: "Anh Ngụy, anh đi theo đến bệnh viện đi, nơi này giao cho tôi và Tiểu Duy. ”

"Không." Khiến người ta bất ngờ, Ngụy Lam quả quyết từ chối đề nghị của Doãn Hàng "Cậu giúp tôi chăm sóc anh Tiếu một chút, tôi còn có chuyện muốn hỏi bác sĩ Cố.”

Lưu luyến nhìn Tiếu Tử Hiền bị cáng khiêng đi, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy, Ngụy Lam mới thu hồi tầm mắt "Ông nói, nhà họ Lữ có khả năng sinh ra người bất tử? Còn hậu duệ họ ngoại thì sao? ”

"Cái này..." Lầm đầu tiên nghe thấy vấn đề này, Lữ Kính cũng không dám đưa ra câu trả lời khẳng định "Tôi chỉ nghe nói người bất tử đều xuất hiện trong con cháu họ Lữ, chưa từng thấy có người ngoài họ di truyền, hẳn là trong gen của người ba có loại đặc điểm này." Đột nhiên phản ứng lại chỗ bất thường của vấn đề này, Lữ Kính kinh ngạc hỏi "Chẳng lẽ cậu..."

"Không có gì, chỉ hỏi một chút thôi." Ngụy Lam mặt không đổi sắc ngắt lời Lữ Kính còn muốn hỏi một vấn đề khác "Ông cố ý để lại chìa khóa phòng bệnh của Tô Thụy Minh, không ngờ bị chúng tôi tìm được đúng khônh? Tô Thụy Minh cũng bị các người tiêm thuốc kia, vì sao hắn cũng không sao? ”

Lảng tránh sao? Vì sao không muốn trả lời? Lữ Kính một lần nữa đánh giá ngũ quan của Ngụy Lam, hình như có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra giống ai. Nhưng hắn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp nhau trong phòng bệnh, lần đụng chạm ngoài ý muốn và cơn đau đớn như bị điện giật truyền từ da thịt đến tay chân, khiến hắn không thể phớt lờ.

Nếu đối phương không định nói, Lữ Kính tự nhiên cũng sẽ không hỏi đến cùng, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Ngụy Lam "Hai người đồng đội kia của cậu đều bị cào xước, dùng huyết thanh của đứa trẻ kia có thể cứu bọn họ, máu của đứa trẻ kia tôi đã nghiên cứu qua, hoàn toàn không có gien của nhà họ Lữ, toàn bộ kháng thể đều do khả năng miễn dịch của bản thân sinh ra, có huyết thanh của hắn, tất cả những người bị nhiễm bệnh chưa chết, và những người nhiễm thi độc trong tiểu khu Hòa Hiệp đều có thể cứu. Nói không chừng máu của cậu cũng có thể có tác dụng tương tự. ”

"Đứa nhỏ kia là khóa bảo hiểm ông dựa vào một chút lương tâm cuối cùng giữ lại sao? ”

"Coi như vậy đi.” Lữ Kính thở dài "Mấy người đi ra ngoài đi, bên cạnh tòa nhà có xăng, tôi đã chuẩn bị trước, sau khi giết một nhà thị trưởng, tôi sẽ tự mình giải quyết mấy thứ này, bao gồm cả chính mình. ”

"Ông hại quá nhiều người vô tội, thậm chí còn làm cho một cô gái đáng yêu từ nay về sau trở thành trẻ mồ côi." Không muốn nhìn lại gương mặt khiến người ta phiền lòng của Lữ Kính nữa, người này còn chưa thể bắt, còn có quá nhiều mớ hỗn độn chỉ có Lữ Kính mới có thể giải quyết " Phương Họa Lỵ kia, tuy rằng cô ấy cũng từng làm việc trong CK, nhưng từ tuổi tác. Hẳn là không thể tham gia vào quá trình phát triển thuốc giả ban đầu, vì sao phải giết cô ấy? ”

Lữ Kính không khỏi cười khổ, khi một người làm quá nhiều chuyện xấu, cho dù hắn không thừa nhận những thảm kịch không phải do mình gây ra, thì cũng chẳng có ai tin tưởng "Người giết cô ấy không phải tôi, là Hồ Triết. ”

"Lý do là gì? ”

"Dập tắt vụ bê bối do chính hắn tạo ra. ”

Giết một vụ bê bối sẽ tạo ra một vụ bê bối lớn hơn, con đường sẽ chỉ đi xa hơn và lệch lạc hơn. Người ta nói người sắp chết sẽ nói lời thật lòng, Ngụy Lam sẽ không nghi ngờ lời Lữ Kính nói là thật hay giả, cậu hiểu được đối phương đã không cần phải nói dối.

Vừa bấm điện thoại, vừa đổ xăng mà Lữ Kính chuẩn bị lên thi thể không nhúc nhích, mùi xăng nồng xộc thẳng vào mũi, điện thoại được kết nối, đối diện truyền đến tiếng hỏi thăm lo lắng, Ngụy Lam kiên nhẫn trấn an "Chị Lị, chị yên tâm đi, mọi chuyện đã được giải quyết, chỉ là có người tôi muốn giao cho chị mang đi. ”

"Hả? Nhưng bây giờ tôi không thể ra ngoài, ở khắp mọi nơi đã được thiết quân luật." Khổ sở chờ cả đêm, cuối cùng cũng có tin tức, Đường Lị gấp đến độ giống như kiến trên chảo nóng, ở trong phòng đi tới đi lui.

"Lệnh giới nghiêm đã được thu hồi, bây giờ chị đến đây, tôi tìm được chồng của chị. ”

"Cậu nói... Cái gì? ”

Lúc Đường Lị chạy tới, trên mặt đất đã trải đầy hài cốt tản ra mùi hôi thối, chỉ còn lại cánh tay bị nhiệt độ cao thiêu đốt đến tan chảy, Lữ Kính ngây ngốc ngồi ở bãi đất trống ngoài bức tường trong sân. Đường Lị không dám tin tới gần, nhẹ giọng gọi, "Lữ Kính, thật sự là anh sao? ”

"Al Lị.” Lữ Kính ngẩng đầu "Em không sao là tốt rồi. ”

Bốp! Bạt tai nặng nề tát lên mặt Lữ Kính, Đường Lị lau đi nước mắt không kìm nén được, toàn bộ cảm xúc đè nén đã lâu lập tức bộc phát ra "Nếu còn sống, sao không về nhà! ”

"Anh đã không phải là người sống nữa..."

"Vậy thì sao?" không cho Lữ Kính cơ hội biện giải, Đường Lị kéo mạnh cổ áo Lữ Kính "Em mặc kệ những thứ đó, chỉ cần bây giờ nah biết nói chuyện thì anh chính là còn sống! ”

Có lẽ một cái ôm còn tốt hơn ngàn lời nói, Lữ Kính ôm chặt Đường Lị đang khóc lóc kể lể trong ngực, nhẹ giọng trấn an "Thực xin lỗi, anh không nên gạt em. ”

"Đi với em." ”

"Không được, anh làm ra chuyện như vậy, anh cũng không có cách nào tiếp tục sống sót, đứa nhỏ kia tên là Ngụy Lam đúng không? Chúng ta nợ cậu ấy quá nhiều, anh phải dùng tính mạng của mình để trả món nợ này. ”

Nghe Lữ Kính nói như vậy, Đường Lị lại tiếng cười ra, mang theo nước mắt tươi cười nói không nên lời, mặc dù tuổi tác đã không cho phép cô làm ra biểu cảm đáng yêu như vậy "Quả nhiên giống như cậu ấy nói. ”

"Cái gì?”

Đường Lị cởi áo khoác treo trên cánh tay xuống, đó là chiếc áo Lữ Kính trước kia mặc, cô vẫn giữ lại bên người không lỡ vứt đi, dường như đang chò ngày này đến, cô khoác áo khoác lên cánh tay Lữ Kính đã tan chảy chỉ còn lại xương trắng "Cậu ấy nói em đưa anh đi, cùng em trở về trên núi. Nếu như anh thật sự muốn trả lại ân tình, cứ làm theo lời cậu ấy nói, cậu ấy hình như còn có việc cần anh giúp đỡ, anh phải "sống" tốt để giúp cậu ấy, so với việc cứ như vậy mà chết thì hữu dụng hơn nhiều đúng không? Sau này đổi lại là bảo vệ cậu ấy, thế nào? ”

"À, được rồi. ”

Đèn đỏ bên ngoài phòng cấp cứu sáng chói mắt, Ngụy Lam ngồi trên băng ghế trong hành lang không nói một lời, trong đầu đều là máu đỏ không thể xua đi được. Nếu như không phải Tiếu Tử Hiền đột nhiên đảy cậu, bây giờ nằm trong phòng phẫu thuật sẽ là cậu, như vậy trong lòng chẳng phải dễ chịu hơn hay không? Nhưng đối phương nhất định cũng sẽ ngồi ở hành lang lo lắng chờ đợi, thành tâm cầu nguyện đúng không?

Từ trước đến giờ, cho dù là cơ thể hay là linh hồn, anh đều hết lần này đến lần khác bảo vệ cậu. Nếu như cậu có thể ổn trọng hơn một chút, nếu như có thể đáng tin cậy hơn một chút, nếu như không chọc giận mọi người rơi vào trạng thái điên cuồng, kết cục có thể bởi vậy mà thay đổi hay không? Chưa bao giờ có tâm trạng hối hận như vậy, trong lồng ngực đau nhói, nếu như dừng lại thì có hết đau không?

Không cần một lần nữa, không thể chịu được thêm một lần nữa, giấc ngủ dài vô tận thực sự rất đáng sợ. Cậu rất muốn nghe được giọng nói trầm thấp dễ nghe kia, muốn cảm nhận hô hấp của đối phương, muốn cố ý làm chút chuyện tùy hứng làm bậy, nhìn người nọ bất đắc dĩ lại im lặng giúp mình dọn dẹp cục diện rối rắm.

Không thể dựa vào may mắn, lời dặn dò vẫn còn ở bên tai, nhưng cậu vẫn tràn đầy sự ỷ lại vào may mắn, thậm chí còn đánh cược thị trưởng không dám nổ súng. Đúng vậy, cho dù không dám, ai có thể dự đoán trước được mọi diễn biến bất ngờ? Suy cho cùng, cậu lại một lần nữa hại người nọ.

Chờ đợi sao có thể dài như vậy, nhanh lên, nhanh hơn một chút, xin hãy cứu anh ấy! Dường như vẫn còn những lời rất quan trọng chưa thể truyền đạt, không thể vụt mất cơ hội như vậy. Trong lúc cậu ngủ anh nói chuyện với ông Lưu, giọng nói chuyện với ông Lưu không phải là Tiếu Tử Hiền thì là ai?

Lúc trước chỉ vì chủ quan cho rằng Tiếu Tử Hiền đang hôn mê, không có khả năng xuất hiện trên ngọn núi hẻo lánh kia, cho nên không thể nhận ra giọng nói kia, bây giờ ngẫm lại, cậu không biết trong lòng là cảm xúc gì.

Trong đầu lóe lên những lời nói xấu hổ, chẳng phải chỉ là người nọ chưa từng nói tới cậu cũng vì vậy mà tránh không nhắc tới, dường như mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên. Tự mình cho rằng bị phản bội, ngu ngốc nghĩ rằng mình bị vứt bỏ, kết quả đều là do mình không hiểu và không tin tưởng mới tạo thành hiểu lầm.

Người kia chưa từng rời xa, vẫn luôn ở bên cạnh cậu.

Tác giả có một cái gì đó để nói:

Bạn nhỏ Ngụy Lam mơ hồ bại lộ ra bản tính hắc hóa ~~~~~

Chương kế tiếp