Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 84 Vụ án cũ
Không giống như trước kia tích cực nhiệt tình, khiến Tiếu Tử Hiền có chút không biết nên đối phóa như thế nào, anh chưa từng thấy Ngụy Lam như vậy.

Đầu chôn ở đó không ngừng chuyển động, cái miệng đút vào vừa trơn vừa nóng, Tiếu Tử Hiền khó nhịn vuốt ve tóc Ngụy Lam, cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, nói không chừng anh sẽ tước vũ khí trước.

"Đừng vội vàng như vậy, đứng lên, để anh giúp em." Kéo Ngụy Lam ra, Tiếu Tử Hiền không thể từ chối lấp kín môi lưỡi đối phương, ấm áp và mềm mại, anh hung ác cướp đoạt quấy rầy trong đó, đồng thời nhận được sự đáp lại nhiệt liệt trước nay chưa từng có của đối phương, da thịt kề sát truyền đến nhiệt độ cơ thể và mạch đập rung động của đối phương, giống như □□ xâm nhập vào trái tim, bị anh vững vàng bắt được. “Yêu em... Ngụy Lam, anh yêu em. ”

Không biết là do bầu không khí dẫn dắt, hay là tình cảm trong lòng dâng trào đến đỉnh điểm, những lời yêu thương dịu dàng trước đây xấu hổ không nói ra được lúc này lại nói ra một cách trôi chảy, Tiếu Tử Hiền rõ ràng cảm nhận được cơ thể trong ngực hơi cứng đờ, đôi tay lập tức không thành thật mò mẫm trên người anh, thắt lưng không ngừng vặn vẹo khiêu khích sự nhẫn nại của Tiếu Tử Hiền.

"Anh... Em thích anh. ”

Tiếng nỉ non hơi khàn khàn giống như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt thần kinh căng thẳng, tiếng lý trí sụp đổ lại thanh thúy như vậy, tiết chế là cái gì? Hạ thủ lưu tình là cái gì? Đi đi, cút càng xa càng tốt, giờ phút này không cần những thứ kia kiềm chế dục vọng trong lòng, ngực phập phồng kịch liệt, thân thể kề sát vào nhau so với bất cứ thứ gì cũng chân thật hơn.

Vòng eo dẻo dai khỏe khoắn, bờ mông vểnh lên, đùi thon dài rắn chắc, lòng bàn tay lướt qua mỗi một tấc da thịt đều run lên vì sung sướng, tên trong ngực hôm nay mẫn cảm lạ thường, chỉ mới xâm nhập vào thôi cũng khiến cho cơ thể của nhau hứng phấn sắp đạt tới cao trào, di chuyển nhanh chóng càng khiến người kia không cách nào giữ im lặng, tiếng thở dốc và tiếng rên nhẹ đan xen vào nhau, cho đến khi nghênh đón tiếng chim hót đầu tiên của buổi sáng sớm.

Cũng may hôm nay là ngày nghỉ, Ngụy Lam ngủ đến hai giờ chiều, loạng choạng đứng lên uống một ngụm nước, thấy Tiếu Tử Hiền đội mũ chỉnh tề thần thanh khí sảng ngồi ở một góc sô pha đọc báo, muốn nói cái gì đó, lại phát hiện cổ họng khàn đến không phát ra được tiếng.

Tắm rửa sạch sẽ, xử lý chỗ sưng đỏ sắp tê dại, nhưng rõ ràng đã có người cẩn thận xử lý qua chỗ đó, cũng không cảm thấy quá khó chịu. Ngụy Lam mặc đồ ngủ lại lang thang trở về bên sô pha nằm xuống, chân đạp lên đùi Tiếu Tử Hiền đạp tới đạp lui "Anh muốn biết tình báo gì từ Lưu An? ”

"Nhiệm vụ ‘bắt rắn’ tạm thời thay nằm vùng cũng không đơn thuần như vậy, Tống Văn Kiệt vốn muốn đổi Lưu An thành em, nhưng lại không tìm được cái cớ tốt, vừa vặn Lưu An làm chim đầu đàn, thông qua quan hệ của em và cậu ta gây áp lực, để Tống Văn Kiệt thuận nước đẩy thuyền thay thế em vào. ”

"Tống cục trưởng? Đáng lẽ em không có thù riêng với ông ta, tại sao lại nhắm vào em? "Ngụy Lam xoay người vặn vẹo nằm cũng cảm thấy không thoải mái, dứt khoát đứng lên xoay một vòng, tựa đầu vào đùi Tiếu Tử Hiền, lúc này mới yên tĩnh.

Cất báo đi, gấp lại chỉnh tề, đoan đoan chính chính đặt ở một góc bàn trà, Tiếu Tử Hiền dùng ngón tay trêu chọc ngọn tóc vểnh lên của Ngụy Lam, ánh mắt hàm súc mà cưng chiều "Ông ta cần bóp chết tai họa ngầm này là em, đây không phải là bởi vì em đã làm gì, mà là bởi vì ông ta đã từng làm gì với ba mẹ em. Tin đồn đều nói, là ba em tự tay bắn chết mẹ em, sau đó sợ tội nên bỏ trốn, em có nghĩ đây là sự thật không? ”

"Em không tin, trong trí nhớ của em tình cảm của ba mẹ rất tốt, chưa từng cãi nhau, ba em làm sao có thể nổ súng giết mẹ em? ”

"Lời đồn kia chính là Tống Văn Kiệt lan ra, chú Ngụy từng là trưởng phòng hình sự khu Tây, Tống Văn Kiệt lúc ấy còn là phó cục trưởng, bởi vì hiệp trợ phá được một vụ án giết người tập thể tà giáo mà được thăng làm cục trưởng, "cống hiến" lớn nhất của ông ta, chính là bắt được chú Ngụy có liên quan đến tà giáo. ”

"Làm sao có thể?" Ngụy Lam kinh ngạc ngồi dậy "Ba em ngay thẳng như vậy, sao có thể có liên quan đến tà giáo? ”

Tiếu Tử Hiền ấn bả vai Ngụy Lam nằm trở lại trên đùi "Nghe anh nói. Lúc ấy mọi người trong cục đều suy đoán, cho rằng Tống Văn Kiệt chỉ là muốn thừa dịp ba mẹ em mất tích, dưới tình huống chết không đối chứng bịa ra sự thật cưỡng chế kết thúc vụ án, nhưng mọi người không thể làm gì khác ngoài việc phải chịu đựng việc không có bằng chứng. Nhưng đừng quên, ba anh và chú Ngụy từng là đồng đội thân thiết nhất, anh cho rằng ba anh biết gì về chuyện lúc đó, nếu không ông ấy sẽ không có hứng thú đối với chuyện trở lại cục cảnh sát làm việc. ”

"Phiên bản ba anh từng nói với anh khác với phiên bản Tống Văn Kiệt lan truyền, ông ấy nói không tồn tại tà giáo nào, ngày đó dì Ngụy bị bọn xã hội đen bắt cóc giết nhầm, chú Ngụy phẫn nộ đánh chết tên côn đồ kia, cho nên bị cách chức xử phạt, sau khi rời khỏi chức vụ thương tâm muốn chết rời khỏi thành phố này, mang theo di thể của dì Ngụy cùng nhau..."

"Đây cũng không phải là sự thật.” Ngụy Lam ngắt lời Tiếu Tử Hiền, cười ha hả hỏi, "Mọi người chỉ biết mẹ em tên là Ngụy Đông Mai đúng không? Anh chưa bao giờ hỏi bà ấy là người ở đâu? ”

Vấn đề này có chút kỳ quái, từ lúc có thể nghi nhớ, anh biết mẹ của Ngụy Lam tên là Ngụy Đông Mai, cùng họ với ba của Ngụy Thần, bởi vì Ngụy Đông Mai là cô nhi được nhà họ Ngụy tài trợ nhận nuôi, cho dù đổi họ cũng không có gì lạ, ba mẹ nhà mình cũng nói như vậy, vốn tưởng rằng chỉ là trùng hợp thú vị, chẳng lẽ còn có ẩn tình khác? Tiếu Tử Hiền lắc đầu không nói gì.

"Mẹ em đã đổi họ, bà ấy chưa bao giờ nói với em về nơi bà ấy ra sinh, em cũng chưa từng thấy ông bà ngoại, nhưng điều duy nhất em nhớ rõ là, bà vốn họ Lữ, tên là Lữ Đông Mai, đó là khi em còn bé, có một lần ba say rượu vô tình nói ra. ”

Ngụy Lam kéo cánh tay Tiếu Tử Hiền qua, thân mật ôm vào trong ngực, nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến người ta an tâm "Hơn nữa, ông ấy còn nói quen biết mẹ ở viện phúc lợi Ninh Thành. ”

Viện phúc lợi Ninh Thành? Đó không phải là viện phúc lợi Ngụy Lam từng ở sao? Ngón tay khẽ đảo qua vành tai ấm áp, đại não Tiếu Tử Hiền rất nhanh vận chuyển, kết hợp với tình báo Lưu An cung cấp và manh mối của Ngụy Lam.

"Lưu An nói, lúc ấy xảy ra sự kiện bị thương hàng loạt chấn động vào thời điểm đó, sự tình hình như không đúng lắm, không thể lấy kết luận bình thường để kết án, cho nên cấp trên yêu cầu lấy tà giáo giết người tập thể làm vỏ bọc, chân tướng bị che dấu, không biết may mắn hay bất hạnh, nhân vật trung tâm của vụ án, cho dù là ba mẹ em, cũng không bị vạch trần ra ngoài. ”

"Anh Tiếu. Sự kiện bị thương quy mô lớn, không thể không bị che đậy sự thật, nhân vật xuất hiện có mẹ em, hơn nữa bà ấy họ Lữ, khi những điều kiện đặc biệt này kết hợp với nhau, anh sẽ liên tưởng đến điều gì? ”

"Đừng đoán. ”

Bàn tay to che đi đôi mắt dịu dàng, Ngụy Lam cũng không có ý định bỏ ra "Em cảm thấy đó chính là sự thật chân chính mà mọi người không muốn đối mặt, ngày đó Lữ Kính nói với em, ngũ quan của em có chút quen thuộc. Kỳ thật anh nhìn kỹ, em, Tiểu Duy, còn có Lữ Kính, ngũ quan của bọn em ít nhiều đều có chút tương đồng, em vẫn luôn nghĩ, bọn em có thể đến từ cùng một chỗ hay không, trong cơ thể của em cũng giữ lại loại máu quái vật này, cho nên cho dù bị tiêm thứ kia, em cũng không có chết. ”

Cho dù không muốn chấp nhận, cũng không thể không xem xét khả năng suy đoán này, Tiếu Tử Hiền có đủ lý trí để cho mình diệt trừ tất cả tư tâm, khách quan đối diện với lời nói này "Em nghi ngờ lúc trước dì Ngụy giống Lữ Kính tạo ra rối loạn sao? ”

"Xác thực có suy nghĩ như vậy, nếu suy đoán này là thật, vậy chỉ sợ mẹ em lúc đó đã là người chết rồi, không tồn tại lời ba bắn chết mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây? ”

"Anh cảm thấy chúng ta cần phải gây áp lực cho ba anh, vết thương ở chân ông ấy đã được để lại vào thời điểm đó, không có lý do gì để không biết sự thật, trừ khi ông ấy đã lừa dối anh." Đỡ Ngụy Lam dậy, Tiếu Tử Hiền lấy ra một bộ quần áo mới bày bên cạnh Ngụy Lam "Đi thôi, về nhà một chuyến, nhất định phải ép ông ấy ngả bài. ”

Chạng vạng, hai người đi tới trước cửa nhà hai vị họ Tiếu, Ngụy Lam sắp đối mặt với chân tướng không kìm được hưng phấn. Khi mở ra, Đại Bì vẫy đuôi nhào về phía Ngụy Lam, hận không thể đem chủ nhân của mình liếm vào trong bụng để giải tương tư.

"Sao lại tới đây cũng không nói trước một tiếng? Hại dì không chuẩn bị gì cả." Tôn Học Linh trách móc hai người vào phòng, mang dưa hấu đá cắt xong đặt lên bàn, "Bữa tối muốn ăn cái gì? Dì xem còn nguyên liệu nào khác có thể dùng được không. ”

Ngụy Lam ngượng ngùng ngăn cản Tôn Học Linh "Dì Tôn đừng bận nữa, chúng ta ăn gì cũng được, trời nóng nực..." Mông bị véo mạnh một cái, lời còn chưa nói xong đã bị nuốt trở lại cùng với tiếng kêu đau đớn.

Tiếu Tử Hiền tỏ ra hết sức bình thường, không để ý ánh mắt nghi hoặc của Ngụy Lam, nói với mẹ mình "Ngụy Lam thích ăn sườn nhất, mẹ mua chút sườn về đi. ”

"Thật trùng hợp, trong nhà còn có sườn, chỉ cần rã đông thôi." Tôn Học Linh vừa trả lời vừa xem qua đồ trong tủ lạnh "Hình như ngoại trừ sườn thì không còn gì khác. ”

"Em ấy cũng thích tôm”. Tiếu Tử Hiền nghiêm mặt bổ sung.

"Tôm đúng là không có, vậy mẹ đi mua tôm về, hai đưa ăn dưa hấu trước đi. ”

Cửa đóng lại, Tiếu Thừa An bất đắc dĩ cười nhìn con trai mình, đối với trò đùa đuổi người kia biết rõ trong lòng "Nói đi, cố ý để mẹ con ra ngoài là có chuyện lớn gì muốn nói? ”

Tiếu Tử Hiền cũng không khách khí, gật đầu đi thẳng vào vấn đề nói "Con muốn biết chân tướng vụ án vợ chồng chú Ngụy mất tích. ”

Ý cười vốn treo trên mặt cứng đờ, Tiếu Thừa An không nghĩ tới Tiếu Tử Hiền lại đột nhiên nhắc tới chuyện kia, trong lòng không có chút chuẩn bị nào "Không phải ba đã nói cho con biết rồi sao? ”

"Đó không phải là sự thật.” Tiếu Tử Hiền lạnh lùng trả lời "Sở dĩ con có động lực vào nghề này, mục đích ban đầu chính là giúp Ngụy Lam tìm được ba mẹ. Lúc trước Hồ Đạt và Tống Văn Kiệt cản trở việc tiết lộ chân tướng đều không còn nữa, ba cũng không cần tiếp tục giấu diếm nữa phải không? Hay là ba cũng tham gia vào việc đó? ”

"Khốn nạn! Lại dám nghi ngờ ba ruột?” Tiếu Thừa An tức giận đến lông mày dựng lên "Con đang nói nhảm cái gì vậy? Ba làm như vậy còn không phải vì các anh em lúc trước cùng tham dự vào vụ án, đó cũng là nguyện vọng cuối cùng của Ngụy Thần. ”

"Đã như vậy, ba nói ra chân tướng đi, bây giờ đã không ai có thể thanh trừng người biết chuyện." Giọng điệu hùng hổ bức người của Tiếu Tử Hiền khiến ông Tiếu càng thêm không vui, nhưng anh không có ý định nhượng bộ "Chuyện này liên quan đến tình cảnh hiện tại của Ngụy Lam. ”

Không muốn giống như lúc đó, để cho nụ cười thuần túy từ trên mặt Ngụy Lam biến mất, không muốn nhìn thấy đôi đồng tử sáng màu trống rỗng kia. Bây giờ anh, đã không còn là thiếu niên không có năng lực lúc trước, chân tướng, đã đến lúc nổi lên mặt nước.

Chương kế tiếp