Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 85 Quen biết
Một xấp hồ sơ dày đặt trên mặt bàn, trên túi niêm phong không nhiễm bụi mịn, như thể vẫn luôn được bảo quản rất tốt. Ngụy Lam run rẩy tay mở dây đóng gói, có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi.

Sau khi trải qua bi thương, bất lực, mờ mịt, vô thức cậu đã quen với việc một mình gánh vác, cũng sớm đã chấp nhận sự sắp xếp của vận mệnh, sau vô số lần tìm kiếm không có kết quả, cuối cùng khóa chặt ở sâu trong nội tâm, không còn chờ mong, cũng sẽ không còn cảm thấy đau khổ.

Hình ảnh ghi lại giống như luyện ngục nhân gian, trên đường phố thật dài đầy xác băm nhỏ và vết máu, tương tự như thảm án do Lữ Kính tạo ra cách đây không lâu, nhưng sự thật ghi lại trong văn kiện lại có chút khác biệt so với trong tưởng tượng. Ngụy Lam chỉ vào những thi thể trong ảnh "Chú Tiếu, lúc đó hành hung thật sự chỉ có một người sao? Những xác chết bị cắn này không đứng dậy nữa? ”

"Không." Tiếu Thừa An biết Ngụy Lam muốn hỏi cái gì, Lữ Kính tạo ra sự kiện khủng bố kia ông biết rất rõ, giữa hai người nhìn như giống nhau, nhưng lại không giống nhau.

"Những thi thể bị cắn chết kia cứ như vậy mà chết, không bò dậy như th thể do Lữ Kính khống chế, hơn nữa hung thủ lúc ấy cũng chỉ có một, cô cắn chết tất cả mọi người gặp phải trên đường, nạn nhân có tới bốn mươi bảy người, người bị thương nhẹ trọng thương cộng lại cũng có hơn ba mươi người, bao gồm cả nhân viên cảnh sát. ”

"Hung thủ là..."

Không đành lòng nhìn thấy gương mặt tràn ngập ánh mặt trời lộ ra biểu cảm bi thương như thế, Tiếu Thừa An bắt đầu nghi ngờ hành động của con trai mình có đúng hay không, nếu như không đào ra chân tướng, để Ngụy Lam vĩnh viễn kỳ vọng sống sót ở trong lời nói dối, có phải sẽ tốt hơn hay không? Nhưng mọi chuyện đã bị đẩy đến bước này, không muốn đối mặt cũng đã không còn đường lui. Tiếu Thừa An bất đắc dĩ gật đầu "Không sai, là mẹ con. ”

Cậu còn nhớ đó là một buổi chiều giữa mùa hè, ba còn đang đi làm, nghỉ hè hai mẹ con Ngụy Lam không có việc gì làm quấn lấy nhau, người mẹ dịu dàng hướng nội bởi vì tình trạng sức khỏe không tốt mà trở thành một người nội trợ toàn thời gian, trong nhà luôn được dọn dẹp sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, đồ ăn cũng luôn có mùi thơm mê người, những ngày đó, chuyện vui vẻ nhất chính là cùng mẹ nấu cơm xong chờ ba tan tầm về nhà.

Cuộc sống hạnh phúc như một câu chuyện cổ tích, dừng lại ở buổi chiều đột nhiên mưa lớn, người mẹ đang chuẩn bị bữa tối đột nhiên rất thống khổ ngã xuống đất, Ngụy Lam kinh hoảng muốn đi đỡ, lại bị hung hăng đẩy ra, ánh mắt mẹ nhìn về phía cậu đầy giãy dụa và áp lực, giống như là đang cực lực kiềm chế bản thân.

Mẹ cứ như vậy lao ra cửa, cậu bé Ngụy Lam liều mạng đuổi theo, vẫn không thể tìm được bóng dáng của mẹ trong đám người chật chội, cậu bị cảnh sát phụ cận đưa về nhà, từ ngày đó trở đi, nhà kia liền trở thành nơi cậu sống một mình.

Ngụy Lam không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cho đến mấy ngày sau, đói khát mất nước khóc đêm, cậu bị một chú mặc đồng phục ôm lên, cậu không thể hiểu được lời chú kia nói rốt cuộc là có ý gì, có lẽ là đang nói ba mẹ sẽ không trở về nữa đúng không? Sao họ không quay lại? Bởi vì cậu không nghe lời sao?

Cuối cùng, ngay cả ngôi nhà đó cũng không thể trở về sao? Ngụy Lam vào một nơi gọi là viện phúc lợi, cậu không thích nơi đó, những đứa trẻ vốn thích dính lấy của cậu bắt đầu xa cách cậu sau vài ngày, cậu không biết mình làm sai điều gì, đợi đến lúc nhận ra thì cậu đã bị cô lập ở trong góc tối không ai để ý tới.

Mẹ là một con quái vật, đứa trẻ chắc chắn không bình thường.

Cậu nghe câu đó ở đâu vậy? Hình như có mấy người phụ nữ đang xì xào bàn tán, bọn họ còn đang nói với người bạn nhỏ cuối cùng của những lời này, thì ra đây chính là nguyên nhân mình bị xa lánh sao? Quái vật là gì? Sao họ lại nói vậy? Bạn bè của cậu chỉ còn lại con chó già canh cửa trong phòng bảo vệ.

Chịu đựng những lời nói lạnh lùng, chịu đựng sự khắc nghiệt của bất công, một năm cô đơn, một năm áp lực, một năm trống rỗng, một năm bàng hoàng, năm này qua năm khác, tâm trạng cũng thay đổi theo đó, khi cậu phát hiện ra mình đột nhiên bắt đầu quen với tất cả những điều này, cậu lại một lần nữa vui vẻ nở nụ cười, bởi vì không ai có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu, thế giới chỉ còn lại một mình cậu, còn bi thương cho ai xem đây?

Không ai thương xót, chỉ có thể chôn vùi toàn bộ cảm xúc tiêu cực trong đáy lòng, ép buộc bản thân phải quên đi, dần dà, giống như thật sự không nhớ ra một chỗ tối trong lòng nữa.

Trong những ngày ảm đạm đó, người duy nhất được ghi nhớ trong trái tim là bóng lưng thỉnh thoảng đến thăm, nhưng chưa bao giờ xuất hiện, đó là ai?

"Người một phát bắn trúng trán Đông Mai không phải Ngụy Thần, mà là chú." Tiếu Thừa An bình tĩnh nói ra một sự thật khiến người ta khiếp sợ. "Chú cũng là bất đắc dĩ, nếu như không làm như vậy, Ngụy Thần sẽ không tỉnh táo lại. ”

"Cháu có thể hiểu, hơn nữa chú Tiếu không cần tự trách như vậy." Nụ cười dịu dàng là sản phẩm xé rách linh hồn sinh sinh thành hai nửa, một nửa bị cưỡng chế cởi bỏ phong ấn, nửa còn lại ngụy trang thật tốt để bảo vệ mọi người. Ngụy Lam an ủi Tiếu Thừa An lâm vào áy náy "Mẹ cháu đã chết rồi, cách làm của chú là bảo vệ người qua đường vô tội không bị tổn thương nữa, không cần phải để ý như vậy. ”

Tiếu Thừa An khoát tay áo "Đừng nói chú cao thượng như vậy, cuối cùng chú vẫn đưa ra lựa chọn không nên làm. ”

"Lựa chọn gì? Chẳng lẽ chú để bọn họ..."

"Chú thả bọn họ đi, lợi dụng lúc hỗn loạn chú bảo Ngụy Thần mang di thể Đông Mai đi, vì có thể giải thích cho cục, chú bức bách Ngụy Thần đả thương chân của chú." Áy náy trong ánh mắt Tiếu Thừa An càng sâu.

"Hiện tại chú vô cùng nghi hoặc, lựa chọn lúc trước là đúng hay sai, nếu như chú không để Ngụy Thần rời đi, Ngụy Lam bây giờ có phải là một dáng vẻ khác hay không, có một cuộc sống hoàn toàn khác, ít nhất còn có thể có một người thân ở bên cạnh. ”

Một cuộc sống khác chưa chắc đã tốt hơn bây giờ, Ngụy Lam chưa bao giờ tưởng tượng vô nghĩa này hay so sánh "Cháu có người thân, cháu biết nhà họ Tiếu vẫn luôn tài trợ cho cuộc sống và học tập của cháu, cho nên chú và dì Tôn chính là ba mẹ của cháu, sau này cũng như vậy. Nhưng cháu tự hỏi, họ không bao giờ liên lạc với chú kể từ đó sao? ”

"Không còn bất kỳ tin tức nào, giống như bốc hơi khỏi thế giới, nhiều năm qua chú cũng từng thử âm thầm tìm kiếm, nhưng đều không có kết quả. ”

Theo bản năng lật giở tài liệu trong tay, Ngụy Lam chú ý đến dòng chữ ở cuối trang của một tờ đơn, cậu rút tờ giấy kia ra, đọc kỹ nội dung trên tờ khai, đó là giấy chứng nhận và tài liệu khai báo cậu tiến vào viện phúc lợi Ninh Thành, người ký tên dĩ nhiên là Quách Văn? "Chú Tiếu, lúc trước tất cả việc liên quan đến cháu đều do người tên Quách Văn này xử lý sao? ”

"Đúng vậy, sau khi xảy ra chuyện đó, chú cũng lấy vết thương ở chân làm cái cớ để từ chức, cũng lén mang những tài liệu này ra ngoài." Tiếu Thừa An vuốt chữ ký ở chỗ ký tên, cảm khái nói "Lúc đó người chúng ta tin tưởng nhất chính là Quách Văn, hắn không trực tiếp tham dự vào chuyện kia, sẽ không bị cấp trên theo dõi chặt chẽ, chỉ có thể ủy thác hắn xử lý sắp xếp cho cháu. ”

Những khuôn mặt kinh tởm trong ký ức đến từ đâu? Nếu mẹ cậu đã chết vào thời điểm xảy ra chuyện đó, thì thời gian chết ban đầu của bà ấy là khi nào? Người trong viện phúc lợi sẽ bày ra thái độ như vậy đối với cậu, chẳng lẽ bọn hõ đã biết gì đó? Cái chết của lão Quách có liên quan đến chuyện này hay không?

"Anh Tiếu, ngày mai có thể xin nghỉ không? Em muốn đến viện phúc lợi. ”

"Anh đi cùng em. ”

Tôn Học Linh vẻ mặt mừng rỡ mở cửa, nghênh đón một không khí nặng nề khó hiểu, "Lúc tôi vắng mặt mấy nguồi đã nói gì vậy? Sao mặt lại nghiêm túc như vậy, có phải hai người bắt nạt Ngụy Lam không? ”

Tiếu Thừa An giống như lơ đãng thu hồi tài liệu trên bàn đẩy về phía Ngụy Lam, "Bà nói cái gì vậy, đứa nhỏ Ngụy Lam tốt như vậy, ai nỡ bắt nạt chứ. Trong tay tôi có một số bản tóm tắt các vụ án cũ trong những năm đầu, hai đứa quan tâm nên cho hai đứa xem, tôi già rồi, giữ cũng lãng phí. ”

"Vậy sao có thể khiến bầu không khí nghiêm túc như vậy? Thật đáng sợ." Tôn Học Linh mang theo tôm sống đi vào phòng bếp "Hơi muộn rồi, tất cả đều đến hỗ trợ đi, tôi phải nhanh chóng hầm sườn. ”

Cùng lúc đó, Lưu An đã không còn thoải mái như vậy, nghỉ phép lâu dài khiến tâm trạng của hắn vô cùng phiền não, lại liên tiếp bị Từ Tân uy hiếp, ngày hôm qua thật vất vả mới đến nhà Tiếu Tử Hiền, ở đó chọc tức Ngụy Lam, còn chưa cao hứng đủ, tên khốn Từ Tân này hơn nửa đêm lại gõ cửa đến hưng sư vấn tội, đến bây giờ vẫn chưa đi.

Lưu An tức giận bưng hai chén mì ăn liền ngồi đến trước bàn ăn, vẻ mặt không kiên nhẫn gọi Từ Tân "Không phải anh đói bụng sao? Tôi chỉ có cái này, ăn đi. ”

Từ Tân sẽ không dao động bở cách đuổi khách này, thoải mái nhận bát giấy ăn mì, còn tức giận bổ sung một câu "Anh đáng ra phải cho tôi một quả trứng chiên vào mì. ”

"Nói nhảm nhiều như vậy, cho cậu ăn đã là tốt rồi." Lưu An giận dữ trừng mắt nhìn Từ Tân, trong đôi mắt phượng thanh tú mang theo một tia dã tính kỳ diệu "Cậu rốt cuộc muốn như thế nào? Đe dọa như vậy đủ rồi phải không? Bây giờ những gì tôi làm tất cả họ đều đã biết, cho nên tôi không cần phải bị cậu ép buộc, tại sao cậu vẫn còn ở đây dây dưa không dứt.”

"Anh thật sự không nhớ sao?" Uống hết ngụm canh cuối cùng, Từ Tân mới không nhanh không chậm hỏi "Từ ngày nhiêm vụ ‘bắt rắn’ thu lưới, chúng ta cũng đã gặp mặt rồi. ”

Ngày hôm đó? Chẳng lẽ sau đó Từ Tân đột nhiên xuất hiện ở phòng nghiên cứu pháp y khu Tây sao? Sỉ nhục ngày nhiệm vụ 'bắt rắn' thu lưới, hắn làm sao có thể quên được! Tầng hầm đã bị cảnh sát bao vây đến nước chảy không lọt, trong đại sảnh tối tăm hỗn loạn, Lưu An cảnh giác phát hiện có một người đeo mặt nạ di chuyển về phía nhà vệ sinh, hắn theo sát giơ súng từng bước tới gần.

Đột nhiên đá văng cửa gỗ trong nhà vệ sinh, họng súng hướng về phía bồn rửa tay trống rỗng. Người kia nhất định đã đi vào nơi này, hắn sẽ không nhìn lầm, Lưu An cẩn thận đi về phía gian phòng, khi hắn nghe được cửa sau lưng bị đóng nặng nề, trong lòng sinh ra dự cảm không ổn, không xong! Bất cẩn rồi.

Đang muốn xoay người, động tác của người phía sau thật sự là quá nhanh, Lưu An chỉ cảm thấy cả người bị trói buộc chặt chẽ trong vòng tay khác, cổ tay bị nắm đến đau đớn, không còn sức nắm chặt

"Ngoan ngoãn đừng cử động, tôi sẽ không làm anh bị thương.” Một giọng nói cà lơ phất phơ nói bên tai "Mượn quần áo của anh để mặc là được. ”

Hoàn toàn không có cơ hội phản kháng đã bị đè chặt lên mặt gạch men lạnh lẽo cứng rắn, trong miệng nhét một đống vải vụn, đồng phục từ trong ra ngoài đều bị lột sạch sẽ, chỉ để lại một cái quần lót che giấu sự xấu hổ cửa mình, hai tay Lưu An bị trói ngược ở phía sau, khớp xương đau đớn vì gạch lát nền, phẫn nộ phát ra tiếng kêu ô ô.

Hắn trơ mắt nhìn người kia thay đồng phục của mình, tay áo ống quần tất cả đều ngắn một mảng lớn, mặc trên người hắn vốn rộng thùng thình, hiện giờ mặc trên người người này, cúc áo chỉ có thể miễn cưỡng cài lại, lại bị cài đến dáng vẻ buồn cười không thở nổi, trong lúc nhất thời, hắn lại quên mất sợ hãi, ‘phụt’ cười ra tiếng.

Mà tên cướp kia cũng bị tiếng cười bất ngờ này hấp dẫn, có người còn cười nổi trong tình huống này sao? Người nằm trên mặt đất vô lực phản kháng này thật đúng là rất thú vị, không biết cái gì gọi là cảm giác nguy cơ sao?

Từ Tân lấy súng và giấy chứng nhận chật căng trong túi áo đồng phục, mở giấy tờ ra, cái ghi nhớ cái tên trên trong lòng "Lưu An sao? Giấy tờ tùy thân và súng sẽ gặp rắc rối nếu nó bị mất, đúng không? Tôi nhân từ trả lại cho anh. ”

Nói xong, Từ Tân vén ra mép quần lót của Lưu An, giống như đùa giỡn mà nhét giấy tờ tùy thân và súng dán vào cái mông mềm mại trong quần lót, còn thuận tiện vỗ vài cái cảm nhận sự đàn hồi, hài lòng khiến cho đối phương buồn bực ở trong cổ họng liên tục rống giận "Yên tâm đi, tôi sẽ đi tìm anh. ”

Lưu An từ trong hồi ức trở lại hiện thực, kinh ngạc trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Từ Tân trước mắt "Người kia chính là cậu? ”

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này xem như là cho Tiểu An An một cái công lý ~~~

Chương kế tiếp