Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 86 Quái vật
Cửa viện vẫn như cũ, lan can sắt đã tróc sơn phát ra tiếng kẽo kẹt, mấy cây hồng trong viện cũng tươi tốt hơn trong trí nhớ rất nhiều, trong hành lang vẫn có thể nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, chỉ là so với trong ấn tượng tang thương không ít.

"Dì Chu, ông nội Uông có ở đây không?" Ngụy Lam nằm sấp ở cửa sổ phòng quản lý, cười hì hì đặt câu hỏi với người phụ nữ trung niên đang tán gẫu sôi nổi bên trong.

"Cậu là ai?" Chu Mẫn được gọi là dì Chu nghi hoặc nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi xinh đẹp ngoài cửa sổ, đều cảm thấy có chút quen mắt "Tìm viện trưởng có chuyện gì? ”

Ngụy Lam nhấc túi hoa quả trong tay lên cho Chu Mẫn xem "Tôi là Ngụy Lam, đã lâu không trở về, muốn đến thăm ông ấy. ”

"Cậu là Ngụy Lam?" Kinh ngạc nhận ra giọng của mình có chút cao đến đáng ngờ, Chu Mẫn xấu hổ cười cười, che giấu thái độ không tự nhiên, muốn nhanh chóng ném củ khoai lang bỏng tay này ra ngoài "Viện trưởng ở đây, ngay trong phòng làm việc ở trong hành lang. ”

"Cảm ơn. ”

Sâu khi đi được một khoảng cách nhất định đảm bảo sẽ không bị người khác nghe lỏm được, Tiếu Tử Hiền thấp giọng hỏi "Thái độ của cô ta sao lại kỳ quái như vậy? Có vẻ như rất sợ em. ”

"Lúc trước có mấy dì xúi giục những đứa trẻ khác xa lánh em, còn đối xử rất khắc nghiệt với sinh hoạt của em, có lẽ là sợ em đến trả thù." Cho dù nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười không liên quan đến mình, Ngụy Lam vỗ vỗ bả vai Tiếu Tử Hiền "Anh không cần nói gì cả, đã qua lâu như vậy rồi. ”

Nhìn thấy Ngụy Lam, Uông Thanh khiếp sợ đến nửa ngày không khép được miệng lại, vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, vội vàng cho hai người vào phòng làm việc ngồi xuống, bưng hai chén nước ấm lên "Đã lớn như vậy rồi, nhiều năm như vậy mà một lần cũng không trở về thăm, ông còn tưởng cháu đã quên chúng ta rồi.” Nói xong lại nhìn về phía Tiếu Tử Hiền "Cháu là con trai nhà họ Tiếu đúng không? Những năm Ngụy Lam ở đây, cũng chỉ có cháu đến thăm thằng bé. ”

"Vâng. ”

Hả? Phản ứng này là gì? Ngụy Lam vụng trộm ngắm Tiếu Tử Hiền ngồi thẳng tắp bên cạnh, kinh ngạc phát hiện trên mặt người này lộ ra sự thẹn thùng, người này thẹn thùng là dáng vẻ như này sao?

Thì ra anh thật sự vẫn luôn xuất hiện ở trong suốt cuộc đời của cậu, cái tên chỉ lưu lại bóng lưng kia, cuối cùng cũng có thể sóng vai bên cạnh nhau. Ngụy Lam vui vẻ đưa hoa quả cho Uông Thanh "Chúa biết ông rất khó xử, cho nên cũng không dám trở lại gây chuyện. ”

"Hai đưa nói gì vậy, khuôn mặt già nua của ông biết để đi đâu đây?" Trong tiếng cười mang theo sự bất đắc dĩ đã trải qua bao thăng trầm, lúc trước những quản lý kia lén làm chuyện, ông cũng có phát hiện, nhưng lại không thể làm gì được, nếu vì trợ giúp Ngụy Lam mà giáo huấn những quản lý kia, những chuyện lúc trước bị giấu diếm chỉ sợ sẽ bị truyền ra ngoài, đó là điều ông tuyệt đối không hy vọng sẽ xảy ra, đồng thời đây cũng là cách bảo vệ tốt nhất đối với Ngụy Lam "Hôm nay nghĩ như gì mà lại đến đây vậy? Không phải năm mới cũng không phải là ngày lễ gì. ”

"Bởi vì cháu có chuyện rất quan trọng muốn hỏi ông. Ông còn nhớ mẹ cháu không? Ngụy Đông Mai, nghe nói bà ấy cũng từng sống ở đây. ”

Làm sao có thể quên được, nếu như không có những chuyện lúc trước, cũng sẽ không hại Ngụy Lam bị đối đãi như vậy "Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi, đã lâu không tới, ông dẫn hai đứa đi dạo xung quanh. ”

Rất nhiều trẻ con đang cười nói vui vẻ ở trên cơ sở vui chơi hoàn toàn mới, những đồ chơi cũ nát kia đã bị thay thế hoàn toàn, Ngụy Lam thân mật dìu viện trưởng Uông, đi dạo trong sân vừa quen thuộc lại vừa xa lạ "Mẹ cháu đã từng xảy ra chuyện gì ở đây? Tại sao họ lại nói bà ấy là một con quái vật? ”

“Cô ấy không phải được gửi tới đây, nên được coi là vứt bỏ..."

Đêm đó, Uông Thanh bị đánh thức bởi tiếng gào thét tê tâm liệt phế, rất nhiều phòng cũng đều sáng đèn, như cũng bị nó quấy nhiễu. Khoác áo khoác đi ra ngoài viện, bên cạnh cửa sắt có một cô bé bốn năm tuổi, người gác cửa đang đứng ở nơi đó không biết phải làm thế nào cho phải, Uông Thanh ôm lấy cô bé nhìn ra ngoài, trên đường phố đã không có ai.

Cô bé dáng vẻ rất thanh tú ngọt ngào, chỉ là mặc quần áo cũ kỹ trên người cực kỳ không tương xứng, những ngày đầu, cô bé thậm chí không thể nói được, vẫn là ông từng câu từng chữ dạy cô bé cách nói chuyện như thế nào, cũng là khi đó mới biết được "Tú Tú" tên thật là Lữ Đông Mai, có phải mấy chữ này hay không, Uông Thanh không dám khẳng định, chỉ có thể từ phát âm mà suy đoán, kể từ đó, cô bé đã lấy lại cái tên Lữ Đông Mai.

Uông Thanh từng nghi ngờ, Lữ Đông Mai có phải vì mắc bệnh gì hay không mới bị người nhà vứt bỏ, đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy khiến người ta đau lòng, Uông Thanh dùng tiền tiết kiệm của mình đưa Lữ Đông Mai đến bệnh viện kiểm tra, nhưng không kiểm tra được có gì không ổn.

Nếu như không phải vì bệnh tật, chẳng lẽ là trong nhà không nuôi nổi mới bị vứt bỏ? Nhưng đây là thời đại nào rồi, làm sao còn có thể xảy ra chuyện như vậy.

Lữ Đông Mai lớn lên từng ngày, mặc dù tính cách vẫn còn hơi nhút nhát, nhưng đã có thể chơi đùa cùng những đứa nhỏ khác, ngay vào ngày sinh nhật lần thứ mười của Lữ Đông Mai, đã xảy ra một sự kiện đáng sợ khiến cả đời này Uông Thanh cũng không thể quên được.

Bọn nhỏ ở trong sân ồn ào, chúng thích thú phát hiện trên thân cây mọc một cây nấm khô, vì tò mò lên rủ nhau trèo lên cây cao lớn kia, ngay cả Lữ Đông Mai luôn luôn an ổn cũng bị không khí làm cho phấn khích, cơ thể cô mềm mại lại nhẹ nhàng, trèo lên cây thuận lợi hơn so với những đứa nhỏ khác.

Bi kịch xảy ra vào giờ khắc đó, cành cây phát ra tiếng răng rắc, Lữ Đông Mai rơi xuống từ độ cao gần tầng ba lầu cùng với cành cây gãy.

Lúc Uông Thanh nghe tin chạy tới, chỉ nhìn thấy cô gái nằm bất động trên mặt đất, chiếc cổ nhỏ nhắn uốn cong ở góc độ không bình thường, rõ ràng là xương chày đã bị gãy, bác sĩ y tế trong bệnh viện đã tuyên bố Lữ Đông Mai tử vong, nhưng Uông Thanh chưa từ bỏ ý định, cố ý gọi điện thoại cấp cứu, cẩn thận dùng biện pháp cấp cứu cho Lữ Đông Mai.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dưới sự khuyên bảo của mọi người, cuối cùng Uông Thanh vẫn chấp nhận hiện thực này, trong lòng ông rất rõ ràng, cứu không được, cho dù nội tâm không cam lòng cỡ nào cũng không có tác dụng, nhưng ngay khi ông định buông bàn tay nhỏ bé kia ra, ngón tay út trong lòng bàn tay lại hơi cử động!

Theo động tác ngón tay, lông mi dài khẽ run, một đôi mắt to ngập nước cũng mở ra. Vẫn còn sống! Cô bé vẫn còn sống! Nhưng khác với niềm vui của mình, Uông Thanh phát hiện mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt hoảng sợ cảnh giác nhìn cô bé.

Đúng vậy, điều này cũng khó trách, nếu là bệnh tật hoặc đuối nước, cấp cứu tới đây thực sự là bình thường, nhưng tình huống trước mắt quỷ dị đến mức khiến Uông Thanh vô thức đẩy Lữ Đông Mai ra - người gãy xương chày tử vong tại chỗ, làm sao có thể cấp cứu trở về?

Không có hô hấp, không có nhịp tim, nhưng cô bé thật sự đã đứng lên trước mắt, mở to đôi mắt to vô tội giống như vừa mới tỉnh ngủ, mờ mịt nhìn về phía Uông Thanh, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào. Làm thế nào một đứa trẻ như vậy có thể chết?

Cũng có thể đây là một món quà của ông trời! Người của trung tâm cấp cứu đã tới, Uông Thanh giải tán nhân viên vây xem, tùy tiện từ bên cạnh kéo một cô bé bị thương khá nặng, nói dối nhân viên cấp cứu, cứ như vậy, chuyện của Lữ Đông Mai bị giấu diếm.

Duỗi ngón tay đầy nếp nhăn ra, Uông Thanh chỉ vào một cây hòe cao lớn "Chính là cái cây này, lúc trước cô ấy đã ngã ở chỗ này. Ông cho rằng việc này cũng cứ như vậy trôi qua, cũng quan sát một đoạn thời gian rất dài, sau khi tỉnh lại Đông Mai nhìn không ra có cái gì không đúng, chỉ là càng không thích nói chuyện, cũng không thích hòa hợp với tậo thể như trước kia, luôn một mình ở trong phòng. ”

"Sau đó thì sao? Không có chuyện gì xảy ra nữa sao?" Ngụy Lam hít một hơi thật sâu ngửi hương thơm của hoa hòe. Mẹ cậu cũng đã sống ở đây, bước trên cùng một đồng cỏ, nhìn vào cùng một bầu trời.

Uông Thanh tìm một cái ghế dài không có người ngồi xuống, già rồi, chân cũng yếu rồi "Sau đó vẫn không thể tránh khỏi xảy ra chuyện, tình hình nhìn như bình thường vẫn kéo dài đến năm cô ấy học trung học. ”

Lúc đó Lữ Đông Mai mười sáu tuổi, dưới sự tài trợ của nhà họ Ngụy đã học một trường trung học không tồi, từng phát sinh một màn đáng sợ đã sắp bị mọi người quên mất, Lữ Đông Mai cũng coi như sống một cuộc sống bình thường, có một lần, bên ngoài trường học có một con chó bị xe đâm chết, thi thể ngã ở cổng trường, tất cả giáo viên và học sinh đều xa xa vòng qua mảnh máu tanh kia, chỉ có Lữ Đông Mai, xuất thần đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm thi thể của con chó hoang, sau đó ở trước mắt bao người, ngồi xổm xuống đưa tay cầm lấy xác chó bị nghiền nát, thậm chí còn định cho vào miệng.

Nhận được thông báo của bảo vệ trường học, Uông Thanh vội vàng đưa Lữ Đông Mai về viện phúc lợi, cũng làm thủ tục chuyển trường cho cô. Ông nghĩ không rõ trên người Lữ Đông Mai đã xảy ra biến hóa như thế nào, vì sao phải làm ra chuyện đáng sợ như vậy.

Sau khi trở về Lữ Đông Mai vẫn bình thường, không làm ra hành động kỳ quái gì nữa, một năm nghỉ học hẳn là đủ rồi, Lữ Đông Mai lại được đưa về nội thành, học tập sinh hoạt ở trường mới.

"Đông Mai là một đứa trẻ thông minh, học cái gì cũng nhanh, cũng là đứa duy nhất trong đám trẻ kia thi đậu đại học, ông cụ bên nhà họ Ngụy quyết định nhận nuôi Đông Mai, toàn lực tài trợ cho việc học của cô, Đông Mai cũng rất vui, còn đổi họ làm con gái nuôi nhà họ Ngụy, cứ như vậy cùng con trai của nhà họ Ngụy Ngụy Thần nói chuyện yêu đương." Uông Thanh hồi tưởng lại "Nhưng Đông Mai dù sao cũng không thể xem như người bình thường, việc này cũng không thể gạt nhà họ Ngụy không nói, cho nên ông thành thật nói với ông cụ tình huống của Đông Mai. ”

"Ông nội cháu? Ông ấy đã nói gì?" Ngụy Lam rất tò mò thái độ của ông nội sẽ như thế nàoc, trong ấn tượng của cậu ông nội là một lão già rất uy nghiêm, nhưng yêu thương con cháu có thể nói là cưng chiều, tình yêu kinh hãi giữa người và quỷ thật sự là vượt qua phạm vi chấp nhận của người bình thường, chẳng lẽ ông nội cũng có ngăn cản sao?

Đáp án Uông Thanh đưa ra quả nhiên là kinh thế hãi tục "Ông Ngụy nói, bản thân cũng không sống được mấy năm, bây giờ ngăn cản chết cũng không ngăn được, bọn trẻ muốn thì cứ để chúng làm điều mình muốn, nhìn ra được ông Ngụy cũng rất chấp nhận Đông Mai. Quả nhiên sau khi bọn họ tốt nghiệp đại học chưa được hai năm thì kết hôn, sau đó còn ôm cháu mới sinh trở về thăm ông. ”

"Cháu thật sự được mẹ cháu sinh ra sao?" Ngụy Lam vừa hỏi ra miệng, sau gáy đã bị Uông Thanh hung hăng tát một cái.

"Thằng bé này, nói cái gì vậy?" Uông Thanh trách cứ trừng mắt nhìn Ngụy Lam.

"Không không! Cháu không có ý đó!" Đây thật đúng là hiểu lầm rồi, Ngụy Lam vội vàng giải thích "Cháu chỉ là tò mò, nếu như theo lời ông nói, mẹ cháu khi đó đã là người đã chết, thật sự có thể sinh ra cháu sao?" Quên đi, lời này hỏi thế nào cũng rất kỳ quái, dứt khoát đổi cách nói khác "Cháu là muốn nói, vậy cháu có phải một nửa là người một nửa là thi thể hay không? Cho nên, những dì ấy nghĩ rằng cháu cũng là một con quái vật? ”

Nghi vấn của Ngụy Lam khiến Uông Thanh và Tiếu Tử Hiền đều lâm vào trầm mặc, vấn đề này là bọn họ chưa từng cẩn thận suy nghĩ, Ngụy Lam trước mắt có hô hấp có nhịp tim cũng có nhiệt độ cơ thể, sống vui vẻ nhảy nhót, thật sự là được tang thi sinh ra sao?

Nghi hoặc trong lòng Tiếu Tử Hiền so với Uông Thanh còn nhiều hơn một tầng, đó không chỉ là vấn đề tang thi sinh con, anh thậm chí còn nghi ngờ những người chết sống lại của nhà họ Lữ có thật sự được coi là tang thi không?

Chết mà không cứng nhắc, có ý thức của riêng mình, có thể làm việc bình thường, ngoại trừ không có nhịp tim và hô hấp ra, nhìn không ra bất kỳ sự khác biệt nào, bọn họ rốt cuộc là cái gì? Mà Ngụy Lam bên người vừa nói vừa cười cũng không phải Lữ, em ấy sẽ là gì đây?

Chương kế tiếp