Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 89 Thí nghiệm
Ông trời dường như đang trào phúng số phận không thể chịu nổi của con người, tbầu rời vốn đang nắng chói chang không biết từ khi nào đã trở nên âm u, những giọt mưa to bằng hạt đậu xen lẫn mùi bùn đất tanh hôi, đập vào trên người đau đớn.

"Ngụy Lam, mau lên đi, ở đây trời mưa không an toàn." Tiếu Tử Hiền giúp Ngụy Lam cùng nhau nâng Lữ Đông Mai, hai bộ xương trắng cũng bị thu vào trong túi xác, anh không thể như Ngụy Lam hăng hái làm việc, tuân theo yêu cầu, trói ngược lại hai tay Lữ Đông Mai ra phía sau "Thất lễ rồi, anh nhất định phải làm như vậy. ”

"Em hiểu.” Ngụy Lam nhẹ giọng trả lời.

Phân phó mấy người Doãn Hàng mang hài cốt về cục cảnh sát xử lý, Tiếu Tử Hiền thì dẫn Ngụy Lam trực tiếp đến chế dược CK, nhờ Cố Thiếu Hàm giúp đỡ, một phút một giây cũng không dám chậm trễ. Tâm trạng của Ngụy Lam anh có thể cảm nhân được, không biết là quá mức khiếp sợ hay là quá mức vui sướng, cơ thể không ngừng run rẩy.

Trên người Lữ Đông Mai tản mát ra mùi thi thể nồng đậm, khiến trong Ngụy Lam lòng nặng trĩu. Khi còn bé đã cảm thấy trên người mẹ có một mùi hương nhàn nhạt, tuy rằng không thích lắm, nhưng hoàn toàn không thể trở thành trở ngại sự gần gũi của hai mẹ con, nhưng bây giờ mùi hương này đã nồng đến mức khiến người ta không khỏi nhíu mày.

Người dân của tòa nhà số 9 tiểu khu Hòa Hiệp bị nhiễm thi độc, có phải là mẹ không? Không phải, Ngụy Lam âm thầm phủ định suy đoán này, đây cũng không phải là ích kỷ, lúc còn rất nhỏ mẹ đã chết một lần, nếu như bà hại người bị nhiễm bệnh, như vậy nhiều năm qua đã sớm có người phát bệnh, ít nhất sớm chiều ở chung ba sẽ là người đầu tiên xảy ra chuyện.

Nếu người bên cạnh đều không có việc gì, vậy hẳn là còn có nguyên nhân khác mới đúng, có lẽ bà chỉ là nguyên nhân ban đầu, trong khoảng thời gian này, công nhân xây dựng tử vong hàng loạt, tòa nhà số 9 của tiểu khu Hòa Hiệp lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, trong bóng tối những tử khí và thi khí dung hợp cùng một chỗ, trở thành thủ phạm gây nhiễm thi độc cho dân cử tòa nhà số 9.

"Mẹ, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Xe chạy với tốc độ cao trên con đường trống trải, Ngụy Lam ngồi ở ghế phụ thỉnh thoảng nhìn mẹ bị trói ở ghế sau từ gương chiếu hậu, trong lòng có bao nhiêu không đành lòng nhưng cậu cũng không dám mạo hiểm, cậu cũng không dám cam đoan mẹ có đột nhiên phát cuồng hay không.

Nếu chỉ có chính cậu thì không có gì để nói, nhưng bây giờ thì khác, trong xe còn có Tiếu Tử Hiền! Đó là sự tồn tại chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của cậu ngoại trừ gia đình, đó là để người cho cậu nếm trải những cảm xúc sâu sắc hơn. Những hỉ nộ ái ố chưa bao giờ trải qua, hóa ra lại là một trải nghiệm sinh động như vậy.

Mà cái gọi là sự thật thường rất tàn khốc, không ai có thể nghĩ tới cách mười mấy năm còn có thể nghe đương sự chính miệng kể lại thảm kịch năm đó.

Ngụy Thần mang theo Lữ Đông Mai chạy trốn, trong một đêm khuya di dời điểm dừng chân, mưa to trút xuống, không dám ở khách sạn, cũng không dám đến bất kỳ cửa hàng nào tránh mưa, chỉ có công trường ít người qua lại là lựa chọn tốt nhất, mặt đường trơn trượt lầy lội vốn rất khó đi, còn muốn kéo Lữ Đông Mai không nghe lời, hai người cùng nhau bất hạnh ngã xuống hố móng sâu, trong bất hạnh may mắn là đáy hố tích nước sâu hơn một mét, ngã xuống cũng không bị thương ở đâu.

Ngụy Thần đang tìm cách leo lên không chú ý tới hướng đi của Lữ Đông Mai phía sau có chút dị thường, chỉ cảm thấy cổ đột nhiên đau nhức, tiếng da thịt xé nát truyền vào trong tai. Các triệu chứng của Lữ Đông Mai lại phát tác, đây là tình trạng tồi tệ nhất. Máu chảy ra, cơ thể cũng bắt đầu trở nên vô lực, không thể như vậy, không thể mặc kệ, cô sẽ hại càng nhiều người, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?

Muốn gọi lại lý trí của Lữ Đông Mai, Ngụy Thần cố hết sức mở miệng, nhưng cổ họng bị cắn rách chỉ có thể phát ra được âm thanh kỳ lạ, một chữ cũng không thốt ra được.

Cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, Ngụy Thần rút còng tay ra, khóa chặt Lữ Đông Mai trên giá đỡ kim loại, cảm nhận da thịt bị lột ra từng mảng, sau khi đau đớn đạt tới đỉnh điểm, cũng không cảm thấy đau đớn nữa, Ngụy Thần run rẩy vươn bàn tay còn nguyên vẹn kia, yêu thương vuốt ve khuôn mặt của vợ, chờ đợi giây phút hô hấp ngừng lại.

Mưa lớn liên tục đổ đầy hố móng, Lữ Đông Mai cố gắng thoát khỏi còng tay mà mài mòn da khiến máu chảy ra, máu kia hòa lẫn vào trong nước mưa trong hố, dẫn đến thảm kịch sau đó.

Một công nhân trượt chân rơi xuống vũng nước, không may rơi xuống đáy hố treo trên giá đỡ trước mặt Lữ Đông Mai, trở thành bữa ăn tiếp theo của Lữ Đông Mai, mà phát hiện công nhân mãi không nổi lên mặt nước, lần lượt nhảy vào trong hố tìm kiếm cứu hộ, nước thải đổ vào khoang miệng tựa như □□ nhanh chóng thấm vào lục phủ ngũ tạng của bọn họ, trong một đêm toàn bộ hai mươi bốn người gặp nạn, không một ai sống sót.

"Đó là sự thật.” Lữ Đông Mai nghẹn ngào "Cho nên giết mẹđi, nếu không mẹ sẽ làm hại người khác. ”

"Vậy cũng không nhất định, không làm thí nghiệm thì khó mà từ bỏ.” Cố Thiếu Hàm cười cười với Ngụy Lam "Còn phải rút một ống máu của cậu, tôi muốn thử xem máu của cậu có thể trung hòa với máu của bà ấy hay không. ”

Ngụy Lam không nói hai lời vươn cánh tay ra "Rút bao nhiêu cũng được. ”

Nhìn Ngụy Lam lộ ra ý cười yên lòng, Cố Thiếu Hàm vẫn không đành lòng, hung hăng dội một chậu nước lạnh vào Ngụy Lam: "Đừng lạc quan như vậy, nếu bà ấy đã có thể phát cuồng tấn công người, chứng tỏ trong cơ thể bà ấy chỉ có hồng cầu biến dị, không có bạch cầu biến dị để ức chế, nhưng rất có thể không có tế bào hình lưỡi liềm, cho nên sẽ không tạo thành lây nhiễm, suy cho cùng, thể chất của bà ấy vẫn thiên về tang thi, nhưng cậu thì không giống, cậu là huyết mạch của vu giả, kết quả thí nghiệm đơn giản sẽ có hai loại. ”

"Hai loại nào?" ”

"Kết quả tốt là bà ấy có thể đạt được 'chữa trị', bị máu của cậu đồng hóa, kết quả xấu là máu của bà ấy hoàn toàn bị máu của cậu nuốt chửng, bà ấy sẽ hoàn toàn tử vong. ”

Ngụy Lam do dự, nếu có một nửa khả năng sẽ khiến mẹ cậu tử vong, cậu thà rằng cứ như vậy lén đưa mẹ đến nơi không ai có thể phát hiện.

Lữ Đông Mai kéo tay Ngụy Lam, bà biết con mình lùi bước "Mẹ không muốn sống như vậy, chúng ta cứ thử xem, nếu có thể sống sót, mẹ đương nhiên sẽ vui vẻ trở lại cuộc sống tự tại dưới ánh mặt trời, nhưng nếu thất bại, mẹ cũng không có tiếc nuối, như vậy có thể xuống xin lỗi A Thần, con đừng nghĩ nhiều như vậy được không? ”

Ánh mắt của mẹ rất kiên định, Ngụy Lam cho dù có muốn từ chối cũng bị sự quyết đoán kia dọa sợ không mở miệng, đành phải gật đầu đồng ý.

Kết quả xét nghiệm mẫu máu cũng không lạc quan, hai loại máu trộn lẫn với nhau, có một số tế bào vỡ ra, cũng có một số tế bào tiến hành tái sinh, kết luận mơ hồ không thể có được đáp án xác định, Cố Thiếu Hàm một lần nữa trưng cầu ý kiến của hai mẹ con, lúc này đây, Ngụy Lam không có quá nhiều rối rắm, cậu quyết định đánh cuộc một phen, một nửa tỷ lệ, cũng coi như không thấp.

Tiếu Tử Hiền cũng không lo lắng tình trạng của Ngụy Lam, chỉ là có chút đau lòng, bởi vì hút quá nhiều máu, da thịt màu lúa mạch tràn đầy mùi ánh mặt trời của Ngụy Lam cũng bịt bao phủ bởi một lớp tái nhợt, anh trơ mắt nhìn một túi máu tanh hồng chậm rãi đưa vào cánh tay Lữ Đông Mai, mà Lữ Đông Mai thì thống khổ nhíu chặt mày.

Ngụy Lam nắm chặt tay mẹ mình, bị ngón tay gầy gò kia nắm đến đau đớn nhưng vẫn không chịu buông ra. Máu của người thân chảy vào trong cơ thể, lại đau đớn như vậy sao? "Mẹ? Mẹ có khó chịu không? ”

Lữ Đông Mai không trả lời, chiếc cổ gầy yếu rũ xuống.

"Mẹ?" sức lực nắm chặt trong tay cũng biến mất, Ngụy Lam hoảng sợ lắc lư cơ thể gầy yếu kia, "Mẹ! Mẹ nói chuyện đi! Khó chịu thì dừng lại được không? ”

"Dừng lại cũng không kịp rồi." Cố Thiếu Hàm tắt máy truyền dịch, rút kim tiêm từ cánh tay Lữ Đông Mai "Chỉ sợ là thất bại rồi. ”

Thực sự thất bại sao? Người trong ngực mềm nhũn vô lực, cho dù gọi như thế nào cũng không đáp lại. Mất đi! Mất đi! Mất đi! Rốt cuộc trải qua bao nhiêu lần mất đi? Cậu còn phải chấp nhận mất đi bao nhiêu lần nữa?

"Tại sao chuyện này lại xảy ra?" Ngụy Lam lẩm bẩm, hối hận sao? Không, cho dù kết quả thế nào, cậu đều đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận, chỉ là... Còn cần một chút thời gian đẻ làm quen với đả kích có được rồi lại mất đi.

Tiếu Tử Hiền vẫn luôn nhìn, không nói một lời nhìn, có đôi khi một cái ôm thật chặt còn hữu ích hơn ngàn lời nói, anh ôm hai mẹ con vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đẫm lệ của Ngụy Lam.

"Cứ như vậy đi, đừng buông ra." Ngụy Lam nhắm chặt hai mắt lại, mượn cơ hội này ngăn không cho nước mắt chảy ra "Ôm thêm một lát nữa, cứ như vậy đừng nhúc nhích. ”

Lâu hơn một chút, lâu hơn một chút, lâu đến mức cậu vĩnh viễn không thể nào quên được cảm giác chân thật này.

Chương kế tiếp