Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 90 Chương cuối cùng
Từ hoàng hôn đến khi mặt trời lặn, từ đêm tối đến bình minh, ngay cả khi toàn bộ cơ thể đều cứng đờ không thể chịu đựng được, họ vẫn không buông nhau ra. Đột nhiên, trong ngực truyền đến một cử động khác thường, Ngụy Lam nghi hoặc nhìn Tiếu Tử Hiền, Tiếu Tử Hiền cũng không rõ ràng nhìn lại Ngụy Lam.

"Anh có di chuyển không?" Ngụy Lam hỏi.

"Không.” Tiếu Tử Hiền trả lời.

Hai người khiếp sợ đồng thời buông tay đang ôm chặt ra, Lữ Đông Mai kẹp ở giữa giống như vừa mới tỉnh ngủ, xoa hai mắt mông lung nhìn về phía hai người vẻ mặt kinh ngạc "Mẹ... Còn sống không? ”

"Cố... Bác sĩ Cố! Bác sĩ Cố mau tới đây! Mẹ tôi còn sống!" Ngụy Lam giật mình chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, hét về phía phòng làm việc của Cố Thiếu Hàm "Mau đến xem giúp tôi! ”

Không chỉ Ngụy Lam không kìm nén được sự phấn khích, Cố Thiếu Hàm cũng phấn khích theo. Mặc dù Lữ Đông Mai trước mắt vẫn không hô hấp và nhịp tim, nhưng rõ ràng là khác với cảm giác ngày hôm qua, mùi thi thể nồng đậm trên người cũng nhạt đi không ít, trở thành một mùi hương khiến người ta thoải mái, rất giống mùi trên người Ngụy Lam "Để tôi rút một ít máu. ”

Tế bào dưới kính hiển vi tròn trịa đáng yêu, những tế bào biến dị có hình dạng xấu xí hoàn toàn biến mất "Không hổ là mẹ con, phương diện gien vẫn có thể dung hợp lẫn nhau, hồng cầu biến dị hoàn toàn bị tế bào của cậu nhanh chóng tái sinh cắn nuốt thay thế. ”

“Nói như vậy, có phải cũng có thể giúp Lữ Duy không..."

"Cậu ấy không thể." Cố Thiếu Hàm quả quyết từ chối thỉnh cầu của Ngụy Lam "Lữ Duy thì khác, cậu ấy giống như tôi là thuần túy là huyết mạch tang thi, máu của cậu có thể triệt để giết chết chúng tôi, Đông Mai có thể chuyển biến tốt, chỉ vì trong cơ thể bà ấy ít nhiều vẫn còn máu của vu giả. ”

Được rồi, không thể lo những chuyện khác được nữa, không còn chuyện nào khiến người ta vui vẻ hơn trước mắt nữa. Ngụy Lam vô sỉ vứt bỏ Tiếu Tử Hiền đang lái xe, ngồi ở ghế sau với mẹ mình "Sau khi trở về con sẽ sắp xếp việc an táng của ba, mấy ngày nay con xin nghỉ chăm sóc mẹ. ”

"Không sao, mẹ không yếu ớt như con nghĩ, ở nơi tối tăm không có ánh sáng kia, ngày mẹ vẫn giữu được tỉnh táo đã không tính ra được mấy trăm mạng người, sớm đã chết lặng rồi." Lữ Đông Mai nói là sự thật, ban đầu từng đau tê tâm liệt phế, cảm giác tội lội sâu sắc, cũng từng nhớ nhung và lo lắng cho Ngụy Lam còn nhỏ, nhưng theo theo thời gian, những cảm xúc kia sớm đã bị xóa tan hầu như không còn, thậm chí ngay cả tuyệt vọng cũng đã bị lãng quên.

Lữ Đông Mai cười nhìn Ngụy Lam, hỏi ra một câu hỏi khiến người ta nghẹn họng, "Không đề cập đến những chuyện đó, vẫn là nói chuyện của các con đi. ”

"Chuyện của bọn con? ”

Lữ Đông Mai dịu dàng cười gật gật đầu "Hai đứa các con có quan hệ gì? ”

Lần này đến Ngụy Lam bị hỏi cho choáng váng, từ lần trước bị Lý An Nhiên oán giận, cậu đã mơ hồ nhận ra hai người đàn ông ở bên nhau hình như không phải có thể chấp nhận được, nói như vậy có thể nói với mẹ sao? Ngụy Lam quan sát sắc mặt của Tiếu Tử Hiền qua gương chiếu hậu, đáng tiếc đối phương cũng không thèm liếc cậu một cái, thái độ rõ ràng, chính là để cho cậu tự nghĩ biện pháp trả lời.

Hành động nhỏ của Ngụy Lam hoàn toàn bị bà nhìn thấy, Lữ Đông Mai nhịn không được cười ra tiếng "Con hoảng cái gì? Mẹ cũng không nói là không đồng ý, mẹ chỉ phát hiện bầu không khí giữa hai đứa hình như rất vi diệu, tùy tiện hỏi một chút mà thôi. ”

Nghe Lữ Đông Mai nói như vậy, Tiếu Tử Hiền vẫn im lặng nghiêm túc lái xe cuối cùng cũng lên tiếng "Dì Lữ, dì không ngại đến nhà con ngồi một chút chứ, có một số lời con cũng muốn nói rõ ràng với ba mẹ, nếu có dì, có thể sẽ tốt hơn một chút. ”

"Dì biết cháu dự định làm cái gì, chỉ cần là các con quyết định, kiên định đi tiếp là tốt rồi, nếu như con cần dì hỗ trợ, dì đương nhiên sẽ không ngại. ”

Trước khi sắp xếp gặp mặt, Tiếu Tử Hiền đã nói qua điện thoại chuyện Lữ Đông Mai còn sống với ba mẹ, hai vợ chồng già ngoài ý muốn có thể chấp nhận sự thật kinh khủng này. Gặp mặt được sắp xếp vào một buổi chiều cuối tuần tuyệt vời, Tiếu Tử Hiền vốn định đặt một nhà hàng, ngẫm lại lại thì từ bỏ, lỡ như chuyện anh muốn nói, ba anh không chấp nhận được, lại đánh anh... Vẫn là gặp trong nhà thì tốt hơn, ít nhất sẽ không mất mặt ở bên ngoài.

Vì thế buổi chiều chủ nhật, năm người vui vẻ hòa thuận ngồi ở trước bàn ăn, ăn bữa tối phong phú mà Tiếu Tử Hiền và Ngụy Lam cùng nhau chuẩn bị, nói là hai người hợp lực, kỳ thật Ngụy Lam cũng chỉ rửa rau, ngay cả thái ra cũng không thái, không bằng trực tiếp nói là một bàn thức ăn ngon của Tiếu Tử Hiền.

Sau khi nói chuyện được một lúc, đề tài cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo, nhưng phần mở đầu đề tài cũng không được lạc quan lắm, Tôn Học Linh nói một câu 'Đã đến lúc tìm một cô gái tốt ở bên cạnh hai đứa nhỏ', thành công khiến không khí trên bàn ăn giảm xuống điểm đóng băng.

"Mẹ " Giọng nói trầm thấp của Tiếu Tử Hiền phá vỡ sự bế tắc lúng túng "Con và Ngụy Lam đang ở cùng nhau. ”

Tôn Học Linh sửng sốt, giống như không hiểu ý trong lời nói của Tiếu Tử Hiền, "Tất nhiên là ở bên nhau rồi, hai đứa đều là con trai của mẹ, chờ hai đứa đều kết hôn, chúng ta vẫn là người một nhà, Tử Hiền, sau này Đông Mai cũng là mẹ con, phải chăm sóc bà ấy thật tốt. ”

"Mẹ nghe con nói." Tiếu Tử Hiền buông đũa xuống, ngồi ngay ngắn, sự nghiêm túc trên mặt anh khiến Tôn Học Linh không thể bỏ qua "Mẹ hẳn là hiểu lười con nói là có ý gì đúng không? Con chưa bao giờ có ý định kết hôn, sau này con sẽ sống với Ngụy Lam cho đến già. ”

"Con đang nói lung tung cái gì vậy." Tôn Học Linh mặt trầm xuống, nôn nóng đẩy Tiếu Thừa An bên cạnh "Ông già chết tiệt ông cũng nói một câu đi. ”

Tiếu Thừa An nặng nề thở ra một hơi, ông thật sự có phát hiện quan hệ giữa hai đứa nhỏ này, thậm chí cảm giác được đã thay đổi từ khi nào, nhưng ông không nói ra miệng, cũng không quá muốn đối mặt "Tôi biết. ”

"Biết? Ông biết mà ông không nói?" Rốt cục không kìm nén được lửa giận, Tôn Học Linh la hét đấm Tiếu Thừa An "Nếu không phải hôm nay chính con nó nói ra, ông định vẫn giấu tôi sao? ”

"Học Linh à." Lữ Đông Mai lôi kéo Tôn Học Linh ngồi xuống, giọng nói dịu dàng khiến người ta nhộn nhạo "Chị có biết cái chết là cảm giác gì không? ”

Không rõ vì sao Lữ Đông Mai lại đột nhiên nói điều này, chỉ nhận thấy trong giọng nói dịu dàng của đối phương lộ ra vẻ nghiêm túc không thể từ chối, Tôn Học Linh vô thức an tĩnh lại, chờ đợi lời tiếp theo đối phương muốn nói.

"Trong vài giây phút trước khi chết, sẽ có rất nhiều cảm giác hối hận và tiếc nuối, sẽ chất vấn bản thân vì sao lúc trước không làm như vậy, không làm như vậy, từ sâu trong đáy lòng thành kính cầu nguyện, nếu như có thể làm lại một lần thì tốt rồi. ”

Mi mắt rũ xuống lóe ra ánh sáng chói mắt, Lữ Đông Mai nhếch khóe môi, dùng ý cười che giấu thương cảm trong lòng "Có thể sống thật sự là một chuyện rất may mắn, để cho em có được cơ hội sống lại, cũng là nhờ hai đứa nhỏ. Em chân thành biết ơn hai đứa và hy vọng hai đứa có thể sống mà không hối tiếc trong cuộc sống khó khăn mới giành được.”

"Chuyện hai đứa đã trải qua, Học Linh hẳn là so với em rõ ràng hơn mới đúng, trải qua đồng sinh cũng gặp phải cộng tử, nếu như không có Tử Hiền, Ngụy Lam sẽ không sống được đến bây giờ, cũng như nếu không có Ngụy Lam, Tử Hiền chỉ sợ cũng sẽ không thuận lợi tỉnh lại từ hôn mê, nếu chấp niệm đã khắc sâu như vậy, cần gì phải phá bỏ nó? ”

Tôn Học Linh không được tự nhiên quay mặt đi, bag thừa nhận đã từng sinh ra ý nghĩ như vậy, chỉ cần đứa nhỏ còn sống, thì thế nào cũng tốt, nhưng khi mọi chuyện đều trở nên thuận lợi, bà sẽ tự nhiên sinh ra thêm nhiều hy vọng xa vời "Nói thì nói như vậy, nhưng đạo đức và luân lý của thế giới này không thể chấp nhận được. ”

"Đường là do mình chọn, đâm chân cũng phải đi hết, về phần có nên đi hay không, chúng ta có nói cũng vô dụng." Trong lòng Tiếu Thừa An cũng không có nhiều sóng gió, dù sao khả năng như vậy ông đã sớm xoay chuyển trong lòng ngàn tám trăm lần, cũng từng mất ngủ, cũng từng lo lắng, nhưng lần lượt nhìn thành tích của hai đứa nhỏ trong các vụ án, lại cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt.

Làm nghề này, cũng không cuộc sống yên bình để sống, kết hôn thì có thể ổn định được bao lâu? Có lẽ tình cảm đồng hành cùng nhau cùng hoạn nạn như vậy, nhưng đó lại là người đáng tin cậy nhất "Ngụy Lam à, việc này chú không ngăn cản, sóng to gió lớn hai đứa cũng đã trải qua, không còn là trẻ con không hiểu chuyện nữa, chú tin tưởng hai đứa hôm nay quyết định nói ra chuyện này, cũng đã suy nghĩ kỹ càng, cũng đã chuẩn bị tốt cho tương lai. Nhưng chú vẫn muốn hỏi cháu..."

"Đối với Tử Hiền, cháu nghĩ như thế nào, không cần bị Tử Hiền dắt mũi đi, nói ra suy nghĩ của bản thân cháu đi, để cho chú thấy quyết tâm của cháu. ”

"Cháu..." Không phải do dự, cũng không phải chần chờ, chỉ là đơn thuần nói không nên lời! Ngụy Lam da mặt dày như tường thành, ở trước mặt người lớn tuổi luôn có một chút cảm giác không thể rời mắt. Kỳ thật những lời kia hoàn toàn không cần phải nói ra, trong lòng biết rõ là được.

Lúc này, trong túi bên người đang chứa một hộp quà nhỏ tinh xảo, trong hộp là chiếc bật lửa Zippo giống hệt cái bật lửa Zippo trước đó bị đạn bắn hỏng.

Lần trước tặng, là bởi vì không chú ý tới Tiếu Tử Hiền không hút thuốc, nên mới ngây ngốc tặng ra ngoài như vậy, nhưng lần này nó rất có ý nghĩa, bên cạnh bật lửa khắc chữ viết tắt của hai người, được coi là bùa hộ mệnh, hoặc là đại biểu cho tâm tình cậu cũng muốn bảo vệ đối phương, nhất định phải trịnh trọng đưa lại cho đối phương mới được.

Nhưng Ngụy Lam chính là một tấm gương xuất sắc về hành động, nếu để cho cậu hôn Tiếu Tử Hiền ở trước mặt người thân còn dễ dàng hơn là ép cậu nói ra những lời yêu thương kia, tính cách thẳng như nòng pháo, ở phương diện này hoàn toàn tắt lửa, Ngụy Lam yếu thế nhìn về phía Tiếu Tử Hiền cầu cứu, không nghĩ tới đối phương hoàn toàn không để ý tới, chỉ yên lặng lấy điện thoại di động đặt ở trên bàn, phát một đoạn ghi âm.

Trời ơi! Đó là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa cậu và Lý An Nhiên, sao Tiếu Tử Hiền lại có nó? Ngụy Lam nhìn chằm chằm sườn mặt Tiếu Tử Hiền như gặp quỷ, lần đầu tiên trong đời phát ra cảm thán từ nội tâm, người đàn ông này không thể chọc, thật đáng sợ! Thật sự có thể dùng mọi cách!

Càng kinh khủng hơn là, những lời cậu nói lúc đó mặc dù là xuất phát từ trong lòng, bây giờ nghe lại hoàn toàn là cảm xúc ngưỡng mộ tràn ngập trong từng dòng chữ, muốn làm ngơ cũng không được!

"Đây là suy nghĩ của em cấy, có được không?" Sau khi bản ghi âm được phát, Tiếu Tử Hiền lạnh lùng chất vấn ba mình "Ba còn muốn hỏi gì nữa không? ”

"Không có gì, chỉ cần các con có thể sống tốt, thì mọi chuyện đều sẽ tốt. ”

Một việc trọng đại đã giải quyết xong, ăn cơm tối xong, Lữ Đông Mai bị Tôn Học Linh nhiệt tình giữu lại qua đêm, Ngụy Lam thì lôi kéo Tiếu Tử Hiền chạy trối chết, trốn về hang ổ của hai người bọn họ, bữa cơm này cậu hận không thể tìm một khe hở để chui vào.

Lau mồ hôi nóng đầu đầy, Ngụy Lam vội vàng bật điều hòa "Sao anh lại có những đoạn ghi âm đó? ”

"Từ Tân làm, hắn giấu máy nghe lén trên người Lý An Nhiên. ”

"Hả "Ngụy Lam vẻ mặt mờ mịt "Hắn nghe lén những thứ đó làm gì? ”

"Để khiêu khích." Tiếu Tử Hiền kéo Ngụy Lam qua, hai ba cái cởi sạch sẽ quần áo của nhau, cùng nhau vào phòng tắm, vặn vòi hoa sen, nước lạnh xối lên người khiến Ngụy Lam giật nảy mình nhảy ra xa. Đợi nhiệt độ nước trở nên dễ chịu hơn, Tiếu Tử Hiền hiếm khi cười kéo Ngụy Lam trở lại trong nước "Câu trả lời của em khiến anh vô cùng hài lòng. ”

Môi lưỡi quấn quít, cơ thể va chạm, lơ đãng phát ra tiếng rên rỉ hoàn toàn bị nhấn chìm trong tiếng nước, cho đến khi cả hai đều mệt mỏi không muốn động đậy, nước cũng đã trở nên lạnh như băng, tình yêu nóng bỏng mới lắng xuống một chút.

Ngụy Lam lười biếng ngã xuống sô pha, nằm ngửa không hề có hình tượng, hưởng thụ dịch vụ đặc biệt của Tiếu Tử Hiền giúp cậu lau khô tóc, lười biếng chỉ vào quần áo bị lột ra tiện tay ném xuống đất "Anh Tiếu, trước tiên đừng lau, trong túi quần áo có quà tặng cho anh, buổi tối xấu hổ nên không lấy ra. ”

"Lag gì vậy?”

"Anh tự mình đi xem. ”

Tiếu Tử Hiền không nói thêm lời nói nhảm nào nữa, duỗi cánh tay thon dài nhấc quần áo lên, từ trong túi áo tìm được một cái hộp nhỏ màu đen tinh xảo kia, mở nắp ra, bật lửa hình dáng quen thuộc lẳng lặng nằm ở đó, bị vải nhung đen làm nổi bật vô cùng chói mắt.

Chiếc bật lửa bị bắn hỏng kia anh đã giữ lại để sưu tầm, cái này anh sẽ tiếp tục mang theo bên người. Theo thói quen vuốt ve vỏ kim loại của bật lửa, ngón tay truyền đến một ít xúc cảm tương tự, Tiếu Tử Hiền tháo kính xuống, giơ bật lửa lên trước mắt, trên đó khắc một hàng chữ hoa lệ trang nhã, anh nhận ra, đó là tên viết tắt của bọn họ.

Không biết có phải vì đủ ăn ý hay không, Tiếu Tử Hiền cũng chuẩn bị quà cho ngày đặc biệt hôm nay, anh lấy từ trong cặp ra một cái hộp nhung hình tròn, đưa đến trước mắt Ngụy Lam chậm rãi mở ra, hai chiếc nhẫn kim cương nam tạo hình đơn giản khí phách giống nhau nằm trong đó.

Tiếu Tử Hiền lấy ra một cái, nắm lấy tay trái của Ngụy Lam, đeo nó lên ngón áp út thon dài, sau đó vươn tay trái ra, chờ Ngụy Lam đáp lại.

Ngụy Lam nhếch miệng cười hì hì ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tiếu Tử Hiền bị mình gối lên đùi, cầm lấy bàn tay ấm áp kia, lấy ra một chiếc nhẫn khác không chút nhẹ nhàng đeo cho Tiếu Tử Hiền.

Giờ phút này không cần quá nhiều lời, chỉ cần một cái hôn sâu là đủ.

【Hoàn.】