[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

Chương 1 : Chiếc gương ảo ảnh
Mùa đông ở nước Anh thật sự rất lạnh, vừa lạnh vừa ẩm ướt. Gió rét thổi vù vù từng đợt đập vào những ô cửa kính khiến nó rung lên bần bật. Thật khiến người ta lo ngại rằng một chút nữa thôi chúng nó sẽ bật tung ra. Và nó bật tung ra thật. Những cơn gió càn quét hành lang u tối của tòa lâu đài cổ, nó như những con dao cắt sâu vào da thịt thằng nhỏ đang đi qua cái hành lang này.

9:45PM

Sắp đến giờ giới nghiêm, Harry Potter vừa rủa thầm vừa thêm cho mình 1 bùa giữ ấm. Lockhart chết tiệt, thư tình chết tiệt, Slytherin chết tiệt, lão dơi già chết tiệt,... Nó chửi tất cả mọi thứ có thể nhằm giúp mình không để ý đến cái lạnh cắt da cắt thịt bây giờ.

Một năm học hỗn loạn, nhất là kể từ khi những vết máu trên tường xuất hiện vào ngày Halloween với con mèo bị hóa đá của lão giám thị Filch, có trời mới biết người thừa kế Slytherin là ai nhưng khá chắc mọi người trong trường đều cho đó chính là Harry. Có lẽ vì biểu hiện của nó trong câu lạc bộ quyết đấu của Lockhart. Một xà khẩu, tất cả mọi người đều biết đó là năng lực chỉ tồn tại của hậu duệ Salazar Slytherin, và nó có cái năng lực chết tiệt ấy.

Chỉ còn ít phút nữa là tới giờ giới nghiêm, nó nên về ký túc xá Gryffindoor nhưng Harry lại do dự, tuy rằng nó đang cực kỳ mệt mỏi sau khi cấm túc với ông thầy Lockhart – viết thư trả lời cho những bức thư tình người hâm mộ gửi cho ông ta. Nó nhớ tới tất cả những ánh mắt sợ hãi của và sự xa lánh của mọi người, tất nhiên là trừ Ron và Hermione hai đứa bạn thân nhất của nó.

Rõ ràng đã đến cầu thang dẫn đến tháp Gryffindoor rồi nhưng Harry đã dừng lại. Nó ngó lên trên nhìn những cái cầu thang đang di chuyển sau đó quyết tâm chọn một cái ngược hướng với cái cầu thang nó nên đi lên vào lúc này. Nó biết mình không nên làm như thế, nhất là sau khi giáo sư Dumbledore đã cảnh cáo nó từ năm ngoái. Nhưng nó vẫn đi.

Xung quanh tối om, tối đến mức không nhìn thấy bàn tay mình dù nó đang duỗi ra trước mặt nhưng Harry lại bước đi giống như xung quanh đang tràn ngập ánh sáng và nó thấy rõ đường đi hiện giờ. Đó là bởi nó đến đây rất nhiều lần rồi, cơ hồ như mỗi đêm, cho dù nó có muốn ngăn cản bản thân thế nào.

Thế rồi trước mắt nó xuất hiện một tia sáng nhàn nhạt. Harry bước nhanh hơn qua những dãy phòng học bỏ không đã lâu đến mức gia tinh còn không thèm dọn. Nó đứng trước của 1 căn phòng do dự một chút nhưng vẫn đẩy cửa vào.

Trong góc căn phòng bẩn loạn, đằng sau mấy bộ bàn ghế đã hư cũ xếp chồng chất là một cái gương lớn. Phía trên có những chữ chạm khắc một cách khó hiểu "Erised stra ehru oyt ube cafru oyt on wohsi". Harry biết những con chữ này có nghĩa là gì - I show not your face but your heart's desire. Không phải do nó thông minh mà là do giáo sư Dumbledore giải thích cho nó hiểu. Tấm gương này cũng chứng kiến một cuộc mạo hiểm có thể nói là nguy hiểm nhứt đời nó, ặc, cho tới bây giờ. Cụ Dumbledore cũng cho nó biết không nên theo đuổi những giấc mơ xa vời mà xa rời thực tại. Chính là... nó không nỡ.

Harry nhìn vào gương, khung cảnh hiện lên là một căn phòng rộng rãi có giấy dán tường màu xanh da trời trên đó có dán hằng hà những ngôi sao lấp lánh. Giữa căn phòng là một cái cũi bằng gỗ, rải rác trên mặt đất là mấy món đồ chơi trẻ con. Một con gia tinh đang nhặt mấy món đồ chơi đó bỏ vào trong cái thùng. Nó nhẹ chân nhẹ tay hoàn thành tất cả mọi việc rồi nhón chân nhìn vào trong cái cũi gỗ kiểm tra lần cuối cùng rồi rời khỏi.

Harry lùi về sau một chút rồi ngồi xuống ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào gương, việc nó làm suốt mấy tối hôm nay. Cho đến khi bùa giữ ấm hết tác dụng, cơn lạnh buốt kích thích thần kinh Harry khiến nó giựt mình tỉnh lại. Phất đũa phép kiểm tra thời gian, Merlin ơi là 1 giờ sáng nó phải mau chóng về ngủ để còn có sức đi học vào ngày mai, hay là là hôm nay mới đúng chứ nhỉ. Mong là nó không bị lão dơi già hay tuần đêm bắt, hôm nay nó không mang theo áo choàng tàng hình.

Harry đứng dậy chạm khẽ lên mặt gương, hơi thẫn thờ mà thì thầm:

- Tạm biệt, hẹn gặp lại nhé... Jerry

Harry lắc đầu cười mỏi mệt rồi quay lưng chuẩn bị trở về.

- A...a...

Harry hoảng hốt cứng ngắc đầu quay lại thì thấy một cảnh làm trái tim nó vọt tới cổ họng. Chủ nhân của cái cũi đã thức dậy từ lúc nào và đang cố gắng bò ra khỏi đó. Chết tiệt, có ai không, Harry âm thầm gào thét. Chính là nó tự nhủ đây tất cả chỉ là ảo ảnh và đứa bé đó sẽ không thật sự bị thương nhưng khi thằng oắt con trèo qua được cái cũi và ngã đánh bịch xuống đất như cái bao cát thì Harry đã hết hồn nằm bò cả người lên tấm gương.

Xong rồi nó nhìn thấy oắt con đó chập chững bước tới lại gần, Harry nhìn chằm chằm rồi ngồi xổm xuống đối diện với thằng nhóc qua gương.

- Con nhìn thấy ta sao? Rốt cuộc con là thực hay chỉ là...

Harry im lặng đặt tay lên tấm kính lẩm bẩm. Thằng nhóc trong gương cũng chả hiểu Harry nói gì nó ngoác cái miệng chưa mọc hết răng cười toe toét với Harry rồi đập tay lên tấm kính.

Uỳnh...

Harry giật mình khi nó lại phát ra âm thanh lớn đến vậy, dường như mọi thứ xung quanh đều rung lên.

Uỳnh...

Thằng nhóc đó lại đánh lên tấm kính lần nữa như muốn đập vỡ tấm gương mới vừa lòng.

- Jerry dừng lại...-Harry cơ hồ hét lên.

Nhưng thằng ôn con này vẫn cứ tiếp tục đánh lên tấm gương, mỗi một lần lại mạnh hơn lần trước. Giờ thì dường như cả tòa lâu đài cũng rung chuyển theo. Harry thực sự hoảng hồn. Và theo mỗi lần đập tấm gương lại sáng lên một chút cho tới khi chói lòa.

Rắc... ầm... uỳnh...

Một cơn địa chấn lớn làm cho tất cả mọi người bừng tỉnh, có mấy đứa học sinh la hét "động đất rồi". Tất cả giáo sư đều thức dậy dáo dác đi trấn an đám học sinh sợ hãi. Bà McGonagall sau khi kiểm tra đám sư tử trong tháp Gryffindoor thì phát hiện 1 học trò không thấy trong kí túc xá liền hốt hoảng chạy lên phòng hiệu trưởng.

Trong lúc đó, Harry thì trừng mắt nhìn thằng nhãi con trong lòng mình cùng với tấm gương đã vỡ nát thành nhiều mảnh. Nó lẩm bẩm:

- Giấc... giấc mơ thành hiện thực rồi. Làm sao bây giờ đây?

Chương kế tiếp