[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 15: BÀ POMFREY TIẾN HÓA THÀNH RỒNG PHUN LỬA.
ALBUS DUMBLEDORE!!!

Tiếng gào thét vang lên như muốn tung nóc bệnh thất, Pomfrey như muốn phun cả lửa ra ngoài khi bà trông thấy thằng nhỏ Harry mới một tiếng trước còn lành lặn giờ thì như tấm thảm rách được Snape mang vào bệnh thất.

"Cái gì gọi là an toàn, cái gì gọi là không có việc gì, có phải thằng bé chết rồi thì mới được gọi là có việc không hả, lão già kia?" Pomfrey quát tháo nhưng đôi tay vẫn mềm nhẹ cởi quần áo của Harry, "Vết thương trên tay sâu tới tận xương, 5 cái xương sườn gãy, cổ chân bị trật và cả... Merlin ơi, là lời nguyền hành hạ. Đây là ai làm? Ai nhẫn tâm làm điều này với một đứa trẻ chứ? Đứa nhỏ đáng thương."

Snape đứng khoanh tay ở một bên, khi nghe đến lời nguyền hành hạ hắn ngẩng đầu đôi mắt trở nên sâu thẳm đen đúa như màn đêm. Hắn mím môi, lông mày co cáu lại với nhau, cuối cùng không nói gì nhìn chằm chằm vào Harry.

"Là lỗi của tôi, Poppy, tôi không lường trước được chuyện này, Harry đối diện trực tiếp với Voldemort, ôi, thằng bé có sao không? Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu Harry có bất cứ chuyện gì." Dumbledore co rúm ở một bên, áy náy nói.

"Có sao không? Ông coi nó như vậy mà còn hỏi có sao không? Làm sao kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đấy có thể tiến vào Hogwarts? Còn trò Weasley là thế nào ? và cả giáo sư Lockhart nữa, thật là ông ta đến giúp vui làm gì không biết nữa?" Pomfrey thực là tức giận, trong một buổi sáng mà có tới 6 bệnh nhân, 1 giáo sư, 1 đứa trẻ, 4 học trò.

"Một bị hóa đá, một đập đầu, một pháp lực bạo động, một tiêu hao pháp lực quá độ, một bị ếm lời nguyền hành hạ, còn lại tôi còn không biết ông ta bị gì. Ông có bất mãn gì với tôi lắm à? Bắt tôi chứng kiến những việc này, sao ông không giết tôi đi cho vừa lòng hả, Dumbledore?"

"Ôi trời ơi, đây là cái gì?" McGonagall thốt lên khi nhìn thấy tấm lưng trần của Harry.

Ngoại trừ những vết thương lớn, Pomfrey đã dùng thần chú trị liệu làm biến mất những vết thương nhỏ và vết bầm tím trên người Harry, nhưng như thế cũng làm lộ ra từng vết sẹo lớn lớn nhỏ nhỏ trải đầy trên tấm lưng gầy còm của nó.

Lần này tới lượt Snape phát hỏa, "Dumbledore, đây là có chuyện gì?", lớn lên ở một nơi phức tạp như Spinner's End hắn nhìn thoáng qua là biết những vết sẹo đó do đâu mà ra, bạo lực gia đình, thứ đã quá quen thuộc với Snape.

"Ông nói với tôi rằng kẻ được chọn sống ở giới Muggle như một hoàng tử, vậy ông giải thích cho tôi đây là cái gì?" Snape gào lên.

Ngay cả McGonagall và Flitwick cũng nhìn về phía Dumbledore với ánh mắt không đồng tình.

"Tôi không dám đến thăm Harry vì sợ tử thần thực tử để ý, bà Fig luôn báo với tôi rằng Harry không sao." Dumbledore giải thích.

"Đầu của ông chỉ to bằng não quỷ không lồ? Hay nó bị đồ ngọt nhét đầy rồi? Bà ta nói gì ông cũng tin à?"

"Lỗi của tôi, là lỗi của tôi." Dumbledore chỉ biết bất lực đứng đó lập đi lập lại.

(Thận: Trong truyện này mình không tẩy trắng cũng không muốn bôi đen cụ Dumbledore nhưng đúng là cụ đã làm sai rất nhiều chuyện, nên là để cụ bị bà Pomfrey và giáo sư mắng một chút đi.)

...

Buổi tối, Harry mở choàng mắt quơ quào giãy dụa tỉnh dậy sau đó nó bị Snape kìm lại, "Giáo sư... Jerry"

"Jerry không sao Potter, nó vẫn nằm bên cạnh trò."

Harry quay mạnh đầu qua, đẩy tay Snape bước xuống giường đi sang giường bên cạnh, nó quỳ xuống run rẩy vươn tay vuốt ve mặt Jerry. Bé con vẫn an tường ngủ không biết chuyện gì đã xảy ra, Harry gục xuống vùi đầu vào người Jerry bờ vai run run, phát ra tiếng khóc ẩn nhẫn đầy áp lực.

Snape đứng bên cạnh luống cuống không biết làm gì, hắn nhớ tới những lời Harry nói trước lúc hôn mê và hình ảnh con búp bê vải rách nát dưới đất. Snape có thể tưởng tượng được chúa tể hắc ám đã cho Harry thấy những thứ gì. Nếu đổi lại là hắn... Snape nghĩ, có lẽ hắn cũng phát điên lên mất. Vì thế, Snape vươn tay cứng ngắc vỗ lưng an ủi Harry.

Harry ngẩng đầu nhìn Snape, đôi mắt nhòe nhoẹt nước, nó bỗng xúc động làm một chuyện mà bình thường nó không bao giờ dám can đảm để làm, nó nhào qua ôm lấy ông thầy độc dược âm u, tóc đầy dầu, độc miệng, bất công, lúc nào cũng mắng chửi mà nó từng ghét nhất. Nhưng hiện tại trong lồng ngực rộng lớn của Snape, nó tìm thấy bình yên và an ổn chưa từng có, Harry khóc to bôi hết tất cả nước mắt nước mũi lên áo chùng của Snape.

Snape chần chờ giơ tay lên, vỗ vỗ đỉnh đầu Harry. Sau đó phát hiện bị ôm càng chặt hơn. Có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn vươn tay ra, ôm lấy đứa nhỏ đã phải chịu quá nhiều tổn thương này.

...

Jerry tỉnh dậy, thật đúng là may mắn, Snape thở phào, nếu không có thể thằng nhãi con làm từ nước Potter sẽ khóc lụt cả Hogwarts mất.

Harry bò lên giường ôm Jerry vào lòng, "Bé cưng, con cảm thấy thế nào rồi?"

"Ưm... khó chịu" Jerry cọ đầu vào ngực Harry bĩu môi.

"Giáo sư", Harry ngẩng lên nhìn Snape với ánh mắt lo lắng.

"Đợi ở đây, Potter" Snape vung áo chùng đi lấy độc dược.

Một bên tay Harry vẫn còn bị băng bó, nó trúc trắc điều chỉnh tư thế của Jerry cho bé ngồi thoải mái hơn. Harry buồn cười nhìn Jerry nghiêng nghiêng cái đầu bé hạt dưa, nghiêm cái mặt suy nghĩ như người lớn, "Jerry con đang nghĩ gì vậy?"

"Quên mất rồi. " Jerry ngọng nghịu hô lên.

"A...? Quên cái gì?"

Vừa dứt lời, Harry ngạc nhiên nhìn bé con vỗ vỗ mấy cái lên cổ tay trái, trên cổ tay bỗng xuất hiện một chiếc lắc vàng nho nhỏ, trên đó treo lủng lẳng mấy cái charm vàng hình dáng như túi tiền nhỏ. Jerry chọt chọt vào một cái trong đó, một ánh sáng bạc chợt lóe lên trên tay bé con xuất hiện một chai độc dược bằng thủy tinh dài cỡ bàn tay Harry. Trên đó bọc một lớp bạc dát mỏng được trang trí chạm rỗng bằng nhiều hình hoa cỏ thảo mộc. Hai bên chai có gắn hai tay cầm bằng bạc để tiện cho trẻ con cầm uống. Jerry thuần thục mở nắp ra, chu miệng chẹp chẹp uống thứ chất lỏng màu tím nhạt trong chai.

"Potter" Snape gầm lên, bước nhanh lại giật cái chai từ trong tay Jerry nhưng quá trễ, độc dược bên trong chỉ còn lại một ít, "Đây là cái gì?"

"Con không biết.", Harry ngơ ngác nói.

"Không biết mà mi còn cho thằng bé uống? Não mi bị thoái hóa rồi à? Ai bảo mi cho Jerry uống thứ thuốc không rõ nguồn gốc này?"

Một ngón tay nhỏ bé mềm mụp vươn lên chỉ thẳng vào Snape, "Daddy nha."

"Cái gì?" Snape nhướng mày.

"Daddy bảo con uống nha, mỗi tháng một lần... nhưng Jerry quên mất rồi." Bé con rụt rụt cái thân lén nhìn Snape như sợ bị mắng.

"Ta không..." Snape vốn muốn lắc đầu rồi lại khựng lại, hắn hiểu được chính hắn ở tương lai dặn Jerry làm thế. Snape hít sâu một hơi sau đó vung đũa phép kiểm tra chất lỏng còn lại trong chai.

"giáo sư đó là gì thế?" Harry ở bên cạnh cẩn thận hỏi.

"Dược ổn định pháp lực dành cho trẻ con đã tinh chế" Snape ngắm nhìn cái chai rồi nói, sau đó... "Jerry Snape, mỗi tháng một lần mà bao lâu con chưa uống rồi hả? Muốn chết hay không muốn sống nữa???"

Oa, Jerry quay mông chui vào lòng Harry, biết ngay mà, uống cũng bị mắng không uống cũng bị mắng, uhuhu.

"Severus" Pomfrey cầm một khay đồ ăn tiến lên đúng lúc cứu Jerry khỏi nước sôi lửa bỏng, "Harry cần ăn tối rồi uống thuốc, Jerry cũng vậy."

Snape gật đầu với Pomfrey rồi moi Jerry đang trốn trong lòng Harry ra, nó muốn ngăn cản nhưng chỉ nhận lấy một cái trừng chết chóc từ Snape. Harry rụt người lại ngoan ngoãn ăn cháo của mình, nó nhìn Snape tuy cau có nhưng vẫn không mất kiên nhẫn đút đồ ăn cho Jerry, Harry nhớ lại hành động lớn gan vừa nãy của mình, nó đỏ mặt ngượng ngùng quay đi.

Sau khi xác định 2 đứa nhỏ đã ngủ, Snape quay lại phòng chứa bí mật, xác tử xà bên trong còn chưa được xử lý, may mắn nhiệt độ thấp dưới lòng đất đã bảo quản nó không bị biến chất. Phải biết một con tử xà mới chết không phải ai cũng gặp được, mà cũng không phải ai cũng nhận ra được giá trị của chúng.

Sau khi xong việc thì cũng đã rạng sáng, Snape mệt mỏi trở về hầm, ngồi xuống ghế sô pha hắn lấy tay day day thái dương đau nhức. Snape thoáng nhìn đến chai độc dược tinh xảo của thằng con bị hắn tiện tay cầm về. Tiện tay xoay xoay cái chai Snape bỗng phát hiện thứ gì đó thú vị, hắn lấy đũa phép điểm điểm vài chỗ trên đó theo một thứ tự. Cái chai sáng lên, Snape cảm thấy như bị hút vào.

Snape cảnh giác nhìn xung quanh rồi nhận ra hắn đang ở trong một mảnh ký ức, khung cảnh xung quanh chính là phòng thí nghiệm quen thuộc của Snape. Hắn xoay người lại rồi giật mình khi thấy một người đàn ông áo đen đứng sau cái bàn. Snape tưởng như nhìn vào chính mình trong gương, một Snape khác động động môi mở miệng, giọng nói ngân nga, nhấn nhá như một bản nhạc cổ điển.

"Gửi cho kẻ nào có chút đầu óc đã phát hiện ra bí ẩn trên chiếc chai độc dược của con trai ta, sau đây là công thức và cách điều chế của dược ổn định pháp lực cải tiến. Mong rằng bộ não khôn vặt của mi có thể hiểu đây là một loại dược dành cho trẻ dưới 10 tuổi phòng tránh bạo động pháp lực, mỗi một bước thực hiện đều phải tỉ mỉ cẩn thận nếu không nó sẽ là độc dược lấy mạng đứa trẻ đó. Nếu không nắm chắc có hiểu được xin mời ra ngoài, cũng đừng mong có thể lấy loại dược này ra để trục lợi, ta, Severus Snape, thề sẽ khiến mi trả giá."

Nói xong, Severus Snape trong ký ức bắt đầu bắc vạc lên, ngón tay thon dài hơi tai tái linh hoạt xử lý dược liệu, từng động tác được tính toán kỹ lưỡng chuyển động nhịp nhàng thành thạo như đang thực hiện một màn vũ đạo uyển chuyển.

Sau khi chất lỏng trong bạc dần trở thành màu tím nhạt, Snape bị đá ra khỏi ký ức, xem xét lại cái chai, có vẻ như nó chỉ có thể phát ra ký ức một lần duy nhất, "Chậc, đúng là một thằng khốn thích khoe khoang." Snape mím môi bình luận. Đôi mắt hắn phát sáng kinh người, Snape dường như quên mất mệt mỏi chạy thẳng vào phòng thí nghiệm.



Chương kế tiếp