[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 19: SỐ 12 QUẢNG TRƯỜNG GRIMMAULD
Về việc Harry sẽ ở đâu vào kỳ nghỉ hè này và những kì nghỉ về sau, Dumbledore đã bàn bạc với Sirius, sau khi biết những chuyện Harry đã phải chịu ở nhà Dursley, cụ cũng không muốn cho Harry trở về đó. Khi xưa, Lily Potter đã ếm lên người Harry một lời nguyền bảo hộ huyết thống phức tạp nhằm giấu nó khỏi Voldemort và đám tử thần thực tử. Pháp thuật này yêu cầu nó phải ở cùng với người có họ hàng gần với mình ít nhất hai tuần một năm mới có thể duy trì. Đương nhiên nói về huyết thống thì Petunia Dursley không thể nào sánh bằng Jerry, người mang một nửa dòng máu của Harry, nhờ đó pháp thuật bảo hộ trên người nó vững vàng hơn bao giờ hết.

Sau khi trở về từ St Mungo, điều đầu tiên Sirius làm là đòi lấy quyền giám hộ Harry, điều thứ hai là cho nhà Dursley một phiền toái không to không nhỏ để trả thù.

Sirius nắm lấy tay Harry còn Remus cầm hành lý, cả ba cùng độn thổ đi khỏi nhà ga Ngã tư Vua. Harry cảm thấy giống như có gì đó móc qua rốn của nó rồi kéo nó đi qua một cái đường hầm chật hẹp, cảm giác này thật khó chịu, nó đã suýt nữa nôn ra khi đến nơi. Remus săn sóc vỗ lưng cho Harry.

"Lần đầu độn thổ sẽ chóng mặt một chút, sau này quen là tốt rồi."

Harry nôn khan một cái, cố gắng chịu đựng mỉm cười, "Con không sao, Remus, chúng ta đến rồi ạ?"

"Ừ, chào mừng con đến với nhà cổ Black, số 12 Quảng trường Grimmauld", Sirius dang hai tay ra giới thiệu.

Harry nhìn từng dãy nhà xám xịt trước mặt, nó khó hiểu liếc nhìn Sirius khi thấy biển số nhà 11 nhảy thẳng sang số 13. Sirius cười ha ha rồi vung đũa phép một cái. Đột nhiên từ giữa căn nhà số 11 và 13 nứt ra một cái khe, cái khe mở rộng ra càng lúc càng lớn, khiến dãy nhà rung chuyển đẩy sang hai bên thế nhưng những người đang sinh hoạt bên trong lại dường như chẳng cảm thấy gì. Một căn nhà cũ nát dần xuất hiện, Sirius mang Harry đi qua một cánh cửa gỗ đã bạc màu, nước sơn bong tróc loang lổ, tay nắm cửa hình rắn uốn lượn đã bị rỉ sét.

Harry cùng Sirius và Remus bước vào nhà, đây là một căn nhà đã cũ lắm rồi, tấm thảm trải trên mặt đất cũng xác xơ, đèn trong hành lang đều sáng nhưng vẫn không xua được vẻ âm u của nó. Sirius nghe trong phòng khách có tiếng người liền vội vàng vào trong.

Phòng khách nhà Black cũng âm u như hành lang nhưng đỡ hơn một chút, có vẻ nó đã được dọn dẹp qua loa. Trên cao một chiếc đèn chùm bám đầy mạng nhện tỏa ra ánh sáng mờ mờ, trên tường treo xộc xệch một vài bức chân dung lâu đời đến mức chúng biến thành màu đen. Giữa phòng là một bộ bàn ghế sô pha cũ, cụ Dumbledore và Snape ngồi đối diện nhau, trên đùi Snape còn có cục cưng Jerry đang nhàm chán cắn ngón tay. Vừa nhìn thấy Harry bước vào, hai mắt bé con sáng ngời, đôi chân nhỏ bé nhảy xuống chạy lẹp bẹp nhào tới ôm chân Harry.

"Snivellus! Sao mày lại ở đây?", Sirius gào lên khi vừa nhìn thấy Snape.

"Con chó ngu xuẩn, quản cho tốt cái miệng của mi", Snape nhíu mày khi nhìn thấy Jerry và Harry đồng thời giật mình hoảng sợ vì tiếng thét của Sirius.

"Cút đi, chỗ này của tao không bao giờ hoan nghênh mày"

"Ta vốn nghĩ não mi chỉ bị nhồi đầy cỏ lác nhưng rất tiếc lỗi của ta chính là đánh giá quá cao dung lượng não của mi, ta đoán rằng trong cái hộp sọ của mày bây giờ chỉ giăng đầy mạng nhện, Black, mi đã mở phòng hộ cho chúng ta từ một tiếng trước. Hay lúc đó không phải là mi mà là một phiên bản ngu xuẩn khác?", Snape châm chọc.

"Snivellus, mày mới nói cái gì thế hả? Tao chỉ cho giáo sư Dumbledore vào chứ không phải tên Tử thần thực tử dơ bẩn như mày", Sirius lồng lộn lên muốn nhào đến chỗ Snape, Remus đã phải rất vất vả mới ghìm anh lại được.

Harry sửng sốt, tử thần thực tử?

"Sirius, đủ rồi", Dumbledore nghiêm nghị hô lên cắt đứt cuộc cãi vã vô nghĩa này, "Đừng làm điều đó trước mặt những đứa trẻ và ta đã nói rồi Severus chính là gián điệp của chúng ta trong đám tử thần thực tử, Sirius."

Sirius khựng lại nhìn về phía Harry và một đứa trẻ không biết tên đang tái nhợt đứng ở một bên liền cảm thấy xấu hổ.

"Khụ... giáo sư Dumbledore, thầy đến nhà em có việc gì thế?"

"Có chuyện rất quan trọng, ta nghĩ nên tìm một nơi yên tĩnh để bàn bạc mới được. Sirius, ta muốn gặp Kreacher", Dumbledore từ tốn giải thích.

"Kreacher? Thầy muốn gặp con gia tinh già đó làm gì cơ chứ" Sirius than thở nhưng vẫn nghe lời của Dumbledore gọi Kreacher ra.

Bụp...

Một con gia tinh xuất hiện, bộ dáng của nó rất già, làn da nhăn nheo như thể bộ da đó lớn hơn cơ thể nó rất nhiều lần, nó mặc một cái khăn trải bàn rách rưới trên người. Hai mắt nó sưng vù, mọng nước mờ mịt, cái mũi thì khổng lồ giống hệt mũi heo.

"Cậu chủ Sirius có gì phân phó", nó chào hỏi Sirius rồi cúi đầu lầm bầm, "Kreacher không thể không phục vụ kẻ phản bội gia tộc Black cao quý, đứa con đáng nguyền rủa của bà chủ..."

"Câm miệng Kreacher" Sirius quát lên.

Thế rồi Kreacher tất cả mọi người, trừ Harry và Jerry, lên tầng hai, nơi đó có một phòng trà nhỏ, bên ngoài được ếm đủ loại bùa chú chống nghe trộm, rình mò.

...

"Không, không · công · bằng · một · tí · nào · cả!!!", Harry đã gào vào mặt Snape khi hắn từ trong phòng trà bước ra và thông báo rằng hắn phải tham dự một hội thảo gì đó của hiệp hội độc dược ở Hungary trong 2 tháng và điều quan trọng là Snape mang cả Jerry theo. Merlin, tận 2 tháng, "Thầy không thể bắt em xa Jerry lâu như thế được. Để bé lại cho em, em sẽ chăm sóc Jerry."

"Và ta giả thiết cậu Potter đây lấy tư cách gì để chăm sóc con của ta ấy nhỉ?" Snape ác ý cười khi biết rằng đối với những người ngoài thì Jerry chỉ là họ hàng xa của Harry mà thôi.

"Vậy... Em muốn đi theo."

"Ha...", Snape bật cười một tiếng rồi khoái trá nói, "Nếu người giám hộ của mi cho phép."

Harry ủ ê nhìn sang Sirius đang khó hiểu đứng bên cạnh, "Không được Harry, con không được tiếp xúc quá gần tên tử thần thực tử này. Tại sao con lại quan tâm đến con của hắn quá vậy?"

"Vì con là b... hức... con rất thích Jerry con muốn làm anh trai bé.", Harry nghiến răng mếu máo.

"Harry, trẻ con không nên rời xa cha mẹ của mình, dù con có thích bé đến thế nào đi nữa", Remus khuyên nhủ.

Rõ ràng con chính là baba của Jerry cơ mà, Harry gào thét trong lòng.

"Tận hưởng vài giờ cuối cùng đi Potter", Snape nhét Jerry vào lòng nó, "chúng ta có việc phải ra ngoài có lẽ tối muộn mới trở về."

Thế rồi mọi người bao gồm cả Kreacher đều đi hết chỉ để lại hai đứa nhỏ ở lại căn nhà âm u cũ kĩ.

...

Đến tối trong lúc Harry chuẩn bị cho Jerry ăn gì đó trước khi đi ngủ thì một tiếng động lớn vang lên, nó ngó ra khỏi nhà bếp thì giật mình khi thấy những người lớn rời đi buổi sáng đều trở về với tình trạng chật vật như vừa trải qua một trận chiến. Bộ râu của Dumbledore rối tung, áo chùng của Remus rách tơi tả, Sirius một thân ướt đẫm đang ôm trong lòng một cái xác quắt queo, tái xanh như đã bị ngâm trong nước lâu lắm, Kreacher ở một bên khóc bù lu bù loa. Người duy nhất ít chật vật nhất có lẽ là Snape, hắn nhìn thấy cái đầu của Harry trong góc liền ra lệnh, "Giữ Jerry ở yên trong đó Potter, không được nhìn lén."

Harry nghe lời rụt đầu lại ôm Jerry đứng yên trong bếp, nó nghe thấy tiếng cụ Dumbledore trao đổi gì đó với Kreacher, và rồi một tiếng thét thê lương vọng lên khắp căn nhà. Một lúc sau Snape đi vào ôm Jerry đi mất. Harry mới bước ra khỏi phòng bếp, giờ đây phòng khách to lớn chỉ còn lại Remus thất thần nhìn lên trên lầu.

"Remus, chú Sirius đâu ạ?", Harry dè dặt hỏi.

"Cậu ấy... trên lầu.", Remus nói.

"Việc vừa rồi... mọi người đã đi đâu."

"Lại đây, Harry chú sẽ kể với con về một người dũng cảm nhất chú từng thấy." Remus mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha.

Thế rồi Harry biết được hóa ra Sirius còn có một người em trai tên là Regulus Black, một Slytherin, người đã gia nhập tử thần thực tử nhưng đã tự nhận ra sai lầm của mình để rồi liều cả tính mạng của mình để sửa chữa nó. Vừa rồi họ đã đi đến một hang động trên bờ biển để mang thi thể của Regulus trở về.

Tất nhiên mọi chuyệnkhông phải như thế nhưng đối với một đứa trẻ Remus chọn một phiên bản nhẹ nhàngnhất có thể. Anh nhớ lại trận chiến kinh hoàng vừa rồi, trái tim trở nên đaunhói như bị khoét.
Chương kế tiếp