[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 21: MR. D
Một ngày đẹp trời, bố của Hermione và cô bé đã đến đón Harry ở Quảng trường Grimmauld. Bọn họ lái xe về phía ngoại ô của London đến một căn nhà mang đậm dấu ấn thời Victoria bên cạnh mảng rừng xanh mướt. Tạm biệt bố mình, Hermione dẫn Harry đến trước cửa nhà. Chưa kịp gõ thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong, một người đàn ông gầy gò, ốm yếu khoảng hơn 50 tuổi bước ra ngoài. Ông ta có mái tóc màu rám nắng, gương mặt có chút anh tuấn, từng bộ phận trên mặt đều rất đẹp nhưng khi kết hợp với nhau chúng lại khiến ông toát lên một vẻ bình thường đến lạ lùng, giống như một gương mặt bạn bắt gặp ngoài đường, trong cửa hàng hay quán rượu nhìn lướt qua một cái rồi quên ngay sau đó.

"Chú D", Hermione reo lên.

"Chào cháu Hermione, cháu cao hơn lần trước chú gặp cháu đấy", người đàn ông ấy mỉm cười rồi quay qua Harry, "Đây chắc là Harry nhỉ, Hermione đã nhắc đến cháu với chú. Xin tự giới thiệu chú tên là Dorothy Dimitrescu nhưng cháu cứ gọi chú là D như Hermione cũng được."

"Chào chú ạ."

D dẫn hai đứa trẻ vào phòng khách, căn phòng được trang trí kiểu cổ điển với nhiều loại đồ nội thất bằng gỗ được trang trí công phu, bộ ghế sô pha bọc bằng vải lanh dày dặn màu xanh biếc như nước biển. Trên bàn còn bày một bình hoa Lys vàng đang tỏa ra mùi hương dìu dịu. Tất cả đều chứng minh chủ nhân của nó là một người rất tinh tế và tỉ mỉ.

D mời Harry và Hermione ngồi xuống sô pha còn mình thì vào bếp bưng ra một khay hồng trà.

"Cháu thực sự rất ngạc nhiên, khi Hermione nói về chú... ý cháu là cháu cứ nghĩ làm cảnh sát phải..." Harry cười ngượng ngùng.

"To lớn, ý cháu là vậy phải không? Đó là hiểu lầm mà ai cũng mắc phải. Và chú luôn luôn để họ phải hối hận vì điều đó", D nháy mắt khiến Harry và Hermione cười khúc khích.

D là một người rất biết cách ăn nói và uyên bác, ông ấy đã dạy cho Harry và Hermione những tư thế phòng vệ khi gặp phải kẻ xấu, mỗi một đòn đánh đều nêu những ví dụ sinh động và dễ hiểu khiến hai đứa cười vang cả ngày. Vì mỗi tối đều phải trở về, Harry và Hermione cũng không muốn phiền bố của Hermione phải đưa đón mỗi ngày nên hai đứa quyết định sẽ đến nhà của chú D bằng xe bus.

Thời gian trôi thật nhanh, đã một tuần từ khi Harry và Hermione học tập ở chỗ D. Cô bé luôn là người nắm vững các kĩ xảo trước và vật Harry xuống sàn khi nó đóng vai kẻ xấu.

Cốp... rắc...

"Ôi Harry mình xin lỗi." Hermione hô lên khi lỡ tay khiến mắt kính của Harry rơi xuống đất vỡ tan.

"Không sao Hermione", Harry nhặt cái kính đã vỡ đôi lên rồi híp mắt cố gắng nhìn, "Mình nghĩ là mình sẽ nhờ Remus sửa nó khi về nhà."

"Cái kính này quan trọng với cháu lắm à Harry?" D lên tiếng.

"Ơ không ạ, chỉ là một cái kính thường thôi. Nhưng cháu cần nó để nhìn rõ mọi thứ", Harry gãi đầu nói.

"Vậy tại sao cháu không đổi một cái kính mới? Chú thấy cái này còn không phù hợp với độ cận của cháu" D đề nghị.

"Hic... độ cận là gì ạ?"

"Độ cận thị là thông số dùng để chỉ mức độ cận thị nặng hay nhẹ, người ta thường dựa vào độ cận để đưa ra biện pháp cải thiện thị lực phù hợp. Harry cháu chưa đi khám mắt lần nào sao?" D khó hiểu.

"Không ạ, dì cháu đưa nó cháu nên cháu cứ đeo tới bây giờ thôi."

"Điều đó không tốt đâu Harry", Hermione nhíu mày rồi reo lên, "Chúng ta đi mua một cái kính mới đi, để tạ lỗi vì làm vỡ nó mình sẽ chọn cho bồ một cái thật đẹp"

"Mình không có bảng Anh chỉ có Galleon thôi", Harry ghé sát vào tai Hermione nói nhỏ.

"Không sao, đổi cho bố mình đi. Năm nào nhà mình cũng phải đi đổi ở Gringotts rất phiền phức, mình cảm giác những con yêu tinh ấy không thích mình." Hermione nhún vai.

D chỉ đứng ở một bên mỉm cười không hề hỏi gì khi nghe đến một loại đơn vị tiền tệ mà mình chưa từng nghe đến.

Cả hai quyết định xong, D liền lái xe đưa bọn họ đến trung tâm London tìm một phòng khám nhãn khoa uy tín. Sau khi khám các bác sĩ rất bất mãn với tình trạng của Harry và người lớn duy nhất là D bất đắc dĩ phải chịu trận nghe những lời chỉ trích khiến Harry cảm thấy rất áy náy. Hermione đã chọn cho nó một chiếc kính gọng vàng thanh mảnh làm nổi bật đôi mắt xanh biếc như ngọc lục bảo của Harry.

"Bồ có đôi mắt thật xinh đẹp, Harry. Và nó đã luôn bị giấu đi sau cặp kính xấu xí đó." Hermione khen ngợi làm Harry đỏ bừng hết cả mặt, "Nếu đã thay đổi...", cô bé híp mắt nhìn Harry khiến nó lạnh gáy, "Vậy thì đổi luôn mấy bộ đồ của bồ đi, Harry, mình ngứa mắt với chúng cả năm nay rồi."

Thế rồi Hermione kéo cả Harry và D đi dạo khắp nơi, đôi chân cô bé như có gắn một cái động cơ vĩnh cửu khiến họ đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Kết quả là Harry mệt lả ôm một đống đồ về nhà và thề sẽ không bao giờ đi mua sắm với cô nàng nữa.

...

Một ngày Harry bắt chuyến xe sớm đến nhà của chú D, Hermione vẫn chưa tới, nó quen cửa quen nẻo mở cửa mà vào. Nhưng hôm nay có gì đó không giống bình thường, căn nhà luôn sáng sủa bây giờ trông thật u tối. Thật lạ, Harry tự nhủ, chú D luôn mở tất cả đèn trong nhà phòng ngừa tụi nó bất cẩn mà bị ngã. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, bầu không khí kì quái này làm Harry thấy sợ. Nó nhẹ chân bước vào phòng khách, Harry liền nhìn thấy chú D, chưa kịp thở phào thì nó nhận ra có gì đó không ổn. D ngồi thẫn thờ trên một chiếc ghế tựa, ánh mắt vô hồn hướng về một hướng xa xăm vô định, cả người ông toát lên một vẻ tang thương xơ xác như già đi cả chục tuổi.

"Chú D?", Harry gọi khẽ nhưng không được đáp lại, nó vươn tay định chạm vào vai ông.

Một ánh bạc lóe lên trong đêm tối, một luồng cảm giác nguy hiểm ập đến làm Harry bất giác ngửa cổ ra sau, may mắn điều đó đã cứu cổ họng nó thoát khỏi lưỡi dao bạc chỉ cách có vài milimet. Harry ngơ ngác nhìn D, từ lúc ông chộp lấy con dao gọt trái cây trên bàn đến lúc chém vào người nó còn nhanh hơn một cái chớp mắt.

Đôi mắt D còn sót lại luồng sát khí chưa kịp thu lại, ông hốt hoảng khi nhận ra trước mặt mình là ai.

Cạch...

D buông tay khiến con dao rớt xuống đất, "Harry, chú xin lỗi.", ông úp mặt vào tay, giọng nói khàn khàn.

Harry cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, nó lê cái chân đã cứng ngắc đến cái ghế đối diện D ngồi xuống.

"Harry, đợi chút một chút chú sẽ chở cháu về, ngày mai không cần đến đây nữa.", D tránh ánh mắt Harry đứng lên nói.

"Chú D", Harry vội ngăn cản ông, "Chú có thể... dạy cháu những thứ... giống như vừa nãy không?"

"Thứ như vừa nãy?", D nhìn lại Harry từ từ ngồi xuống, "Ý cháu là sao Harry?"

Harry không trả lời, nó ngập ngừng một lát rồi nói, "Có một kẻ... rất nguy hiểm đã suýt nữa làm hại người thân của cháu, cháu cảm thấy thật bất lực, trong lúc vật lộn với kẻ đó cháu đã muốn giết người, điều đó là không đúng phải không?"

D liếc nhìn Harry rồi với tay lên chiếc bàn nhỏ trong góc lấy ra hai khung hình, "Đây là vợ chú, Alcina Dimitrescu và ba đứa con gái của cô ấy Bella, Cassandra và Daniela. Tuy không cùng dòng máu như chú yêu họ với tất cả trái tim"

Trong khung hình thứ nhất là một quý bà mặc váy trắng đội một chiếc nón rộng vành màu đen trên đầu, bà cầm một chiếc tẩu thuốc dài, ngồi nghiêng kiểu cách trên một chiếc ghế bành. Khung hình còn lại là 3 thiếu nữ đang cười đùa vui vẻ, bọn họ không có ngoại lệ đều rất xinh đẹp.

"Ưm... bọn họ rất đẹp, chú D", Harry có chút khó hiểu vì sao D lại đổi đề tài cho đến khi nó nghe D bằng chất giọng khàn khàn nói ra một việc kinh người.

"Bọn họ đều đã chết, bị giết, bởi vì chú, Harry, vì chú đã do dự."

Harry sửng sốt nhìn D, nó không ngờ rằng D đã phải gặp nhiều mất mát đến thế, từ lần đầu gặp mặt nụ cười chưa từng tắt trên môi ông.

Có lẽ đã trải qua nhiều lắm, cũng đã cô đơn lâu lắm D lần đầu bộc bạch cuộc đời với một đứa trẻ.

"Có lẽ Hermione đã nói với cháu chú là một cảnh sát nhỉ? Nhưng công việc của chú có hơi khác họ một chút, chú là một nhà tình báo, hay mấy đứa nhóc các cháu hay gọi là gián điệp ấy."

Gián điệp? Harry bỗng nhớ tới Snape.

"Thâm nhập vào bên trong hàng ngũ địch, điều tra thu thập tin tức một cách bí mật, đôi lúc có cả ám sát và bắt cóc nữa. Chú đi lại giữa những tên tội phạm khét tiếng nhất, làm tất cả để lôi chúng ra ánh sáng bắt chúng phải bị xét xử vì những tội lỗi chúng phạm phải. Điều đó đồng nghĩa với việc chú phải làm những việc trái lương tâm để lấy được lòng tin từ chúng, ngay cả tổn thương đồng đội của mình nếu điều đó đảm bảo tính an toàn của cả đường dây. Vì vậy chú có rất nhiều kẻ thù, trong một cuộc càn quét, lúc đối diện với một tên buôn ma túy vị thành niên chú đã do dự, và điều đó làm chú hối hận cả đời này."

D dừng lại một chút rồi nhìn thẳng vào mắt Harry, "Có đôi lúc chúng ta phải làm những việc ta cho là không đúng để bảo vệ những người yêu thương, Harry à."

Harry mở to mắt, không khí im lặng bao trùm thật lâu, vậy ra đây là những việc giáo sư Snape đã phải trải qua sao?

"Về kẻ nguy hiểm mà cháu nói, cháu có ý định báo cảnh sát chưa?", D hít sâu một hơi rồi hỏi.

"Hắn ta là một người rất mạnh, ý cháu là rất có quyền lực", Harry nghĩ tới Bộ pháp thuật tới giờ còn không dám gọi thẳng tên Voldemort, "Cháu không nghĩ là cảnh sát có thể làm gì hắn."

"Vậy là cháu định đối đầu với hắn? Chú không nghĩ đó là quyết định sáng suốt Harry", D nhíu mày không đồng ý.

"Nếu hắn tiếp tục động chạm vào người thân của cháu, đúng vậy chú D. Cho nên chú bằng lòng dạy cháu chứ." Harry kiên định đối diện trực tiếp với mắt ông.

D không nói gì nhìn Harry nhếch miệng mỉm cười.

...

"Mình xin lỗi Harry, nhưng nếu không đi đến đó mình sẽ hối hận cả đời mất", Hermione nắm tay Harry áy náy nói.

"Không sao mà, có chú D đây mà." Harry mỉm cười

Harry và D đứng ở cửa vẫy tay nhìn Hermione chạy bước nhỏ lên xe của bố mình đi mất. Cho đến khi không còn nhìn thấy khói xe nữa Harry mới liếc sang D ở bên cạnh, "Chú đã làm gì?"

"Đặt một vài tờ rơi quảng cáo một số khóa học hè thú vị có thời gian ghi danh rất gấp ở nơi con bé dễ thấy. Hermione là một cô bé ham học hỏi mà phải không?", D nhướng mày liếc lại Harry rồi dẫn đầu vào nhà.

Harry quả thật khâm phục rồi, khi đó chú D không hề trả lời nó đã nghĩ chú không đồng ý, sau đó Hermione đến và bọn nó lại cùng nhau học tập như cũ. Thế rồi hai hôm sau, Hermione đã "tình cờ" phát hiện khóa học "Ngược dòng thời gian, cuộc chiến giữa giáo hội và phù thủy, sự thực hay truyền thuyết", liếc sơ cái tiêu đề là Hermione đã quyết định nhất định phải tham gia.

Harry đi theo phía sau D vào phòng ăn lớn, nơi đó đặt một chiếc bàn gỗ rất dài, trên đó đang bày ba cái đĩa, năm chiếc nĩa, ba chiếc muỗng, vài con dao, vài cái ly thủy tinh đủ kích cỡ và lỉnh kỉnh những thứ khác.

"Đây là gì ạ?", Harry khó hiểu.

"Một bộ dụng cụ ăn uống cho dịp trang trọng, bài học đầu tiên của chúng ta, lễ nghi bàn ăn", D kéo chiếc ghế ra rồi đứng tựa tay lên lưng ghế.

"Tại sao chúng ta lại phải học mấy thứ phiền phức này? Không phải chú định dạy cháu...", Harry làm một động tác cắt cổ.

"Chúng ta không phải sát thủ Harry, giết người có thể vào tù đó, điều chúng ta làm là bắt kẻ thù phải chịu trách nhiệm trước pháp luật và nếu có lỡ tay giết chúng cũng phải đảm bảo ta không gặp phải rắc rối sau này. Luôn luôn nghĩ tới hậu quả, Harry, không được mù quáng thù hận. Và muốn làm được chuyện đó cháu phải hiểu rõ hắn, muốn hiểu rõ kẻ thù của mình, cháu phải biết cách giao tiếp với hắn và tầng lớp xã hội của hắn."

Harry gật đầu rồi ngồi xuống cái ghế được D kéo ra sẵn, nghe ông giảng giải về cách sử dụng của từng loại đồ vật.

"Lễ nghi không chỉ đều mang cho ta phiền phức, hiểu lễ nghi là một loại tôn trọng, cho chính bản thân và gia đình mình. Chú cũng không nói cháu phải trở thành giống như loại người cháu ghét nhất nhưng có một số dịp sau này cháu sẽ cần nó. Ví dụ như đám cưới cháu chẳng hạn.", D nháy mắt với Harry khiến nó đỏ mặt.

Con của cháu cũng đã hai tuổi rồi đó, Harry nhìn trời nghĩ.

"Vậy bây giờ chúng tabắt đầu nào..."
Chương kế tiếp