[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 4: MỌC RĂNG
Bữa sáng ở Hogwarts lúc nào cũng nhốn nháo, nhưng hôm nay không khí có chút kì lạ. Đó là bởi vì một nhân vật mới xuất hiện trên bàn ăn, ngồi lọt thỏm trong lòng vị giáo sư độc dược hung dữ nhất. Nói thật thì từ chỗ ngồi của đám học sinh chỉ thấy được 1 dúm tóc đen lơ thơ, lũ sư tử nhỏ có đứa can đảm đứng lên cả ghế để nhìn cho rõ hơn lập tức nhận được ánh mắt tử vong của xà vương bệ hạ mà té nhào xuống. Đám rắn nhỏ bên này dù tò mò đến mấy cũng phải duy trì lễ nghi đã bắn vài ánh mắt ẩn ý đến Draco Malfoy – con đỡ đầu của viện trưởng nhà mình. Draco cũng thật là bất đắc dĩ, nó cũng bất ngờ nha.

Mà ở bên bàn Gryffindor lúc này, Harry đang nghiến răng ken két ăn bữa sáng của mình. Snape chết tiệt, rõ ràng bé Jerry là của mình, Harry căm tức xiên một cái xúc xích tưởng tượng đó chính là Snape.

- Đó là ai nhỉ? – Hermione tò mò hỏi.

- Ai mà biết được. – Ron vừa nhai vừa nói – nguyên liệu độc dược mới của lão dơi chăng?

- Câm miệng, Ron. – Harry hét lên khiến cậu chàng ngỡ ngàng bởi từ trước tới giờ mấy lời này hoàn toàn thuộc về cô gái vạn sự thông Hermione.

- Harry nói đúng đấy, nó chỉ là một đứa trẻ, Ron. Giáo sư Snape sẽ không đem một đứa trẻ đi nấu độc dược. Bất quá... - Hermione nheo lại đôi mắt – Harry bồ biết gì phải không?

- Đó là con của t... - Harry chán nản dừng lại rồi nói – con của giáo sư Snape.

- Cái gì? Con của Snape? – Ron gào ầm lên khiến mọi người chú ý.

Nhất thời cả đại sảnh ồ lên một tiếng. Con giáo sư Snape? Không đùa chứ? Lão dơi già vậy mà có con sao? Người phụ nữ nào gu mặn dữ vậy?

...

Lúc này trên bàn giáo viên, Snape dùng ánh mắt của mình quét toàn đại sảnh khiến cho đám động vật nhỏ không rét mà run nhưng vẫn không dập được sự hiếu kì của chúng. Hắn một tay ôm Jerry, tay còn lại ưu nhã thưởng thức ly cà phê của mình. Nếu có thể hắn cực kỳ không muốn ra sảnh ăn làm mục tiêu cho mọi ánh nhìn thế này, đây là kết quả khi mới sáng sớm lão ong mật Dumbledore đã xuống hầm ăn vạ muốn Snape đưa Jerry đến đại sảnh. Lý do là để mọi người biết được sự hiện diện của bé con, có lỡ đi lạc thì có người đưa về.

Jerry bé nhỏ ngồi trong lòng Snape ngó nghiêng khắp nơi, trông bé hơi ủ rũ vì thiếu ngủ cuối cùng nhóc chú ý tới bàn tay của ông cha lớn của bé. Bàn tay trắng bệch thon dài, bàn tay quý báu của một bậc thầy độc dược, sau đó... Jerry nhét ngón tay Snape vào miệng.

- Cậu Snape - Snape nhướng mày rồi ngân nga nói bằng chất giọng tựa violoncelle – là điều gì khiến cậu xem ngón tay của người cha đáng thương của mình là đồ ăn mà ngấu nghiến như vậy. Nó hấp dẫn hơn cả những món ăn trên bàn hay sao?

Mấy vị giáo sư còn lại trên bàn ăn trừu trừu miệng, ngay cả con mình mà Snape cũng phun nọc độc cho bằng được. Chính là Jerry chỉ liếc nhìn lên một cái rồi tiếp tục công tác cắn cắn bôi nước bọt lên tay cha mình. Lông mày Snape nhíu lại thật sâu khiến mặt hắn trông cực kì cau có làm mọi người sợ hãi hắn sẽ làm gì thằng bé. Nhưng thực tế Snape đang suy tư suy nghĩ, đầu tiên thế mà hắn không cảm thấy ghê tởm, thứ hai là thằng con mình có sở thích đặc biệt sau này phải thường xuyên rửa tay. Có trời mới biết tay Snape đã cứng đờ, hắn còn không dám động mạnh tay vì sợ làm tổn thương miệng đứa nhỏ.

- Severus – Không chịu được nữa bà Poppy Pomfrey y sĩ của trường tiến lên cạnh Snape – để tôi xem Jerry.

Bà Pomfrey nhẹ nhàng gỡ ngón tay đã ướt chèm nhẹp nước miếng của Snape ra khỏi miệng Jerry. – Đứa trẻ ngoan há miệng ra cho cô xem nào. A. – Bà vừa nói vừa làm mẫu há to miệng của mình.

Jerry ngơ ngác một chút rồi cũng mở cái miệng nho nhỏ của mình ngước lên. Pomfrey lấy tay nâng nhẹ cằm Jerry lên và dùng đũa phép của mình hướng vào miệng nó.

- Lumos - Dùng đũa phép soi sáng từ trong ra ngoài 1 lần rồi Pomfrey quyết định chắc nịch – Severus, đêm nay thằng bé phải ở bệnh thất.

- Cô Pomfrey, Jerry có vấn đề gì sao? Bé không bị bệnh chứ?

Pomfrey và cả Snape cùng quay ra mình cái đầu xù vừa nhô lên bên kia bàn ăn giáo viên. Cùng lúc đó Hermione và Ron cũng giật mình quay lại nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình vì một giây trước thôi Harry vẫn còn ngồi cạnh tụi nó.

- Harry gắn chổi bay vào 2 cái giò của mình hay sao ấy. – Ron than thở.

- Potter, trò làm gì ở đây? – Pomfrey phục hồi tinh thần hỏi.

- Cô Pomfrey, Jerry bị gì thế? – Harry sốt sắng hỏi.

- Thôi được rồi – Pomfrey hướng cái miệng của Jerry về phía Harry làm nó nhón chân như muốn bò qua cái bàn để nhìn cho rõ – một cục sưng nhỏ. Có vẻ Jerry bé bỏng của chúng ta chuẩn bị mọc răng. Khi đó bé con sẽ thích cắn một số đồ vật – Pomfrey liếc nhìn thoáng qua ngón tay của người nào đó. – Nhưng cô e rằng chiều tối nay thằng bé sẽ bị sốt nhẹ.

- Là mọc răng – Lockhart reo lên – nếu cô không chê tôi biết một số cách khiến cái răng hết sưng ngay lập tức.

- Tôi nghĩ chữa bệnh là chức trách của tôi. Không cần phiền đến thầy, giáo sư Lockhart – Pomfrey từ chối ngay lập tức - Severus, tôi cần một số độc dược chuẩn bị sẵn. Thuốc mỡ bạc hà, thuốc giảm đau pha loãng một phần tư, thuốc hạ sốt pha loãng một phần sáu...

- Đương nhiên. – Snape nhăn mi gật đầu.

- Ôi chao, Jerry mọc răng sao? Những chiếc răng bé nhỏ cần được bảo vệ đặc biệt.- Dumbledore vừa bỏ một miếng bánh ngọt vào miệng vừa nói - Poppy, tôi nhớ rằng độc dược sâu răng trong bệnh thất không còn nhiều phải không? Severus, thầy chuẩn bị thêm nhé. Cho Jerry, tất nhiên rồi.

- Dumbledore, đừng tưởng tôi không biết hơn nửa số thuốc đó đều đổ vào bụng ông – Snape rít lên từ những kẽ răng.

- Được rồi – Pomfrey lên tiếng – hôm nay thầy còn có khóa học, tôi sẽ đưa Jerry về bệnh thất trước. – Bà vươn tay ôm Jerry muốn bế lên, nhưng... thằng nhóc không hề di chuyển. Pomfrey nhướng mày liếc nhìn Snape – Severus, buông tay.

Snape mím môi nhìn chằm chằm Pomfrey vài giây, không cam lòng thả lỏng tay. Pomfrey nhếch miệng cười ôm lấy Jerry vào lòng, hôn nhẹ lên má thằng nhóc rồi trời khỏi đại sảnh - Jerry bé bỏng, cùng cô đi đến bệnh thất nhé.

Để lại Snape cùng Harry vẫn giữ tư thế chồm lên bàn thẫn thờ nhìn theo.

- Potter – Snape lấy lại tinh thần trước – Quấy rầy giáo sư ăn sáng, Gryffindoor trừ 10 điểm. Bây giờ, quay lại bàn ăn, ta cũng không muốn có thêm một cái vạc nổ vì "cứu thế chủ" đói bụng hoa mắt chóng mặt. – Snape vung áo choàng cuồn cuộn rời đi như một cơn lốc.

Harry bĩu môi thất thiểu quay lại bàn ăn tiếp tục ngấu nghiến bữa sáng.

- Harry, bồ biết đứa nhỏ đó sao? – Hermione hỏi

- Thằng bé tên Jerry ... Snape – Harry nghiến răng nghiến lợi đáp – nó cũng là ừm... em trai mình.

- Cái gì? – Ron lại hét ầm lên lần nữa.

- Mình chắc chắn bồ không có họ hàng với giáo sư Snape – Hermione nhíu mày – vậy là bồ có quan hệ với mẹ của đứa trẻ?

- Có thể nói mình và... ờ... mẹ của Jerry là họ hàng... rất gần – Gần đến mức nhập lại thành một được luôn. Harry nhìn trời nghĩ.

Chương kế tiếp